SÁT THẦN CHÍ TÔN

Không thể không nói, lão gia tử rất chân thành. Giang Trần cũng có thể cảm nhận được lão gia tử chân thành.

Trong nội tâm hơi có chút cảm ngộ, không thể không nói, lão gia tử nói, khiến người tỉnh ngộ rất nhiều. Trong tiềm thức Giang Trần, hoặc nhiều hoặc ít là có chút mâu thuẫn tông môn.

Bởi vì, đệ tử tông môn, rất nhiều để cho hắn cảm thấy thất vọng, cảm thấy im lặng.

Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù mình có trí nhớ kiếp trước, nhưng võ đạo chi lộ, cuối cùng phải làm đến nơi đến chốn. Không có khả năng có lâu các không trung, để cho hắn vô duyên vô cớ vọt tới cảnh giới Chư Thiên.

Đường còn phải đi từng bước một, tông môn, là tồn tại hiện giai hắn không cách nào xem nhẹ.

Trên thực tế, Giang Trần có ý định tiến vào tông môn.

Bất quá, trong lòng của hắn còn có chút khúc mắc, còn có một chút thành kiến không có buông ra.

Nghe lão gia tử nói, tâm của Giang Trần, xem như triệt để bình tĩnh trở lại, triệt để vứt bỏ thành kiến.

Giờ khắc này, tâm tình của Giang Trần rộng mở trong sáng.

Cung kính đứng lên, hướng lão gia tử thi lễ:

- Hôm nay lão gia tử cảnh tỉnh, để cho tiểu tử hoàn toàn tỉnh ngộ, tiểu tử tạ ơn.

Giờ phút này trong nội tâm Giang Trần cũng có chút xấu hổ, hắn vẫn cảm thấy, tuy lão gia tử địa vị cao, nhưng không có tư cách làm thầy của hắn.


Cái cách nghĩ này, cũng đúng.

Nhưng mà trên vấn đề này, lão gia tử nhắc nhở, hoàn toàn chính xác để cho hắn có một loại cảm giác đốn ngộ, để cho hắn dứt bỏ thành kiến, cả người cũng theo đó buông lỏng.

Đúng vậy, mình đi vào thế giới này, nên dung nhập thế giới này.

Cần gì phải ôm lấy thành kiến? Trí nhớ kiếp trước, có thể làm cho mình đi đường nhanh hơn một ít, nhưng mà không bảo chứng mình có thể một bước lên mây, một bước lên trời.

Nếu như điều chỉnh tâm tính không tốt, thì làm sao đối mặt khiêu chiến? Đối mặt tất cả biến cố có khả năng xuất hiện.

Giang Trần tỉnh lại, cảm giác trước kia mình có chút hồ đồ.

Có lẽ, trước kia đều xuôi gió xuôi nước, làm cho mình cảm thấy thế giới này, là dễ dàng như vậy?

Lão gia tử nhìn con mắt Giang Trần sáng ngời, lộ ra một loại rộng rãi, lộ ra một cỗ thiếu niên chân thành.

Trong nội tâm cực kỳ vui mừng nói:

- Lão phu nói làm sao ngộ tính của ngươi cao? Có thiên phú như vậy? Như vậy xem ra, ngươi đã hiểu ý tứ những lời này của lão phu, rất tốt. Như vậy kế tiếp, lão phu sẽ đợi thưởng thức ngươi biểu hiện yêu nghiệt, ha ha ha, thật sự là thoải mái. Không thể tưởng được Diệp Trọng Lâu ta, vậy mà sẽ có một ngày chờ mong người trẻ tuổi biểu hiện? Lúc tuổi trẻ khinh cuồng, ta đã từng cảm thấy, trong liên minh 16 nước này, không có khả năng xuất hiện hậu bối thiên phú vượt qua ta. Hiện tại ngẫm lại, quả nhiên là ngây thơ buồn cười.

Lão gia tử có chút tự giễu, vạch trần nội tình của mình.

Đã quyết định tham gia đại tuyển bạt, Giang Trần tự nhiên muốn hiểu rõ tin tức đại tuyển bạt.

- Lão gia tử, đại tuyển bạt này, chừng nào thì bắt đầu? Tuyển bạt như thế nào? Là tất cả tông môn tách ra tuyển bạt, hay cùng một chỗ tuyển bạt? Địa điểm tuyển chọn như thế nào?

Giang Trần hỏi liên tiếp, đều là hiện tại hắn bức thiết muốn lý giải nhất.

Trên mặt lão gia tử lộ ra vẻ hân thưởng, Giang Trần này hỏi, từng cái đều nói đúng trọng tâm.

- Đại tuyển bạt, danh như ý nghĩa, là bốn đại tông môn liên hợp tuyển bạt, không phân giới hạn tông môn, cũng không phân giới hạn quốc gia, cho nên lần tuyển bạt này, là toàn bộ tham gia chung một chỗ. Về phần địa điểm, liên minh 16 nước có một chỗ cố định.

- Địa phương nào?

