SÁT THẦN

Thần Chủ vừa nói xong, tứ đại thiên vương liền ngẩn ra, linh hồn như bị trùng kích, cảm thấy cực kỳ kinh sợ.

"Chủ nhân, ý ngài là.. .tộc của chúng ta hùng bá tinh vực hàng vạn năm nay, vũ trụ chúng ta đang sống, chỉ là Thủy giới của người khác? Thậm chí cả Thủy giới của chúng ta?" Ánh mắt Tiêu Diêu mờ mịt, thất thần hỏi. Vạn năm rồi hắn mới cảm thấy bi thương như vậy.

Tự Tại, Thần Võ, Quang Minh cũng sững sờ.

Tứ đại thiên vương cùng Thị Huyết bát đại hỗ tòng có địa vị cực kỳ cao quý. Trong tinh hải này, mỗi một người bọn họ đều là một kỳ tích, là truyền thuyết vĩnh hàng, có thể gọi là bất diệt.

Thế nhưng lúc này bọn họ đều vô cùng rung động, bị những lời nói đó làm cho rung động!

"Đúng là như vậy." Thần chủ thản nhiên, "Thị Huyết để lại những lời đó cho ta, ta nghĩ nhiều năm như vậy rồi mới thông suốt. Thị Huyết... đáng để cho chúng ta tôn kính. Hắn đã vượt qua Bất Hủ, chỉ cần cho hắn thêm một chút thời gian, hắn có thể phá tan Thủy giới này, vượt ra ngoài, tự do tự tại."

Dừng lại một chút, Thần Chủ nói tiếp: "Cuối cùng hắn bị hủy diệt, thế nhưng không phải do chúng ta hủy diệt, mà người chủ nhân chân chính của vũ trụ này mượn tay chúng ta để giết chết hắn!"

Tứ đại thiên vương vô cùng hoang mang,

Thần Chủ thờ dài một tiếng, xoa đầu nói: "Nếu không phải vạn năm trước ta đến Hoang để thăm dò, nếu không phải ta tìm được một thủy nguyên quả thì sao tộc ta có thể quật khởi? Sao ta có thể dẫn theo mọi người đánh chết Thị Huyết?"

Vừa nói xong tứ đại thiên vương đã chấn động, cùng nói: "Ý ngài là... Hoang chính là..

"Nó là là người đứng đầu của vũ trụ này. Tuy nó bị thương nặng, bị phân liệt, thế nhưng Hoang là chủ não, vũ trụ này do nó sáng tạo ra. Thần tộc và tam đại tộc khác là do bốn phân hồn của nó tạo ra. Ngọn nguồn áo nghĩa bắt đầu từ Hoang, tất cả áo nghĩa của chúng ta đều đến từ đó, nó chính là quy tắc và chân lí của vũ trụ này. Chúng ta có thể hủy diệt Thủy giới của mình, nó cũng có thể hủy diệt tất cả sinh linh trong vũ trụ này! Có thể hủy diệt chúng ta! Chẳng qua thực thể của nó bị phân liệt thành năm phần, ý thức cũng mơ hồ, nếu không thì Thị Huyết sẽ không thể tồn tại, nó cũng không cần mượn tay chúng ta để tiêu diệt Thị Huyết..."

Ngừng lại một chút, Thần Chủ nói tiếp: "Vũ trụ này sinh ra linh hồn và sinh mệnh, sau đó tất cả tiếp tục phát triển, tất cả linh hồn đều có dấu án của nó. Đây là điều đáng buồn của chúng ta, bởi như vậy chúng ta phải chịu ảnh hưởng của quy tắc nơi đây, bị nó quản lý, bởi vì nó chính là quy tắc. Cũng giống như trong Thủy giới của chúng ta, chúng ta co thể làm cho thiên băng địa liệt hủy thiên diệt địa vậy."

"Bi kịch của Thị Huyết chính là vì bị sinh ra trong vũ trụ này, có dấu ấn của nó. Nếu không, bằng thực lực của Thị Huyết, hắn có thể phá bỏ giam cầm, tận hưởng vũ trụ mênh mông chân chính!" Thần chủ thở dài.

"Thôn phê áo nghĩa và bát đại tà lực của Thị Huyết trước đây không hề có, hắn lấy ở đâu ra?" Tự Tại hỏi.

"Hoang là thái sơ sinh linh, thế nhưng cũng không phải là thái sơ sinh linh duy nhất. Bên trong thánh địa của Thị Huyết nhất mạch, ở vực sâu hắc ám đó cũng có một thái sơ sinh sinh. Thái sơ sinh linh kia có hình thái của một lỗ đen vũ trụ, vốn có thể thôn phệ tất cả. Chẳng lẽ các ngươi chưa từng thấy vực sâu hắc ám đó thôn phệ sinh mệnh chi tinh?" Thần Chủ nói.

Tứ đại thiên vương ngẩn ngơ. Quang Minh lại hỏi: "Chẳng lẽ thôn phệ áo nghĩa của Thị Huyết từ đó mà ra?"

"Vực sâu hắc ám đó là một thái sơ sinh linh. Thôn phệ áo nghĩa, còn cả bát đại áo nghĩa của Thị Huyết đều được truyền thừa của thái sơ sinh linh này, thể nhưng hắn lại có bản mệnh tinh huyết như chúng ta. Có lẽ ban đầu Thị Huyết được Hoang sáng tạo ra, sau này không biết vì sao lại được vực sâu hắc ám đó truyền thừa áo nghĩa. Tất cả bí ẩn này ta đã nghĩ cả vạn năm mà vẫn chưa hiểu nổi." Thần Chủ lắc đầu.

"Vậy lần này chủ nhân triệu hồi chúng ta đến đây có việc gì?" Tiêu Diêu hỏi.

"Ngoại trừ Hoang và vực sâu hắc ám, lại có một thái sơ sinh linh nữa tỉnh lại. Thái sơ sinh linh này vốn phân tán trong hư không loạn lưu, năm đó lúc ta đột phá cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên đã gặp nó, thế nhưng lúc đó ta còn chưa biết nó là gì. Măi đến khi Thị Huyết tiêu vong, nói cho ta những lời kia, ta ngộ nhiều năm như vậy mới hiểu ra một chút." Thần Chủ nói.

"Lại có một thái sơ sinh linh nữa?" Tứ đại thiên vương hoảng sợ.

"Nó vốn phân liệt ở khắp các góc trong hư không loạn lưu, có thể nó cũng từng bị trọng thương thế nên hàng tỉ năm qua đều không tỉnh dậy. Trải qua vô số năm tháng tích lũy lực lượng, nó dần dần khôi phục ý thức. Vốn nó muốn triệt để khôi phục phải cần vạn vạn năm nữa, khi đó có khi vũ trụ này đã không còn, chúng ta cũng đã tiêu vong rồi. Thế nhưng bây giờ nó bị người ta chọc giận nên tỉnh lại."

"Ánh mắt Thần Chủ lấp lánh, nói: "Những lão bằng hữu của chúng ta bây giờ đều ở đó, cộ iẽ phải nhận lửa giận của nó. Việc chúng ta cần làm chính là kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Ta khôi phục lâu như vậy, bây giờ cũng chỉ có lực lượng Bất Hủ nhị trọng thiên. Nếu có thể giết thái sơ sinh linh này, hấp thụ thái sơ chi hồn, chẳng những ta có thể khôi phục toàn bộ thực lực, thậm chí trực tiếp vượt qua Bất Hủ, có khả năng phá tan lồng giam, thoát ra khỏi quy tắc của Hoang! Như vậy ta cũng sẽ giống như thái sơ, cho dù Hoang khôi phục thực lực ta cũng có thể chống lại nó!"

Tứ đại thiên vương vô cùng phấn chấn, thần huyết trong cơ thể như sôi lên, chiến ý vô cùng.

Cùng lúc đó.

Trong cung điện dưới lòng đất ở Cự Lan tinh, hội trưởng Cự Lan thương hội Thiên Tà, còn có Tây Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm, tổng cộng tứ đại Bất Hủ cũng đang bàn bạc.

Bàn bạc làm sao để cho Thần tộc và Thị Huyết nhất mạch liều chết, sau đó bọn họ sẽ xưng bá tinh vực, chấp chưởng thiên địa.

Đang nói chuyện, Thiên Tà đột nhiên thay đổi, hai mắt lấp lánh hào quang khác thường, từng đạo phù văn biến đổi vô cùng thần diệu.

Từng đạo thần quang sáng lạn thẩm thấu ra ngoài thân thể Thiên Tà, bay vòng quanh người hắn, trông cực kỳ đẹp mặt

Thiên Tà đang nói chuyện cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt ngu ngốc, ngồi yên không động đậy, giống như không nghe thấy ba người kia nói gì.

"Thiên Tà! Thiên Tà!" Ba người nhẹ nhàng kêu, muốn làm cho Thiên Tà tỉnh lại, tiếp tục bàn bạc.

Thiên Tà vẫn ngồi yên.

Không có bao nhiêu người biết, áo nghĩa mà Thiên Tà chủ tu thật ra giống như của Tử Diệu, cũng do hấp thụ vực ngoại thần quang mà ra.

Trên thực tế, mỗi mội đời hội trưởng của Cự Lan thương hội, các đời tổ tông của Thiên Tà đều có khả năng phụ tu các loại áo nghĩa khác nhau. Có thể tu luyện hỏa diễm áo nghĩa, hoặc hàn băng áo nghĩa,... Thực ra có rất nhiều người tưởng Thiên Tà chỉ tinh thông hỏa diễm áo nghĩa mà thôi.

Thế nhưng ba người Tây Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm đều biết Thiên Tà còn một loại áo nghĩa nữa, đó mới là áo nghĩa mà hắn chủ tu.

Áo nghĩa đó chính là thần quang áo nghĩa, là một loại áo nghĩa thần bí vừa giống vừa khác với thần tộc áo nghĩa.

Lúc này thần quang lấp lánh khắp người Thiên Tà, phù văn thần bí chuyển động trong mắt hắn. Miệng hắn phát ra những âm thanh rất nhỏ, như một ngữ điệu cổ xưa, có thể thấu nhập linh hồn. Cho dù ba người Tây Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm đều có kiến thức bất phàm thi cũng không hiểu được.

Thế nhưng bọn họ đều biết Thiên Tà bây giờ cực kỳ quái dị, giống như bị tẩu hỏa nhập ma vậy.

Ba người ngưng thần, thương lượng một chút, cảm thấy phải làm gì

đó.

Cũng vào lúc này, giống như có từng đạo điện lưu xẹt trong đầu Thiên Tà, vẻ mê mang trong mắt hắn lập tức biến mất, khôi phục lại như trước. Hắn trầm mặc một chút rồi bông nhiên nói: "Ta cảm thấy không khỏe, ta ra ngoài một chút. Các ngươi chờ ở đây." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Vừa nói xong là thân hình Thiên Tà đã nhoáng lên, trực tiếp biến mất.

Hắn hiện ra ở nơi sâu nhất của địa cung, nơi này là nơi hắn từng chuyển ngọc quan đi. Hai bên tường ở nơi đây phủ kín vô số phù văn thần bí, ở chính giữa có một đầm nước sâu thẳm huyền diệu. Bên trong đầm quang ảnh thay đổi liên tục, như một cánh cửa thần diệu, vô cùng thần bí.

Thiên Tà vừa xuất hiện đã trực tiếp đi vào trong đầm nước. Hắn liên tục ho khan, mỗi một tiếng ho thì thân thể hắn lại run rẩy một chút, giống như bị xâm nhập thân thể vậy.

Sắc mặt hắn trở nên âm hàn lạnh lùng, thần sắc trong mắt hắn giống hệt như Tử Diệu lúc trước, lạnh lẽo bệ vệ ngạo mạn chúng sinh, như thần minh chúa tế vạn vật, không có một chút nhân tính nào.

Bên trong đầm nước có rất nhiều cảnh tượng thật lớn, còn có thể nhìn thấy lờ mờ một âm ảnh của cự trùng, cũng không biết là chảy về hướng nào.

Từng đợt âm hàn truyền đến, từng đạo ánh sáng phát ra khỏi đầm nước, toàn bộ nhập vào trong cơ thể của Thiên Tà. Nhục thân của Thiên Tà ba động cực kỳ khủng bố, nếu khuếch tán ra ngoài thậm chí có thể hủy diệt cả Cự Lan tinh.

Vô số phù văn thần bí bay ra khỏi vách tường, giống như một tấm lưới dày đặc, che kín cung điện này, ngăn không cho đại pháp của Thiên Tà lan ra ngoài.

Lực lượng đáng sợ có thể hủy diệt cả Cự Lan tinh này bị khống chế trên người Thiên Tà, làm cho hắn gào thét cực kỳ thê thảm, như một con mãnh thú gào rống khi rơi vào tuyệt cảnh.

Cả người hắn nứt ra, máu tươi đầm đìa, giống như chỉ một chút nữa thôi là sẽ vẫn diệt vậy.

Giống như đang trải qua quá trình lột xác kinh người!

Vực hư không loạn lưu.

Minh Hạo, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Địch Tạp La, Lôi Địch, năm cường giả Bất Hủ cùng liên thủ phóng thích lực lượng, áp chế cự trùng đang bị trói buộc, vẻ mặt cả năm người đều vô cùng nghiêm trọng, giống như đối mặt cường địch lớn nhất cả đời.

Cự Trùng cứ cử động một chút là cả năm người bọn họ đều chấn động, giống như bị cự kỳ đánh trúng ngực, cực kỳ chật vật.

Loại chiến đấu này Thạch Nham không thể nhúng tay vào. Hắn chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, mặt lộ vẻ kinh hãi. Hắn chưa bao giờ nghĩ được thế gian lại có thứ như thế này, có thể khiến cho năm đại cường giả Bất Hủ liên thủ mà vẫn ngoan cường như vậy.

Lòng hắn càng ngày càng bất an. Hắn cảm thấy nguy cơ đang càng ngàỵ càng tới gần. Đấy là cảm giác huyền diệu từ phó hồn của hắn, khiến cho linh hồn của hắn cảm thấy chiến đấu.

Hắn không biết chuyện gì sẽ phát sinh, tất cả những gì diễn ra đều vượt quá sự nhận thức của hắn. Những lời mà Minh Hạo, Địch Tạp La nói là vượt qua những hiểu biết của hắn.

"Răng rắc!"

Đột nhiên một âm thanh truyền ra từ Huyét Văn Giới trong tay Minh Hạo. Lúc nãy Minh Hạo cầm Huyết Văn Giới muốn phong ấn lại giới linh, sau đó vì cự trùng giãy dụa làm cho Địch Tạp La bị trọng thương nên hắn quay sang đối phó cự trùng.

Cũng không biết hắn đã hoàn thành phong ấn chưa, thế nhưng bây giờ, khi Huyết Văn Giới phát ra âm thanh quái dị kia thì sắc mặt Minh Hạo trở nên cực kỳ khó coi.

Vẻ mặt Thạch Nham cũng biến đổi. Hắn đột nhiên nhớ lại những lời Minh Hạo vừa nói. Minh Hạo nói con cự trùng kia hình như đang giúp giới linh phá bỏ phong ấn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi