SÁT THẦN

Thạch Nham vẫn ngồi ngay ngắn ở quảng trường như cũ, vẻ mặt hờ hững.

Cả người hắn suy kiệt, năng lượng mặt trái để dành nhiều năm trút ra, đều dùng để tạo thành lỗ đen Thủy giới, nuốt sạch sao băng do tinh cầu vàng của Hắc Cách ngưng tụ thành.

Lúc này hắn bởi vì lực lượng tiêu hao cực lớn, tinh thần và thể thần đều uể oải không chịu nổi, nhưng mà, trong Thủy giới của hắn lại sinh ra một cỗ lực kim duệ Ngũ hành.

Đây cũng không phải là một loại Áo Nghĩa do tế đài của hắn biến thành, chỉ tồn tại trong Thủy giới của hắn, khiến Thủy giới của hắn có thêm một loại biến ảo, khiển Thủy giới của hắn từ từ trở nên hoàn mỹ...

Hắn vẫn đắm chìm trong rung động cực lớn.

Thời khắc mấu chốt dùng Áo Nghĩa thôn phệ đối phó địch, cũng mạo hiểm thử một lần, bởi vì dung hợp căn nguyên Thiên Hỏa của hắn không bằng Hắc Cách, không thể dễ dàng điều động cỗ bổn nguyên đại lục, cũng vì thể, đối mặt với một kích kinh thiên kia của Hắc Cách, hắn vắt óc suy nghĩ, mới quyết định vận dụng Áo Nghĩa Thị Huyết, Áo Nghĩa thôn phệ kỳ diệu nhất này, hắn thủy chung không ngộ ra chân lý.

Nhưng hôm nay thử một lần, lại phát huy ra hiệu quả cực kỳ kỳ diệu.

Từ lúc tinh cầu vàng do Thủy giới Hắc Cách dựng dục ra, bị lỗ đen nuốt hết, trực tiếp chiểu ở Thủy giới của hắn, như vật Thủy giới hắn sinh ra, cùng Thủy giới hắn hợp nhất hoàn mỹ.

Trong lòng hắn đột nhiên ngộ ra: Nếu Áo Nghĩa thôn phệ có thể thôn phệ vật của Thủy giới người khác, vậy thì kim mộc thủy hỏa thổ, ánh sáng, trọng lực, ảo giác, đủ loại Áo Nghĩa đặc thù, có phải cũng có thể thu vào Thủy giới của bản thân không?

Thủy giới của hắn như tinh không thu nhỏ, bên trong có không gian kéo dài, có ngôi sao lấp lánh, có sinh mệnh và tử vong, nếu lại thêm kim mộc thủy hỏa thổ, lại thêm thanh âm, ánh sáng, trọng lực, ảo giác, vô số tâm tình, chẳng lẽ không phải dần dần nhất trí với tinh không chân thật sao?

Có phải Thủy giới khi đó, mới thật hoàn mỹ, cùng biển sao thật giống nhau không?

Trong mắt hắn phát ra vẻ suy tư, lẳng lặng ngồi, thể ngộ linh quang hiện ra trong nháy mắt.

Thi thể khổng lồ do mấy chục vạn hài cốt dựng thành, liền tọa lạc ở một bên trang viên kia, như thi thể che trời, còn cao hơn cả những thạch lâu kia, trên người nó lưu động thi khí ngập trời, khiến Hắc Thiết Thành này phảng phất như ở chiến trường cổ thây ngang khắp đồng, thi khí tung hoành.

Cường giả các thế lực khắp nơi trong mười ba tòa thạch lâu, lúc này đều hiển lộ tung tích, cả đám vẻ mặt phức tạp nhìn về phía thi thể khổng lồ kia.

Phì Liệt Đặc...

Một tiếng rít từ xa mà tới, hóa thành một nhúm trạch quang, tới ngay lập tức.

" Hắc Thiết Thành không cho phép các ngươi làm càn!" Thiết Độn thân là người phụ trách thương hội Cự Lan ở Hắc Thiết Thành, lúc này vội vàng chạy tới, vẻ mặt âm lệ, quát lên: "Hắc-Thiết Thành là thành trì của thương hội Cự Lan, bất kỳ kẻ nào nhiễu loạn trật tử ở trong thành, đều là khiêu chiến với thương hội Cự Lan ta!"

Thiết Độn rống giận, hai tròng mắt nhìn về phía mọi người, chợt ánh mắt hắn đột nhiên biến đổi, chấn động vì thi thể do mấy chục vạn hài cốt dựng nên.

Cự thi không có mắt miệng mũi, chỉ có hình thái đầu lâu do mấy vạn thi thể tạo thành, vô cùng khổng lồ.

Lúc này, đầu lâu kia chuyển hướng về phía Thiết Độn, một luồng thi khí hóa biển, trong nháy mắt khóa chặc Thiết Độn.

" Phì Liệt Đặc! Ngươi là thủ lĩnh thi lực Phì Liệt Đặc!"

Thiết Độn hoảng sợ biến sắc, như thấy yêu ma khủng bố, vội hét ầm lên: "Ngươi định làm gì? Ta là người thương hội Cự Lan, ngươi thân là thủ lĩnh Thị Huyết, cũng nên nói quy củ!"

"Ta ngửi được mùi Phong Tuyệt trên người ngươi".

Thần niệm linh hồn khủng bố như vô số bão táp tàn phá bừa bãi Hắc Thiết Thành, thần niệm linh hồn kia đến từ chính cự thi, thần niệm này hóa thành một dòng khí, xuyên qua khoảng cách trùng trùng, chạy thẳng tới một chỗ thần bí của Cự Lan tinh.

Ở chỗ thần bí kia, một khí tức tĩnh mịch lộ ra, có hồi ứng với thần niệm linh hồn của Phì Liệt Đặc.

Chỉ là lúc này ngoại trừ Phì Liệt Đặc không người nào có thể nghe thấy, cũng không ai biết.

Những lão quái tu vi tinh xảo đều lập tức hiểu rõ một chuyện, Phì Liệt Đặc cùng người thương hội Cự Lan kia... đã trao đổi.

Cự thi rất nhanh biểu hiện điều này ra!

Thiết Độn bị thi khí kia bao lấy, sinh cơ trong cơ thể trong nháy mắt đoạn tuyệt, hai tròng mắt Thiết Độn bạo hỏa, tế đài linh hồn mới vừa bỏ chạy, bị bàn tay to của cự thi do vô số thi thể ngưng luyện trảo một cái, bóp mạnh.

Tế đài của Thiết Độn lập tức nát bấy, hóa thành ánh sáng văng đây trời, trực tiếp tiêu tán.

Người phụ trách của Hắc Thiết Thành, bị giết chết dễ dàng, bị linh hồn của hàng lâm đánh nát.

Trong mười ba thạch lâu, từng tên võ giả Thiên Huyễn Tông, Toái Điện, Thiên Thủy cung, Minh hoàng tộc, đều thờ ơ lạnh nhạt, không ai khuyên can một câu.

Thủy đoạn tàn nhẫn của Phì Liệt Đặc, đã thành thói quen trong mắt bọn họ, rất nhiều lão quái thậm chí lộ ra nụ cười kinh ngạc, giống như cảm thấy tính tình Phì Liệt Đặc thay đổi rất nhiều, so với sự nóng nảy trước kia có vẻ ôn hòa hơn không ít.

Bởi vỉ, Phì Liệt Đặc không ngờ đợi người nọ của thương hội Cự Lan thông báo một tiếng, sau đó mới giết Thiết Độn.

Mà năm đó, tám thủ lĩnh lớn của nhất mạch Thị Huyết, ngoại trừ cung kính với chủ nhân Thị Huyết, thì không nể mặt mũi bất kỳ kẻ nào, dưới cơn nóng giận một tinh vực đều sẽ sinh linh đồ thán, hàng tỉ sinh linh sẽ chôn theo cùng.

Cách làm của Phì Liệt Đặc hiện giờ, hiển nhiên là thu liễm nhiều lắm, quả thật khiến những người biết được người này hung bạo âm thầm kinh ngạc.

"Hắn thậm chí ngay cả người của thương hội Cự Lan cũng dám giết, người này, quá bá đạo!" Áo Đại Lệ của Minh hoàng tộc quát nhẹ.

Cát Lạp Tháp liếc hắn một cái, vẻ mặt cổ quái, suy nghĩ một chút mới nói: "Phỉ Liệt Đặc hung bạo cực kỳ, năm đó hắn một khi nổi giận, tiện ý thì hàng tỉ sinh linh sẽ trở thành thi thể, lúc hắn chân chính nổi giận, ngay cả Thị Huyết cũng rất khó khuyên can, đều trong nháy mắt động thú với các thủ lĩnh khác, cũng không nể mặt bất kỳ kẻ nào".

"Bây giờ, hắn thu liễm hơn nhiều lắm, có lẽ là vì... bản thể vẫn bị nhốt, thời gian vạn năm, đã giảm bớt sự hung bạo của hắn không ít". Cát Lạp Tháp cười khổ, nhìn bộ dáng cự thi kia, trong mắt hiện lên mấy phần sợ hãi.

"Thủ lĩnh thi lực Phì Liệt Đặc, bạo ma năm đó, hiện giờ cũng đã biết thu liễm". Lai Na của Thiên Thủy cung than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nếu nhất mạch Thị Huyết năm đó có thể hơi thu liêm, cũng sẽ không bị Thần tộc thừa cơ mà dậy, vì đối phó nhất mạch Thị Huyết, vạn năm trước võ giả mất mạng hai phần ba, bao nhiêu Áo Nghĩa thất truyền, bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ngút trời lần lượt chết đi, vì bọn họ trả một cái giá đắt, vũ trụ trong vạn năm nay đều chưa từng khôi phục lại hoàn toàn như cũ".

Đôi mắt Lai Na u ám khó dò, nhìn về phía thanh niên nhắm mắt thể ngộ dưới trang viên, thầm suy nghĩ: Nói không chừng sẽ lại nhấc lên một trận gió tanh mưa máu? Thiên Thủy cung nên lựa chọn thế nào?

"Sư phụ, hắn thắng rồi! Ta biết hắn tất có thể thắng!"

Đôi mắt sáng của Tắc Tây Lỵ Á ánh lên dị sắc, trong thần thái có một tia mê say, nàng cười khúc khích nhìn thanh niên phía dưới, dung nhan kiều mị phát ra vẻ đỏ ửng, cảm giác cả người dường như nóng rang.

"Hắn đúng là thắng rồi, nhất mạch Thị Huyết đã chứng minh với chúng ta mặc dù qua vạn năm, bọn họ vân cường đại như thế". Lai Na nhẹ nhàng gật đầu.

"Vậy Thiên Thủy cung có phải nên có lựa chọn không?" Tắc Tây Lỵ Á nói.

" Chuyện này để sau khi ta về, nói rõ với cung chủ để nàng làm chủ, haizzz, thể đạo này từ nay về sau sẽ càng hỗn loạn hơn". Lai Na dường như không muốn Thạch Nham chiến thắng, dường như muốn duy trì cục diện hiện giờ, không hi vọng nhất mạch Thị Huyết một lần nữa quật khởi, thay mặt Thần tộc.

Bởi vì sự hung ác điên cuồng của nhất mạch Thị Huyết năm đó, so với Thần tộc hiện nay chỉ hơn chứ không kém, thời đại kia với tất cả võ giả mà nói đều là cơn ác mộng.

Vô số cường giả đỉnh phong, vẫn luôn sống trong bóng ma của nhất mạch Thị Huyết, thở không nổi.

Thời đại kia, cả đời nàng cũng không muốn trải qua lại...

" Điều chỉnh bản thân, sau đó sẽ có người tiếp dẫn ngươi, ta và Huyền Hà đã triệu tập tám mạch truyền thừa ở các góc tinh hải, sẽ đi thánh địa lập tế đài, làm chuẩn bị cuối cùng để ngươi lên đài".

Một đạo thần niệm đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Thạch Nham, lúc thần niệm kia xuất hiện, cự thi đứng vững ở trong trang viên kia, thi khí ngập trời mãnh liệt khủng bố từ từ tiêu tán, hóa thành từng dòng sông chảy vào tinh hải mênh mông, từ trong thông đạo vực hải cạnh Cự Lan tinh biến mất không còn tung tích.

Khí tức Phì Liệt Đặc biến mất.

Áp lực khủng bố bao phủ ở Hắc Thiết Thành, giờ khắc này mới dường như tan rã, cũng khiển rất nhiều người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từng bóng dáng mơ hồ đứng ở trên mười ba thạch lâu, đột nhiên hiện ra, từng thân ảnh từ phía trên xuống, đều mặt mang nụ cười, đi về phía Thạch Nham. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

" Cổ Liên của Thiên Huyễn Tông, hôm nay có may mắn thấy truyền nhân của Thị Huyết, đúng là chuyển đi này không tệ".

" Hình Minh của Tốái Điện".

" Lai Na cua Thiên Thủy cung".

Từng thân ảnh cười đi tới, đều khí tức bình thản, đứng lại ở bên cạnh hắn, những người kia nữ có nam có, đều ngạc nhiên nhìn về phía hắn, ánh mắt cẩn thận dò xét mỗi ngóc ngách toàn thân hắn.

Tựa hồ muốn nhìn thấu hết thảy bí mật của hắn.

" Thiên Thủy cung, Tắc Tây Lỵ Á". Một thanh âm kiều mị, đợi sau khi người khác giới thiệu xong, đột nhiên cười khẽ.

Thạch Nham bị rối loạn tâm tình, ánh mắt ngưng trọng, khóe miệng hiện ra nụ cười chân thành tha thiết, nhìn về phía dáng người thướt tha phía sau đám người, nói: "Ngươi tới khi nào vậy?"

"Từ sớm đã tới rồi, luôn ở phía trên nhìn ngươi". Tắc Tây Lỵ Á ôn nhu nói, trong mắt lóe ra ánh sáng lập lòe, ẩn chứa tình cảm như nước.

" Áo Đại Lệ của Minh hoàng tộc".

Lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khác truyền đến, ngay sau đó Áo Đại Lệ từ trong đám người đi tới, mặc y phục màu xanh, tóc dài rủ xuống vai, đôi mắt sáng lạnh, khí chất u lãnh thần bí.

Như một ánh trăng lạnh.

Mấy lão bối tiểu bối của Thiên Huyễn Tồng và Toái Điện, vừa nghe tên Áo Đại Lệ của Minh hoàng tộc, đều ánh mắt ngưng trọng, chủ động mở đường cho nàng, tùy ý nàng không thèm để ý quy củ mà đi thẳng tới trước mặt Thạch Nham "Lâu ngày không gặp". Áo Đại Lệ đã đi tới, vẫn lành ngạo như trước, âm thanh hờ hững nói.

"Đúng là đã một thời gian không gặp". Thạch Nham ngẩng đầu, lại ngồi tại chỗ như cũ, nói: "Chúc mừng ngươi, cũng đã đột phá đến cảnh giới Thủy Thần, Minh hoàng tộc không hổ là Minh hoàng tộc".

Hắn nhìn về phía Cát Lạp Tháp sau lưng Áo Đại Lệ thật sâu.

Hắn từ trên người Cát Lạp Tháp cảm nhận được một cỗ dao độc khí tức không kém Tinh Hỏa, dao động kia, dường như còn mạnh hơn Tinh Hỏa một chút, Thạch Nham lập tức phán định, người này ít nhất cũng là tồn tại cấp bậc như Tinh Hỏa.

Nhân vật như vậy đủ để uy hiếp tới tính mạng của hắn, hắn không thể không để ý, không thể không thận trọng đối đãi.

" Tiểu oa nhi rất không tồi, ngươi có thể đánh bại Hắc Cách, đúng là có tư cách kể thừa truyền thừa Thị Huyết". Cát Lạp Tháp híp mắt, nhìn về phía Thạch Nham, lại nhìn thoáng qua Áo Đại Lệ, trong mắt lóe ra một tia sáng kỳ diệu, giống như thầm nổi lên ý niệm bí ẩn gì đó.

"Tạ tiền bối khen thưởng". Thạch Nham chắp tay thi lễ, nói: "Chiến đấu tiêu hao quá lớn, thứ cho ta không thể chiêu đãi tốt các vị, nếu không ngại, chờ lát nữa".

" Không sao không sao".

Võ giả Thiên Huyễn Tông, Toái Điện đều tỏ thái độ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi