Tinh Hỏa, Tác Đốn, Mạt Qua liên thủ thôi phát áo nghĩa, ngưng kết thần lực rồi đánh ra, không ngờ cũng không thể che lấp được ánh sáng của Thạch Nham.
Lúc này, ba người Tinh Hỏa đều chấn động, cuối cùng cũng ý thức được Thạch Nham tuy không phải là Thi Huyết, nhưng sau khi được truyền thừa áo nghĩa của Thi Huyếtthì tương lai tuyệt đối sẽ là tai hoạ ngầm lớn nhất của thần tộc.
" Có lẽ sự uy hiếp trong tương lai của kẻ này so với Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc còn lớn hơn, phải trừ."
Vào lúc này, Tinh Hỏa, Tác Đốn, Mạt Qua đã hạ quyết định, cố gắng tiêu diệt Thạch Nham, dọn sạch chướng ngại cho tương lai của thần tộc.
Vừa phương Quyết tâm, Thạch Nham bị vẫn thạch oanh kích bao phủ đột nhiên tuôn ra lực lượng bá đạo phá vỡ hư không, từng khối vẫn thạch cực lớn trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Thạch Nham thoát thân mà ra, áo giáp đỏ tươi như máu trên người lưu chuyển tà quang, vân đoàn màu máu trước ngực như miệng quái vật, muốn nuốt hết tất cả, đó là quỷ thiên nhiên của áo giáp, có thể hấp thu các loại lực lượng oanh kích lên giáp trụ.
Lực lượng trên vẫn thạch và trường thương của Tác Đốn trọng kích lên giáp trụ thì đã bị miệng máu quỷ dị nuốt lấy.
Càng tăng cường khí thế cường hãn cho Thạch Nham.
" Kẻ này không, tộc ta cả đời không yên."
Tinh Hỏa mặt lạnh lùng, lè lưỡi, chóp lưỡi bắn ra một mảng tinh phiến băng hàn như móng tay, tinh phiến băng hàn tuy rằng rất nhỏ, nhưng hàn khí dày đặc, bên trong tinh thần lấp lánh, không ngờ như là ngân hà hơi co lại trên một khối băng cứng, hình thành kỳ trận thần diệu khó dò. Nguồn truyện:
Tinh phiến băng hàn nho nhỏ tên là Thiên tinh băng ngọc phiến, là khi Tinh Hỏa lịch luyện ở ngoài Hư vô vực hải, phát hiện bên trong một chỗ tinh thần tạc liệt.
trong ngân hà Mờ mịt, lưu truyền đủ loại lời đồn cổ xưa, nghe nói vũ trụ trong con sông dài hàng tỉ năm thời gian, đã trải qua các thời đại, trong mấy chục vạn năm gần đây là thần tộc, Bất Tử ma tộc, Thiên Yêu tộc, Minh Hoàng tộc làm chủ, nhưng ở thời đại xa hơn, trong tinh hải cũng có những văn minh cổ xưa thần bí.
Chỉ vì bọn họ quá mức cường đại, chỉ vì bọn họ chinh chiến vô độ, dẫn tới tinh vực của bọn họ nhất nhất vỡ nát yên diệt, biến mất trong Hư vô vực hải.
Lời đồn ở xa xưa hơn, tinh vực vũ trụ vô cùng vô tận, tinh vực như giọt nước mưa trong đại hải, đáng tiếc đều dần dần biến mất theo cường giả.
Tinh vực Hiện giờ ngay cả một phần vạn của thời đại đó cũng không bằng, sinh linh tồn tại ở thời đại đó, rất nhiều lợi khí thần diệu vẫn diệt biến mất trong Hư vô vực hải, chỉ có tồn tại đạt tới cấp bậc Bất Hủ, mới có thể có cơ duyên trùng hợp gặp được một số hài cốt của lợi khí trong Hư vô vực hải.
Thiên tinh băng ngọc phiến này của Tinh Hỏa là có được ở tầng ngoài của Hư vô vực hải, hắn coi là trân bảo, theo suy đoán của hắn, Thiên tinh băng ngọc phiến này hẳn là toái phiến của võ của một cường giả nào đó thời đại cửu viễn.
Đến nay. Hắn cũng không thể chân chính phá giải được sự thần diệu của Thiên tinh băng ngọc phiến, để luyện hóa vật này, hắn hao phí hơn bảy trăm năm thời gian, mới có thể thu phát tùy tâm.
" Thiên tinh băng ngọc phiến vừa ra, hư không phía trước tinh hải nhanh chóng đóng băng, Huyết hồn hải mà Thạch Nham phóng thích đột nhiên thành băng địa.
Tác Đốn, Mạt Qua đều biến sắc, kinh sợ nhìn thoáng qua Tinh Hỏa, lập tức đều lui về phía sau.
Đồng thời, thượng cổ ma thần mà Thạch Nham phóng xuất ra sau khi Thiên tinh băng ngọc phiến được phóng xuất ra đột nhiên hóa thành mảnh băng, năng lượng tiêu tán.
"Rắc rắc."
Linh hồn tế đài của Thạch Nham truyền đến tiếng vang vận chuyển mất linh, trong tâm linh của hắn nổi lên bất an, huyết mạch trong cơ thể đều như đang run run.
Hắn nhìn về phía toái phiến nho nhỏ đó, vẻ mặt ngưng trọng, khí tức toái phiến truyền đến như có thể bao trùm toàn bộ Hỏa Vũ tinh vực, làm Hỏa Vũ tinh vực phát sinh biến đổi lớn.
" Xé trời!"
Hắn khẽ quát một tiếng, mạnh mẽ dùng ma huyết kích phát không gian chi biến, cắn lưỡi, một ngụm ma huyết từ trong miệng bắn ra.
Thần lực Đình trệ đột nhiên khẽ động, nối với hư không chi biến, muốn phá vỡ một đạo khe hở trong hư không.
" Không đủ!"
Tinh Hỏa nghiêm mặt, đột nhiên hét to, một đạo ý thức bắn lên Thiên tinh băng ngọc phiến.
Một tầng quang văn băng oánh bỗng nhiên chiếu ra, hư không như bị một bàn tay khổng lồ che lại, khe hư không không tách ra được.
" Khối Thiên tinh băng ngọc phiến này ta tư Hư vô vực hải có được, dùng hơn bảy trăm thời gian mới luyện hóa được, ngọc phiến này vừa ra, ta dám cùng cường giả bất hủ chân chính đánh một trận, ngươi sao có thể đỡ được?" Tinh Hỏa lúc này sắc mặt lãnh ngạo, một dòng hồn phách không ngờ từ trong ngọc phiến hiện ra. Như hư ảnh của trẻ con ngồi bên trong ngọc phiến.
Hắn rõ ràng đã thối luyện Thiên tinh băng ngọc phiến trở thành chí bảo bản mạng, dùng tinh huyết linh hồn để tẩm bổ. hòng phóng thích ra được uy lực lớn nhất của lợi khí.
Chí bảo Bản mạng luyện chế cực kỳ gian nan, bình thường rất ít cường giả luyện chế, bởi vì chí bảo bản mạng vừa thành sẽ gắn liền với chủ nhân, chí bảo bản mạng nếu vỡ nát, chủ nhân dưới tình huống may mắn nhất cũng là linh hồn tế đài vỡ nát, nhưng tuyệt đại đa số đều là tế đài, chủ hồn, nhục thân cùng nhau vẫn diệt.
Ngưng kết thần binh và tính mạng của mình với nhau, không phải người bình thường dám làm, nhưng người đi luyện chế chí bảo bản mạng sẽ cực kỳ trân quý thứ này.
Thiên tinh băng ngọc phiến của Tinh Hỏa là chí bảo bản mạng của hắn, được hắn đối đãi như tính mạng. Hiện giờ hắn phóng ra tính mạng của mình để đối phó Thạch Nham, chính là nhìn ra sự đáng sợ của Thạch Nham, lo lắng Thạch Nham tiếp tục tồn tại sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho toàn bộ chủng tộc.
"Xì xì xì!"
Thanh âm vang lên trong hư không, không gian xung quanh Thạch Nham nhất nhất bị đóng băng, muốn mượn dùng không gian chi lực đẻ bỏ chạy đã không thể.
Mắt thấy chí bảo bản mạng của Tinh Hỏa lấp lánh hàn quang, chậm rãi phiêu dật tới, Thạch Nham khẽ run, cả người bất an.
Hắn từ trên ngọc phiến nho nhỏ cảm ứng được khủng bố chi lực có thể làm tế đài của hắn vỡ nát.
" Cướp lấy căn nguyên!"
Vào thời khắc mấu chốt này, Thạch Nham bỗng nhiên gầm khẽ.
Phút chốc, linh hồn tế đài đã đình trệ hồi lâu của hắn một lần nữa điên cuồng xoay chuyển.
Cơ hồ đồng thời, rất nhiều rừng rậm xanh um tươi tốt ngoài Mã Gia tinh vực, Thần Ân đại lục, như trong nháy mắt bị hút sạch lực lượng, có núi sập, có sông băng dung hợp, tất cả thiên địa năng lượng đều biến đổi.
Mà sâu trong linh hồn của Thạch Nham đột nhiên xuất hiện một cỗ hạo hãn chi lực hồng hoang thái cổ, một đạo thần niệm đột nhiên truyền ra.
"Vù!"
Huyết kiếm lúc trước biến ảo thành những thượng cổ ma thần như một đạo điện quang màu máu, đột nhiên thoáng hiện trên đỉnh đầu hắn, như một tia chớp màu đỏ cực nhanh xuyên qua không gian nhỏ bé.
Huyết thuẫn trên người Thạch Nham cũng như sống lại, vân đoàn màu máu mấp máy, phóng xuất ra từng cỗ vân miên rơi vào trong huyết kiếm.
Đồng thời, thần lực, phụ diện năng lượng, ma huyết chi lực, tinh thần chi lực của Thạch Nham nhất nhất rót vào trong huyết kiếm.
Thần kỳ, huyết kiếm không to ra mà thu nhỏ lại, sau khi hấp thu lực lượng khủng bố, trở nên chỉ to như bàn tay, những con ngươi trên huyết kiếm toàn bộ mở ra, máu tươi đầm đìa, khóe mắt dính vết máu, cực kỳ quỷ tà!
" Đi!"
Thạch Nham nhìn về phía ngọc phiến.
Huyết kiếm Nho nhỏ đột nhiên biến mất.
"Keng!"
Hư không đột nhiên sụp đổ, hư không toái phiến bắn ra, mấy trăm chiến hạm trong nháy mắt biến mất, mấy ngàn tộc nhân của thần tộc nhất nhất tiêu diệt, trong hư không vỡ ra hư không loạn lưu, đầu nhập vào Hỏa Vũ tinh vực, như muốn bao phủ Hỏa Vũ tinh vực, biến thành hư vô.
Đây là biến đổi mà huyết kiếm và ngọc phiến va chạm dẫn tới.
Sau một tiếng keng, ngọc phiến và huyết kiếm nhất tịnh xuyên qua trong hư không loạn lưu, thất khiếu của Thạch Nham đổ máu, bộ dạng dữ tợn đáng sợ.
Sắc mặt và thần thể của Tinh Hỏa như không hề có dị trạng gì.
Nhưng linh hồn tế đài của hắn lại theo Thiên tinh băng ngọc phiến xuất hiện vết rạn mà đồng dạng cũng có vết nứt.
Đây là linh hồn đã bị thương nặng.
Bên trong con ngươi của Tinh Hỏa như đồ sứ bị trọng kích, cũng có vết rạn, hắn cố nén cơn đau, quát: "Còn chờ gì nữa! Hỏa Vũ tinh vực có thể không cần, có thể hóa thành hư vô, nhưng kẻ này phải đánh chết! Kẻ này nếu sống thêm ngàn năm, tất sẽ là một Thi Huyết trùng sinh!"
Nói xong, hắn chui vào trong hư không loạn lưu, theo cảm giác của linh hồn đi tìm Thiên tinh băng ngọc phiến của hắn.
Hắn ngoài mặt trông thì bình tĩnh, nhưng nội tâm như bị liệt hỏa đốt cháy, bởi vì Thiên tinh băng ngọc phiến xuất hiện vết rạn, bởi vì hiện giờ bị kích đãng trong hư không loạn lưu vực, nếu không thể mau chóng thu hồi để chữa trị, hắn chẳng những cảnh giới sẽ tụt lùi, tế đài của bản thân cũng có khả năng dần dần hỏng mất.
Hắn phải tranh thủ thời gian.
Hai người Tác Đốn, Mạt Qua ngơ ngác nhìn hư không nơi này sụp đổ, nhìn gió lốc quỷ dị kỳ quái trong hư không loạn lưu thổi tới, tâm thần rung động.
" Cường giả Cấp bậc Bất Hủ giao chiến kịch liệt sẽ dẫn tới tinh vực sụp đổ, làm một tinh vực biến mất rồi dung nhập vào hư vô.."
Hai người bọn họ đồng thời nhớ tới lời nói này của tiền bối.
Một kích của Tinh Hỏa và Thạch Nham không ngờ đã đạt tới cấp bậc Bất Hủ, dư ba khiến tinh vực sụp đổ, điều này khiến cho hai người hoảng sợ thất sắc.
Sau khi Tinh Hỏa rống một tiếng, bỗng nhiên nhảy vào trong hư không loạn lưu, lại khiến hai người bọn họ kinh hãi, vì thế không dám theo lời xông sát Thạch Nham, thừa cơ tiêu diệt Thạch Nham.
Bởi vì bọn họ sợ.
Bọn họ tuyệt đối không tưởng tượng được, trạng thái của Thạch Nham lúc này cực kỳ xấu, chỉ cần bọn họ dám ra tay, Thạch Nham chắc chắn sẽ hồn phi phách tán.
Sự do dự, án binh bất động của bọn họ đã cho Thạch Nham cơ hội để nhanh chóng khôi phục.
"Rắc rắc rắc!"
Như bột thủy tinh vỡ, khu vực này trời sụp đất nứt, tất cả xung quanh đều bị nghiền nát, các tộc nhân thần tộc hóa thành hư vô.
Tất cả phát sinh quá nhanh, Duy Đức Sâm phát cuồng chưa trùng kích tới, vì một kích toàn lực của Tinh Hỏa, Thạch Nham đã dẫn tới tinh vực dần dần sụp đổ, sự sụp đổ nếu lan ra, Hỏa Vũ tinh vực sẽ triệt để bị xóa khỏi tinh hải.
Lúc này, Thạch Nham đạt tới Thủy Thần nhị trọng thiên, tu luyện không gian áo nghĩa, người duy nhất có thể đem không gian bình định lại lại ở trong trạng thái rất xấu.
Khiến cho người ta tuyệt vọng nhất là vào lúc này, Duy Đức Sâm như lửa cháy đổ thêm dầu, lại ngao ngao trùng kích tới, mang theo vực trường ăn mòn thiên địa, chui vào khu vực hỗn loạn này.