Giang Trần hiếu kỳ.

Nhưng Đan Phi lại thất thanh nói:


- Lão gia tử, không phải là Viễn Cổ di cảnh chứ?

Lão gia tử gật đầu:

- Đúng, chính là chỗ đó.

- Thế nhưng mà, mở Viễn Cổ di cảnh ra, cái giá rất lớn a, còn có hạn chế thời gian.

- Hạn chế thời gian không là vấn đề, trăm năm một lần, không sai biệt lắm cũng là lúc này rồi. Bất quá mở Viễn Cổ di cảnh ra, phải bỏ một cái giá rất lớn. Hơn nữa, không có Nguyên cảnh lão quái hợp lực, căn bản mở không ra Viễn Cổ di cảnh. Nguyên Cảnh Tôn Giả của bốn đại tông môn, phải liên thủ, mới có thể miễn cưỡng mở ra Viễn Cổ di cảnh. Muốn duy trì thời hạn càng dài, trả giá sẽ càng cao.

- Một cái giá lớn? Lớn như thế nào?

- Linh Thạch, linh vật gia trì Linh trận chi môn của Viễn Cổ di cảnh. Không có Linh trận chi môn, căn bản không vào Viễn Cổ tiên cảnh được.

- Hà khắc như vậy?

- Không hà khắc, vậy thì không gọi Viễn Cổ di cảnh rồi. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì có loại nơi tốt này, những Nguyên cảnh lão quái kia lại không vào tu luyện. Đi vào một lần, cái giá quá lớn. Hơn nữa ý kiến mọi người không thống nhất, nên Viễn Cổ di cảnh cũng mở không ra.

Điều kiện mở ra hà khắc như vậy, muốn thống nhất ý kiến, hoàn toàn chính xác rất khó.

Bằng không mà nói, Nguyên Cảnh Tôn Giả tiến vào Viễn Cổ di cảnh tu luyện, hiệu quả khẳng định tốt hơn ở tông môn.

Thế nhưng mà, tài liệu gia trì Linh trận, thời gian và tinh lực hao phí khi thành lập Linh trận chi môn, cùng với thời hạn tiến vào Viễn Cổ di cảnh, những điều này quyết định, Viễn Cổ di cảnh không thích hợp ít người.

Phải là đại quy mô hành động, mở ra một lần mới có lợi.

- Viễn Cổ di cảnh...


Giang Trần phát hiện, thế giới này thật đúng là có một ít chuyện thú vị.

Căn cứ trí nhớ kiếp trước của hắn, ở trong một thế giới, tồn tại các loại mê cảnh, các loại di cảnh càng nhiều, liền đại biểu lịch sử thế giới này càng dài, đại biểu thế giới này có rất nhiều bí mật.

Bình thường, loại không gian này, đều trải qua vô số thương hải tang điền biến thiên, trải qua vô số Tạo Hóa Luân Hồi, mới có thể hình thành.

- Như vậy xem ra, thế giới này, chỉ sợ cũng không đơn giản như ta nghĩ. Một liên minh 16 nước nho nhỏ, cũng có Viễn Cổ di cảnh. Điều này đại biểu, thế giới này ở thời đại Viễn Cổ, nhất định có một đoạn lịch sử vĩ đại.

Trong nội tâm Giang Trần làm ra phán đoán sơ bộ.

Bất quá, hiện tại hắn không có tâm tư quan tâm những chuyện này, hắn quan tâm là quy tắc tuyển bạt.

Về quy tắc, lão gia tử lại không thể nói cái gì.

Dù sao, sự tình đại tuyển bạt, nhất định là do mấy Nguyên cảnh lão quái tụ chung một chỗ, thông qua các loại thương nghị, thỏa hiệp, xung đột,… cuối cùng định ra một quy tắc mà tất cả mọi người tán thành.

Cái quy tắc này, là tuyệt đối sẽ không tiết lộ trước.

Coi như là Diệp Trọng Lâu lão gia tử, chỉ sợ cũng không có tư cách biết sớm.

- Giang Trần, ngươi cũng đừng suy nghĩ quá nhiều. Lão phu cho ngươi một lời khuyên, cái kia chính là lợi dụng tốt cơ hội tuyển bạt, tranh thủ nhất phi trùng thiên. Ngươi ở thế tục bị đè nén quá lâu, thời cơ đã thành thục, đã đến lúc bỗng nhiên nổi tiếng. Bất quá, lần đại tuyển bạt này, tất nhiên sẽ rất hỗn loạn, lão phu cũng không có thể bảo chứng, sẽ không có người ác ý nhằm vào ngươi. Thậm chí, lão phu cơ hồ có thể khẳng định, ngươi sẽ gặp được rất nhiều chèn ép. Lúc này, phải nhờ vào trí tuệ của ngươi đi ứng đối. Một khi tiến vào Viễn Cổ di cảnh, lão phu muốn cho ngươi chỗ dựa, cũng là ngoài tầm tay với, ngươi hiểu không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi