SÁT THẦN CHÍ TÔN

La Hoàng nhếch miệng cười:

- Vậy thì quần ẩu a, ta giết càng nhiều, sẽ càng thống khoái. Nói không chừng giết tới giết lui, tu vi của ta lại đột phá.

- Tên điên.

Chu Dật có chút im lặng, La Hoàng này, thật sự là một tên điên dầu muối không tiến. Đổi lại những người khác, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút kiêng kị, vì đại tuyển, khó tránh khỏi sẽ không muốn dốc sức liều mạng.

Thế nhưng mà La Hoàng này, hoàn toàn không thèm để ý.

Tuy Chu Dật không sợ La Hoàng, nhưng biết mình so với La Hoàng, lại có chút hoàn cảnh xấu. Đơn đả độc đấu, tuyệt đối là lưỡng bại câu thương.

Nếu như La Hoàng thật sự không tiếc thúc dục cực hạn, đốt cháy kinh mạch đối phó hắn, muốn giết Chu Dật hắn, là rất có thể.

Bất quá Chu Dật cũng có át chủ bài, tốc độ của hắn, là La Hoàng không thể so.

La Hoàng thực muốn giết hắn, cũng không dễ dàng như vậy.

- Lão Liễu, trong chốc lát, ngươi cùng ta hợp kích La Hoàng. Những người khác, mau chóng giải quyết đệ tử bên Tử Dương Tông. Tốc chiến tốc thắng.

Liễu Thừa Phong dầu gì cũng là cung chủ Càn Lam Bắc Cung, thực lực ở Tiên cảnh tứ trọng. Với tư cách Chưởng Khống Giả ngoại môn, lực chiến đấu của hắn cùng thiên tài tông môn chính thức, mặc dù có chênh lệch, nhưng tuổi của hắn càng lớn, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không phải hoàn toàn không có ưu thế.

Liễu Thừa Phong nghe vậy, gật gật đầu:

- Tốt, tốc chiến tốc thắng.

La Hoàng thấy Chu Dật cùng Liễu Thừa Phong nói nhỏ, liền biết rõ hai người này muốn động thủ.


Khí thế toàn thân mãnh liệt, tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Ngay lúc này, một gã đệ tử Tử Dương Tông phụ trách giám thị, rất nhanh chạy tới nói:

- La sư huynh, cái kia... hai người kia, không thấy rồi.

La Hoàng vốn vận sức chờ phát động, chuẩn bị chiến một trận, đột nhiên nghe xong lời này, thân thể ngưng tụ, hai mắt phát lạnh:

- Ngươi nói cái gì?

- Hai người kia không thấy rồi.

Đệ tử kia, biểu lộ cũng như gặp quỷ vậy.

- Không phải ngươi nhìn chằm chằm sao?

La Hoàng quát.

- Ta... Ta quay đầu nhìn bên này mấy lần, nhưng vẫn một mực nhìn chằm chằm bên đó. Hơn nữa, trong sơn cốc kia căn bản không có đường khác a.

- Vậy tại sao không thấy?

La Hoàng thật muốn tát hắn một cái. Bất quá có người Bảo Thụ Tông ở đây, La Hoàng cuối cùng khắc chế được.

Chu Dật nghe vậy, ha ha nở nụ cười:

- La Hoàng, tuy ngươi mạnh, nhưng mang theo đồng đội lại như heo a.

La Hoàng hung hăng trừng Chu Dật, sải bước đi đến sơn cốc.

Phần phật á...

Đột nhiên, trên không sơn cốc kia, truyền đến thanh âm rít gào, như là thủy triều, rất nhiều Kim Dực Kiếm Điểu bỗng nhiên xông thẳng lên trời, hướng hư không bắn thẳng lên.

- Không tốt, những Kim Dực Kiếm Điểu kia muốn chạy trốn.

Thân hình La Hoàng như mũi tên bắn về phía sơn cốc.

Chu Dật ném cho Liễu Thừa Phong cái ánh mắt:

- Đi, đi xem một chút.

Hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu xông lên vân tiêu, phá tan sơn cốc, cái khí thế kia là rất kinh người.

Một khi Kim Dực Kiếm Điểu tản ra, dù bọn họ là Địa Linh cảnh, cũng rất khó lưu chúng lại, huống chi, bổn ý của La Hoàng và Chu Dật cũng không phải tru sát những Kim Dực Kiếm Điểu này, mà là bắt sống, thu cho mình dùng.


Chỉ là, hơn một ngàn con Kim Dực Kiếm Điểu, một khi tản ra, bọn hắn căn bản không biết bắt con nào tốt, dù mỗi người bắt một con, thì có thể bắt lại bao nhiêu?

- Lão Kim, có nắm chắc, một mẻ hốt gọn bọn chúng hay không?

Giang Trần hỏi.

Phệ Kim Thử Vương thở dài:

- Phệ Kim Thử nhất tộc chúng ta, hoàn cảnh xấu lớn nhất là năng lực không trung. Không có tiến hóa ra cánh chim, sức chiến đấu của Phệ Kim Thử nhất tộc vẫn sẽ chịu ảnh hưởng. Nếu như bọn hắn không chạy trốn, ta tuyệt đối có nắm chắc giết toàn bộ. Bất quá, một khi bọn hắn muốn chạy trốn, ta liền không nhất định rồi. Nhất là Chu Dật kia, tốc độ rất nhanh, không dễ làm.

Giang Trần nghe vậy, trong nội tâm hơi có chút tiếc nuối:

- Bởi như vậy, ngươi không thể bại lộ a. Nhìn xem có cơ hội, đánh lén mấy cái hay không.

- Hắc hắc, mục tiêu tốt nhất của ta, là Liễu Thừa Phong. Trần thiếu, trên thực tế, Băng Hỏa Yêu Liên của ngươi, hiện tại cũng là vũ khí đánh lén rất tốt. Dùng lực lượng Băng Hỏa Yêu Liên của ngươi, thoáng cái thúc dục bốn dây leo, thôn phệ bốn Tiên cảnh nhất trọng nhị trọng, tuyệt đối không có vấn đề.

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động.

- Trần thiếu, Băng Hỏa Yêu Liên, lực thôn phệ rất mạnh. Ta xem đệ tử của Tử Dương Tông rất phù hợp, bọn hắn có tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính, cũng có tu luyện công pháp Băng thuộc tính. Những người này, một khi bị cắn nuốt, Linh Hải Linh lực của chúng, sẽ chuyển thành Băng Hỏa Yêu Liên sử dụng, bổ dưỡng Băng Hỏa Yêu Liên, gián tiếp phong phú Linh Hải của ngươi.

Đề nghị này của Phệ Kim Thử Vương, làm cho Giang Trần tim đập thình thịch.

Mấy đệ tử Tử Dương Tông cùng La Hoàng nhất mạch, tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính chiếm đa số, mà Dư Giới, tu luyện công pháp Băng thuộc tính, lúc trước ở Nhị Độ Quan, Giang Trần đã biết rõ.

Nghĩ đến Dư Giới, tình hình trận chiến ở Nhị Độ Quan, lại lần nữa hiển hiện trong óc Giang Trần.

- Tốt, Lão Kim, quyết định như vậy đi. Ngươi tự tiện kiếm ăn. Nhớ kỹ, không nên bạo lộ thân hình. Ngươi bây giờ, còn chưa tới thời điểm bạo lộ.

Phệ Kim Thử Vương trời sinh nhát gan, mặc dù không có Giang Trần dặn dò, Phệ Kim Thử Vương cũng tuyệt đối không bạo lộ mình. Phệ Kim Thử nhất tộc, niềm vui lớn nhất của bọn hắn, là lén lút, đây là thiên tính chủng tộc. Dù trên thực lực có tính áp đảo, chúng cũng không thích nghênh ngang.

Trong sơn cốc, La Hoàng cùng Chu Dật xông nhanh nhất, đã vọt vào trong.

Liễu Thừa Phong theo sát phía sau, cũng vọt tiến đến.


Những người còn lại khác, tốc độ hoặc nhanh hoặc chậm, cũng nhao nhao đi vào sơn cốc.

Giang Trần ở dưới mặt đất, yên lặng tính toán, thúc dục chân khí, bốn sợi dây leo Băng Hỏa Yêu Liên chậm rãi lan tràn.

Mục tiêu thứ nhất của hắn, là Dư Giới.

Người này, ban đầu ở Nhị Độ Quan, ngang ngược càn rỡ, một bộ bao quát chúng sinh. Giang Trần đối với hắn, có thể nói là ấn tượng khắc sâu.

Lúc trước nếu không phải thằng này, chỉ sợ mình sớm đã tiêu diệt Long Cư Tuyết.

- Hôm nay xem ra, tu vi của thằng này, cũng không quá đáng là Tiên cảnh nhị trọng, lại tự cho mình rất giỏi. Trước tiêu diệt hắn, Băng Liên khởi động.

Muốn tiêu diệt Dư Giới không khó, nhưng muốn không kinh động những người khác, thì cần tìm thời cơ rồi.

Cũng may, hiện tại tất cả mọi người xông vào trong sơn cốc, chỉ cần vận tác tốt, thì sẽ có cơ hội.

Mà trong sơn cốc này, cỏ cây phong phú, là yểm hộ tự nhiên.

Giang Trần thi triển Thuận Phong Chi Nhĩ, nghe tần suất bước chân của Dư Giới trên mặt đất, cùng với khoảng cách của những người chung quanh hắn.

- Ân, là một cơ hội, Yêu Liên, lên.

Dư Giới đang chạy nhanh, đột nhiên cảm giác thổ địa dưới chân mềm nhũn, đang muốn cúi đầu, bỗng nhiên có một cỗ hấp lực cường đại kéo hắn xuống.

Dưới nền đất, vậy mà có một đóa Băng Liên cực lớn, cánh hoa mở ra, như một miệng thú, trực tiếp bao Dư Giới vào.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi