SÁT THẦN

Trên một gốc cồ thụ cao trăm mét, một thần ảnh diễm lệ chật vật treo ngược cành cây, mấy con quang giao long trói trên người nàng, qua một lúc lầu mới từ từ biến mất.

"Phù phù!"

Hình Oẩnh rơi xuống mặt đất, cả người đau nhức, khuôn mặt kiểu diễm hiện lên hận ý.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị nhục nhã như thế, buông bỏ lòng tự ái chủ động đầu hoài tống bão nhung chẳng nhũng bị cự tuyệt mà còn bị đi rất xa, đây là lần si nhục lớn lao đầu tiên trong cuộc đời Hình Oánh.

Nàng có tu vi Hư Thần tam trọng thiên cảnh giới nên khi bị giao long trói buộc không có chút đư lục hoàn thủ nào. điểu này làm cho nàng vừa giận vừa sợ.

Đợi khi giao long kia thoát đi, nàng khôi phục hành động thì nhin về phía cung điện kia mà cắn răng, thậm chí không biết sống chết lại chạy trờ về.

Không lâu lắm, nàng lại đến nơi trước, muốn hướng về Thạch Nham đòi thuyết pháp song nàng vừa ngẩng đầu lên nhin thì bỗng nhiên ngây người ra.

Trên thạch đài, Thủy Gióị của Thạch Nham như tinh hà rực rỡ, tinh cầu lưu chuyển, Âu Dương Lạc Sương kiathìnhưmột luồng nguyệt chi tinh hoa đi lại trong Thủy Giới của hán.

Thạch Nham cũng nhắm hai mắt một bộ như đang sa vào tình trạng thể ngộ cảnh giới.

Nàng nhìn thoáng qua, tâm thần rung động mà trong mắt phát ra một tia ngoan lệ.

Đối với Thủy Giới cùng cảnh giới kỳ diệu nàng có hiểu biết không cạn, trong lòng nàng rất rõ ràng, Thủy Giới của Thạch Nham là vì Âu Dương Lạc Sương mà mở ra nên không thể bị ngoại giới quấy rẩy, nếu như lúc này xuất thủ trả thù...

Hình Oánh híp mắt đo dự, trong lúc nhất thời không thể quyết định.

Thạch Nham rất rõ ràng không coi nàng đặt ở mắt, đối với nàng không có hứng thú, nếu không sẽ không vô tình như thế, ngay cả cho nàng cơ hội đến gần cũng không cho, vừa mới gặp đã bị làm nhục nhậ như vậy, dựa thẹo tính cách của nàng thì nhất định phải trả thù, chẳng qua là người nọ là Thị Huyết tôn chu, vạn nhất...

Hình Oánh cũng không dám hành động thiêu suy nghĩ.

"Ngươi tốt nhất là sớm rời đi".

Vào lúc này, cỗ Linh lặng lẽ hiện ra đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng nói.

Hình Oánh liếc mắt nhìn cỗ Linh châm chọc nói: "Thế nào? Ngươi đối với hắn cũng có hứng thú sao?"

Cồ Linh cười lạnh nói: "Ngươi cho là mội người cũng giống như ngươi sao, cứ nhìn thấy nam nhân là như ruồi nhìn thấy phân vậy hả,? Không lao lên nếm vài cái thi không cam tâm sao?"

Nàng cùng Tắc Tây Lỵ Á có quan hệ tốt nên nhìn Hình Oánh không vừa mắt, lời nói quả nhiên không chút khách khí.

"Ngươi biết muốn ta làm cái gì sao?" Hình oánh mặt liền biến sắc, trong mắt thoáng hiện ra một đạo lệ quang.

"Bất luận ngươi muốn làm gi Thạch Nham thì ta cũng khuyên ngươi thu hồi ý niệm trong đầu đi, hán không phải là người ngựơi có thể đắc tội, đừng để cho phụ thân ngươi, Toái Điện, cho ba phương chúng ta chọc cho phiền toái, nếu không nghe lời thì ai cũng không giữ được cho ngươi

Cồ Linh hừ lạnh nói : "Thừa dịp lúc hắn còn chưa tình lại, ngươi tốt nhất là sớm rời đi, nếu không để cho hắn biết ngươi tầm hoài bất quỹ thì ngươi không chỉ giống như vừa nãy, bị ném đi mà ta sợ ngươi thật sự trở thành người chết đó!"

Cổ Linh tuổi không lớn lắm nhưng lời nói thật sự là muốn làm cho người ta da đầu tê dại.

Gương mặt Hình Oánh trở nên cực khó coi, nàng biết nơi này là địa bàn của Thiên Huyễn Tông, cũng biết Cồ Linh là con gái nuôi của Lăng Tường, ở chỗ này trêu chọc nàng ta không nồi.

Trầm ngâm một chút. Hình oánh không nói một lời nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn cồ Linh rồi rút đi.

Đợi Hình Oánh rời đi, cồ Linh mới ngẳng đầu đưa mắt nhìn Thạch Nham mà trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Nàng biết lúc này Thạch Nham mở ra Thủy Giới đề Âu Dương Lạc Sương tiến vào, song phương bằng vào một loại phương thức cục kỳ kỳ lạ mà đồng thời đi thể ngộ áo nghĩa tinh

Thủy Giới của Thạch Nham kia như tinh hải thâm thúy mênh mông thật hấp dẫn, nàng đã gặp qua rất nhiều Thủy Giới của Thủy Thần song chưa từng thấy ai có Thủy Giới than bí tinh điệu như của Thạch Nham vậy, thâm thúy vô ngần.

Nàng có loại cảm giác như nhìn lên tinh không, phảng phất như Thủy Giới kia liền đem thiên địa tinh hải nuốt sổng.

" Thủy Giới thật thần kỳ, có thể ờ bên trong thể ngộ áo nghĩa tinh diệu nhất định là có thể có được thu hoạch lớn. Không biết Tắc Tây Lỵ Á có được phúc khí này haỵ không, được hắn cho vào Thủy Giới tu luyện qua, hừ! Hoa tâm nam nhân, gặp một là yêu một! Bại hoại!"

Cồ Linh đầu tiên là lầm bầm nói nhỏ, càng về sau khuôn mặt nhỏ nhắn run lên nhịn không được mắng ầm lên.

Huyễn Tinh, tại một chỗ hẻo lánh bị phong bế. Mấy giantĩúc phòng xanh tươi bị sương tráng nồng nặc tầng tầng bao trùm, sương trắng kia rất kỳ la, J1Ó có thể ngăn cách linh hổn ý thức, ngăn cách tẩm mắt và thanh âm thành một loại kết giới 1 Ợi hặi.

Bên trong một gian nhà trúc, Thiên Thủy Cung Lai Na cau mày, ở trước mắt nàng có một giọt nước khổng lồ đang huyền phù, hỉnh ảnh trong bọt nước kia là cảnh Thạch Nham, Âu Dương Lạc Sương đồng thời thể ngộ cảnh giới áo nghĩa.

Tắc Tây Lỵ Á nét mặt trầm xuống, ở bên trong phòng tĩnh tọa, nàng nhìn cảnh tượng kia mà cắn môi không nói gì.

"Hắn đi cùng thương thuyền của Cự Lan Thương Hội, sau đó bời vì nữ nhân này phát sinh xung đột với Toái Điện mà nói nàng ta là nữ nhân của hắn, theo đó bức Tây Trạch không thể không tạ lỗi. Vốn chúng ta cho rẳng nữ nhân này và hắn không có quan hệ gì, có lẽ chẳng qua là bẳng hữu bình thường, hắn bời vì phải cứu nàng nên mới cố ý nói như vậy..

Lai Na nhìn vệ phía Tắc Tây Lỵ Á thì phát hiện ra ánh mắt Tắc Tây Lỵ Á chua xót thì trong lòng thở dài nói tiếp: "Nhung bẩy giờ xem ra, hắn và cô gái này có thể thật sự có chút gi đó, nếu không nàng kia sẽ không phòng bị mà dễ dàng tiến vào Thủy Giới của hắn. Mà hắn mở ra Thủy Giới thật giống như là để cho nàng kia thể ngộ tinh diệu nào đó. nếu nói giữa hai người thật sự không có một điểm quan hệ, ta thật sự không tin".

Tắc Tây Lỵ Á cúi thấp đầu không trả lời.

"Không đáng, ta thật sự cảm thấy không đáng, ta nghe nói qua thì người này tính tình phong lưu. nơi nào hắn đi qua bên cạnh đều không thiếu nữ nhân làm bạn. Ngươi, chăng qua là một khách qua đường nho nhỏ mà thôi, đối với hắn mà nói, ngươi và những cô gái kia không có gì khác nhau, mà ngươi nếu như coi hắn là chỗ kỷ thác cuộc đời thì có thể đau khồ cả đời đó". Lai Na khuyên lơn.

Tắc Tây Lỵ Á mím môi trầm ngâm hồi lâu rồi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đẹp phát ra một tia đau đón bất đắc dĩ nói nói: "Lúc con mới biết hắn, con cũng biết hắn là người thế nào nhung cả đời này conchưạ từng thấy ai xuất chúng hơn hắn, không ai làm con động tám hơn hắn. Nếu như không bỏ qua thì về sau càng thống khồ những ít nhất coi la đã có trải nghiẹm, có cái đáng để nhớ lại, còn nếu bỏ qua thì có thể giảm đi chút ít thống khồ nhưng lại mất đi một đoạn phong cảnh trong nhân sinh, sư phụ, ngươi nói con nên lụa chọn như thế nào?"

Lai Na kinh ngạc, nàng nhìn Tắc Tây Lỵ Á thật sâu, hồi lâu sau mới lắc đầu thở dài nói: "Xem ra, ta chi có thể tiếp tục để cho ngươi ở lại chỗ này".

"Sư phụ, cung chủ bọn họ vì sao phải làm như vậy?" Tắc Tây Lỵ Á suy tư về hỏi.

"Mười vạn năm qua, tinh hà thủy chung do tứ đại chủng tộc xưng bá thiên địa, bọn họ thay nhau quật khởi xưng hùng làm tinh hải thủy chung rung chuyển không ngớt, có nhiều thế lục, có rất nhiều chủng tộc thậm chí là nhiều tinh vục cũng bởi vì bọn họ giao chiến mà vĩnh viễn biến mất, bốn thế lục lớn này chính là ngọn nguồn tội ác tại tinh hải..

Lai Na nhìn về phía nàng bất đắc dĩ nói : "Đáng tiếc bọn họ quá mức cường đại, các thế lục khác khi bọn họ tranh đấu thường thường chì có thể trở thành vai diễn phối hợp, bất đắc dĩ phụng bồi bọn họ lăn qua lăn lại, không có lựa chọn nào khác, cho đến ngày nay, chúng ta không cam lòng đê bọn họ tùy ỷ làm loạn nữa".

"Nói trậng ra chính là Thiên Huyễn Tông, Toái Điện. Thiên Thủy Cung qua nhiều năm tích lũy nay cảm thây cũng có lực tranh bá thiên địa và chân chính muốn thử. đúng không?" Tắc Tây Lỵ Á hỏi.

Lai Na ngạc nhiên khè mim cười nói: "Có thể nổi như vậy".

"Lẩn này, bọn họ chuẩn bị làm gì?" Tạc Tây Lỵ Á lại hỏi.

"Đem kia Thị Huyết di cốt đưa cho Thạch Nham, đồng ý liên hiệp cùng bọn họ. đợi khi hắn rời Huyễn Tinh thì liền đem tin tức trũỵển đi. Khi đó Thần Tộc tự nhiên sè phái cường giả tới đây đánh chết hắn. Thị Huyết nhất mạch cộ biết được chuyện này thì cũng sẽ an bài người tiìn hành bảo vệ, sau khi ra khòi Thiên Huyễn Tinh Vục thì song phương sẽ chính thức giao phong, ngươi chết ta sông". Lai Na nói.

"Hiểu rồi, Thạch Nham là một con cờ đốt lên chiến hỏa, chúng ta nhằm khi hắn còn chưa chuần bị tốt thúc đầy hắn đánh nhau, sau đó xem thế cục, chọn người yếu mà ủng hộ". Tắc Tây Lỵ Á nói.

"Không hồ là đồ nhi ta, ý nghĩ phi thường rõ ràng, nói không sai". Lai Na khen.

Thạch Nham trong Thủy Giới, thời gian và không gian tựa hồ như đừng lại, hết thảy từ do hắn nắm trong tay. Hắn nếu cố ỷ làm chậm dần thời gian, thời gian liền chậm lại...

Âu Dương Lạc Sương ở bên trong, trên một viên cái nguyệt tinh hồn nhiên không biết thời gian trôi qua bao lâu. Thạch Nham thì sa vào Thủy Giới của mình, ở trong không gian, trên tinh cầu áo nghĩa lục lọi tniy tìm chân đế.

Không biết qua bao lâu sau, hắn tình dậy tập trung cảm ứng mà khẽ cau mày, tầm thần vừa chuyển.

Trong Thủy Giới, Âu Dương Lạc Sương như bị bàn tay thần khổng lồ nắm lấy vòng eo rồi lôi ra rồi một lần nữa xuất hiện ờ trong thế giới chân thật.

Thạch Nham nhin về phía Âu Dương Lạc Sương mà ánh mắt cục kỳ phức tạp.

Thông qua Thủy Giới của Âu Dương Lạc Sương và phân tích lực lượng áo nghĩa, hắn có một kết luận: sư phó của Âu Dương Lạc Sương nhất định là một gã cường giả Thần Tộc.

Có thề tinh thông Thần Tộc tồ tiên áo nghĩa, hơn nữa có thề truyền thụ cho Âu Dương Lạc Sương có tu vi Thủy Thần nhất trọng thiên, làm cho nàng thật lòng khâm phục tán thành tuyệt đối không phải là chuyếi đùa.

Mà nghe Âu Dương Lạc Sương nói thi người này còn có thể tới Huyễn Tinh làm một ít chuyện...

Thạch Nham sinh ra một loại cảm giác không ồn, hắn mơ hồ cảm thấy có một cái nguy cơ lớn. Hắn nhìn về phía Âu Dương Lạc Sương trầm ngâm hổi lầu rồi đột nhiên nói - "về sau, nếu như tình thế không ổn ta có thể làm ra một số chuyện làm cho ngươi thống hận. yên tầm đi, ta sẽ không ra tay với ngươi nhưng là muốn báo trước cho ngươi một tiếng.. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Hắn nói lời này cục kỳ hàm hồ làm cho Âu Dương Lạc Sương không hiểu mà truy vấn: "Như vậy là có ý gì?"

"Nói đúng ra là ta có thể phải lợi dụng ngươi để giúp ta đạt thành mục đích". Thạch Nham ánh mắt quái dị nói.

"Lợi dụng ta? Ta có cái gì để cho ngươi lợi dụỊig?'1 Trong mắt nàng tràn ngập vẻ không thể giải thích, nàng cũng không biết thần phận thật của sư phó nàng, chì biết là đối phương rất cường đại, nàng không có đem lời Thạch Nham liên hệ đến sư phó minh nên tự nhiên là không thể nào đoán ra ý nghĩ Thạch Nham.

"Tóm lại, ngươi nên biết thế là được, chờ đến lúc thì ngươi tất nhiên sẽ biết được ý tứ của ta".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi