SÁT THẦN

Bên cạnh Huyết Trì từng vòng bạch quang đẹp mắt liên tục khuếch tán, mỗi lần bạch quang vừa hiện, liền ý nghĩa có một nhóm người rời khoi Ma Huyết Tinh.

Dân thành sống ở Thần Châu thành, ở dưới sự an bài của Thạch Nham nhờ trận pháp lần lượt biến mất, rất nhiều người từng có chuyện xưa với hắn, lúc cách nhiều năm mới gặp lại.

Hắn vẫn đứng ở bên cạnh Huyết Trì.

Thủ lĩnh của cả đám thế lực Huyết Ma, Phù Vi, Phong Hàn, Lâm Hinh, cũng im lặng ở bên cạnh trận pháp, vẻ mặt phức tạp.

Bọn người Dương gia, Thạch đứng ở phía cuối, cũng không định rời đi, Dương Thanh Đế và Huyết Ma sóng vai đứng, hai người nhỏ giọng trao đổi cái gì tâm đắc.

Không lâu sau, tuyệt đại đa số dân thành của Thần Châu thành đều biến mất, chỉ còn người Dương gia, Thạch gia vẫn không nhúc nhíchỂ

Dương Thanh Đế nhìn vê phía Thạch Nham.

Hắn cười nhạt một tiếng, giải thích: "Các người cũng đừng về Thần Châu thành nữa, các người trở về đảo bất tử, vùng biển kia về sau linh khí sẽ không yếu hơn đất Thần châu".

Dương Thanh Đế, Thạch Kiên động dung, lộ ra mấy phần vui mừng.

"Ta thì sao? Ngươi tìm nơi tốt nào cho ta?" Huyết Ma nhếch miệng cười to.

"Cũng là Vô Tận hải". Thạch Nham híp mắt, nói: "Người trong nhà, đều đi Vô Tận hải, về sau đảo nhỏ của Vô Tận hải chính là đất trân quý nhất của đại lục".

Hắn và bổn nguyên của đại lục cổ hợp nhất, tất nhiên biết rõ Thiên Yêu sơn mạch của Vô Tận hải là thánh địa của Thiên Yêu tộc, thánh địa kia cực kỳ kỳ diệu, năm đó phần đông Thiên Yêu của Thiên Yêu tộc liên thủ, cố đổi vận mệnh thiên địa, ở trong đó dường như có bố trí tân kỳ.

Hắn từ lâu đã cảm thấy sự dư thừa linh khí của phần đông đảo nhỏ của Vô Tận hải, dần dần vượt qua đất Thần Châu, về sau chắc chắn trở thành trung tâm chói mắt phồn hoa nhất của đại lục.

Hắn tất nhiên có lòng riêng, đồ tốt nhất đương nhiên muốn để cho người trong nhà, cho nên giữ người Dương gia, Thạch gia ở cuối cùng, sau này đem kể tục xưng bá Vô Tận hải.

Phù Vi, Phong Hàn, Lâm Hinh đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt khác thường, một bụng nghi hoặc.

" Thạch Nham, Ma Huyết Tinh chẳng lẽ không tốt sao? Vì sao cứ phải rời khỏi?" Tê Lan nói ra tiếng lòng của bọn họ, "Nếu năng lượng Ma Huyết Tinh không đủ, lúc trước vì sao phải ngàn dặm xa xôi vượt qua tinh vực mà đến?"

Những người còn lại đều nhìn về phía hắn.

Bọn người Lỵ An Na, Phí Lan, Tạp Thác, Phù Vi, Tử Diệu đều ở trong đó.

Lúc này có ở khối khu vực này, hoặc là thân phận tôn quý, hoặc là có quan hệ thân mật khẳng khít với Thạch Nham, lúc này mới có tư cách nghe mấy lời bí mật.

Thạch Nham trầm ngâm, biết chuyện đại lục cổ ở những tinh vực khác cũng không phải là bí mật, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, nên không tiếp tục giấu diểm nữa, nói: "Các người cùng ta qua xem thử đi".

Ánh mắt mọi người sáng lên, đều gật đầu.

" Tạp Thác, ngươi đi tộc người khổng lồ một chuyến, gọi hai người Chấn Cổ Nạp Hâm của tộc người khổng lồ tới đây, tộc người khổng lồ năm đó có ân với chúng ta, chúng ta không thể bạc đăi tộc người khổng lồ".

" Phí Lan tiền bối, những người năm đó từ tinh vực Liệt Diễm tới Tạp Tu Ân, ngươi đi gọi một tiếng, ừm, những kẻ có quan hệ chặt chẽ với chúng ta, ỲỆấụ như Lược Đoạt Giả của đất thần phạt, mang bọn họ về. về phần những người u Minh lúc trước, thì quên đi".

Thạch Nham cân nhắc, đột nhiên căn dặn.

Tạp Thác, Phí Lan liền rời đi.

Khuôn mặt kiều mỵ của Phong Nhiêu phát ra vẻ vui mừng, trong lòng thầm động, nàng thông tuệ dị thường, đã đoán được việc này quan hệ thật lớn, người có thể mời tới, hẳn đều có cơ duyên lớn.

Mấy Lược Đoạt Giả đất thần phạt kia, đại đa số đều là nhất mạch của phụ thân nàng, hiện giờ ở Ma Huyết Tinh đều tụ tập ở dưới trướng phụ thân nàng, Thạch Nham bảo Phí Lan gọi những người đó tới, hiển nhiên là nể mặt nàng.

Tử Diệu nghe hắn nhắc tới Tạp Tu Ân, cũng hé miệng cười một tiếng, đôi mắt đẹp sóng dập dờn, liếc hắn một cái.

Không lâu sau, Nạp Hâm và Chấn cổ của tộc người khổng lồ cùng nhau tới, như hai tòa núi thịt, Nạp Hâm sắp bước vào cảnh giới Thủy Thần, Chấn cổ cũng đạt tới Hư Thần Nhị Trọng Thiên, thể thần sáng bóng óng ánh như ngọc thạch, có năng lượng khí huyết mênh mông chảy qua.

" Tiểu tử Thạch Nham, ngươi gọi chúng ta tới làm chi? Ha ha, tộc người khổng lồ chúng ta rất hài lòng về cuộc sống ở Ma Huyết Tinh, cũng không mỳ)ốn tùy tiện rời đi". Nạp Hâm cười ha hả nói.

Tộc người khổng lồ đúng là rất hài lòng cuộc sống hiện giờ, linh khí Ma Huyết Tinh dư thừa, lạì là đất mà thế lực Ma tộc của tinh vực Mã Gia cường hãn, gần như không ai dám trêu chọc, tộc người khổng lồ bọn họ ở một khu vực thuộc Ma Huyết Tinh, cảnh giới của binh sĩ trong tộc tăng cường rất nhanh.

Nạp Hâm, Chấn cổ đều cực kỳ hưởng thụ cuộc sống hiện giờ, nghe Tạp Thác nói ngầm Thạch Nham muốn di chuyển tộc người khổng lồ của bọn họ, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm không tình nguyện.

"Tí nữa ngươi hãy quyết định tiếp". Thạch Nham cười cười, không giải thích trước.

Lại một lát sau, những võ giả tinh vực Liệt Diễm Phong Khả và Tạp Tu Ân, cũng lần lượt tới đây.

"Thúc thúc". Tử Diệu thản nhiên cười, duyên dáng gọi to.

Tạp Tu Ân ưu nhã khom người, trấn an nói: "Phong thái của công chúa điện hạ càng hơn trước kia, thoát thân khỏi tinh vực Liệt Diễm quả nhiên là quyết định chính xác nhất, có thể tới tinh vực Mã Gia coi như là số phận của chúng ta".

Hắn lại nhìn về phía Thạch Nham, cười ha hả: "Ngươi biến hóa ghê gớm thật, mỗi lần gặp ngươi, ta đều phải khiếp sợ lần nữa".

Phong Khả và mấy tên thủ lĩnh Lược Đoạt Giả của đất thần phạt, sau khi tới thì hơi có vẻ câu nệ, ở trước mặt những cường giả tinh vực Mã Gia nổi tiếng thiên hạ như Huyết Ma, Phù Vi, Phong Hàn, bọn họ hơi có chút tự ti.

Lúc này Phong Nhiêu chủ động đi tới, khẽ lên tiếng: "Phụ thân, đừng lo lắng, nhất định là chuyện tốt, người được mời tới phúc vận đều vô cùng tốt..."

Phong Khả hơi thả lỏng, gật đầu cười, nhìn thoáng qua Thạch Nham, vẻ mặt cảm khái.

Hắn tất nhiên biết quan hệ giữa con gái và Thạch Nham, cũng biết Thạch Nham có duyên rất tốt với nữ nhân, có đôi khi cũng sẽ không cam tâm vì coạ gái, nhưng đại đa số thời gian, hắn vẫn rất vui mừng, vì lựa chọn của con gái là chính xác, ánh mắt càng xuất chúng vô cùng.

Bởi vì phán đoán chính xác của con gái, những Lược Đoạt Giả bọn họ năm đó chỉ có thể tham sống sợ chết ở đất thần phạt, có thể tới được tinh vực cấp cao, có thể sinh tồn ở Ma Huyết Tinh.

So với tinh vực Mã Gia, tầng chỉnh thể của võ giả tinh vực Liệt Diễm yếu hơn một bậc, bọn họ tới đây có loại cảm giác nông dân vào thành, bọn họ biết có thể có hết thảy hôm nay, đều vì lựa chọn của con gái, bởi vì sự chiểu cố của Thạch Nham.

"Người gần như đã đến đủ, đi thôi". Thạch Nham liếc mọi người một cái, bước vào giữa trận pháp.

Mọi người lần lượt tiến vào.

Từng vòng cường quang chói mắt hiện lên, bọn họ lần lượt biến mất, ngay sau đó, liền hiện ra ở đảo Bất Tử của Vô Tận hải.

Nơi này có một trận pháp năm đó Thạch Nham bố trí, trước khi tới Ma Huyết Tinh hắn hơi sửa lại, liền thành kỳ trận có thể trực tiếp vượt giới.

Lúc này bọn họ liền ở trong trận pháp trên đảo Bất Tử kia.

Lông mày Dương Thanh Đế giương lên, chợt khẽ quát một tiếng, lộ vẻ xúc động.

Những tộc nhân Dương gia, Thạch gia kia, đều lộ ra vẻ kinh ngạc, đều mê muội lên.

Năm đó Vô Tận hải bị Ma tộc, Minh Tộc dắt tay nhau xâm lấn, các đảo lớn nhỏ của Vô Tận hải sinh linh đồ thán, rất nhiều sông núi sụp đổ, hồ nước khô kiệt, vào năm bọn họ rời khỏi Vô Tận hải, Vô Tận hải đã cảnh hoàng tàn khắp nơi, năng lượng đại lục Thần Ân khi đó còn chưa tới giai đoạn cuối cùng, nhưng linh khí vân loãng như cũ.

Nhưng hôm nay, trên đảo Bất Tử này rải đầy cây cối kỳ dị, sông núi tốt tươi, hồ nước trong suốt thấy đáy, có rất nhiều con cá béo khỏe có kèm theo linh khí, mỗi sơn cốc đều hoa tươi khắp nơi, thậm chí có rất nhiều hoa cỏ đều là vật trân quý, ngay cả tinh vực Mã Gia cũng rất ít khu vực có thể sản sinh ra.

Từng đám khói trắng như sương mù mờ ảo lượn lờ bốn phía đảo, rất nhiều chim tước kỳ lạ kêu to trong rừng, trên trời từng đám mây lành, linh vụ mịt mờ trong đảo, như tiên cảnh mỹ diệu.

Bọn người Huyết Ma, Phù Vi, Phong Hàn khẽ giật mình, chợt thả ra linh hồn tuần tra bốn phía.

Không lâu sau, Phong Hàn lộ ra vẻ xúc động, nói: "Linh khí thiên địa nơi đây nồng đậm, rất nhiều hoa cỏ đều là giống hiếm có, gần đây còn có khu mỏ, bên trong có mạch khoáng Thần tinh, ở đây... Các người năm đó không ngờ bỏ qua?"

Hắn không thể lý giải.

"Không đúng!" Nạp Hâm đã tởi Vô Tận hải, hắn cau mày, nói: "Hoàn toàn không giống! Cùng lần trước căn bản chính là hai thế giới!"

" Năm đó lúc chúng ta rời đi, nếu linh khí được một phần ba lúc này, chúng ta thật cam lòng đi sao?" Dương Thanh Đế than khẽ.

Mọi người vừa nghe Nạp Hâm, Dương Thanh Đế nói thế, đều nhìn về phía Thạch Nham, bọn họ tất nhiên biết rõ trong đó có ẩn tình khác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Ở dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Thạch Nham trầm giọng nói: "Năng lượng thiên địa nơi đây lúc này vân chưa bằng Ma Huyết Tinh, nhưng nhiều nhất trăm năm, chắc chắn sẽ áp đảo Ma Huyết Tinh, ngàn năm, linh khí thiên địa nơi này sẽ là chỗ nồng đậm nhất vũ trụ, cũng là đất lành thích hợp cho võ giả rèn luyện thân thể thể ngộ Áo Nghĩa tăng cường thần lực nhất, sau này... khối đại lục này, sẽ là vùng đất hiếm có của vu trụ".

Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt thay đổi, đều lộ ra vẻ chấn động.

"Không sai, sau vạn năm, khối đại lục này chính là trung tâm vũ trụ". Một thanh âm đột nhiên truyền đến, ban đầu như ở ngoài chân trời, trong nháy mắt xuất hiện ở đảo Bất Tử, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Huyết Ma cảnh giới Thủy Thần Tam Trọng Thiên, vừa thấy hắn hiện thân, trong đầu ầm ầm chấn động, lộ ra vẻ kinh hãi không dám tin, quát lên: "Ngươi, cảnh giới của ngươi?"

" Thứ cho ta giới thiệu, ta sinh ra ở khối đại lục này, từ thời thái cổ, đã sống ở đây, ta là tộc nhân của Thiên Yêu tộc". Thanh Long mỉm cười, nhìn về phía Thạch Nham, nói: "Người thừa kế nhất mạch Thị Huyết, rốt cuộc gặp ngươi, ta xin đại biểu tất cả tộc nhân Thiên Yêu tộc cảm tạ ngươi".

"Ngài là?" Nội tâm Thạch Nham chấn động mãnh liệt, ở trước mặt người này, hắn có loại cảm giác nhìn lên sao trời thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.

Sau khi đột phá Thủy Thần, lúc hắn đối mặt Huyết Ma cũng có thể bình tĩnh, nhưng ở sau khi người này hiện thân, liền phát sinh nguy cơ mãnh liệt, giống như người này có thể tùy thời hủy diệt hắn, cảm giác này... Khiến hắn như mắc xương ở cổ, mỗi giây đều tâm thần bất an.

Đây là cảm giác chưa bao giờ có!

" Tộc trưởng đương nhiệm của Thiên Yêu tộc, ta gọi là Thanh Long". Hắn cười giới thiệu.

Thạch Nham hoảng sợ thất sắc, ngu ngơ nửa ngày, mới hít sâu một hơi, khom người cười khổ nói: "Lão nhân gia ngài, không ngờ có thể sống đến bây giờ, đúng là thấy được lào yêu rồi".

Thanh Long cười ha hả, nói: "Ngươi nhất định có thể đạt tới cảnh giới bất hủ, một khi bước vào bất hủ, ngươi cũng có thể giống ta sống lâu như vậy".

Lời vừa nói ra, cả đám người Phù Vi, Phong Hàn, Nạp Hâm, Lỵ An Na, Lâm Hinh, đều hoàn toàn ngây dại.

Cảnh giới bất hủ, cảnh giới chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tinh vực Mã Gia là tinh vực đẳng cấp cao, vài ngàn năm cũng chưa từng sinh ra vị cường giả cấp bậc này.

Người như thế... Vĩnh viễn chỉ tồn tại trong thần thoại, là tồn tại chỉ nghe nói, chứ chưa ai có thể tận mắt nhìn thấy.

Mà hiện giờ, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy một vị.

Bất hủ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi