SÁT THẦN

Câu nói của thái sơ sinh linh vang lên như sấm trong đầu Thạch Nham.

Mà ngạc nhiên hơn là hắn cũng đồng ý với câu nói của thái sơ sinh linh. Hắn biết đối phương đang nói thật.

Nếu nó chết đi thi Tử Diệu cũng chết theo, không còn lưu lại một dấu vếtgi.

Đối phương coi đây là một điểm đột phá, muốn bắt hắn phải ra tay. Hoặc là công kích Duy Đức Sâm, hoặc là xé rách phong ấn!

Nếu lúc trước thì hắn có lẽ không có năng lực làm vậy, thế nhưng bây giờ, năng lượng của cả người hắn đã cực kỳ đáng sợ. Hắn tin bây giờ nếu hắn toàn lực xuất thủ thì tuyệt đối có thể phá vỡ cân bằng!

Lực lượng thần diệu từ thái sơ sinh linh làm cho cốt hải, linh hồn, Thủy giới của hắn đều tiến hóa thăng hoa, đạt tới một độ cao kinh hoàng.

"Chỉ cần ngươi đồng ý giúp ta, ta sẽ cho ngươi một cơ duyên rất lớn, cho ngươi hiểu được lực lượng mà chỉ có thái sơ sinh linh mới có!" Tử Diệu dần dụ dỗ, từng từ từng chữ đều như có ma lực, muốn cho Thạch Nham trầm luân, nghe lệnh của hắn.

"Lực lượng chỉ thái sơ sinh linh mới có!"

Hai mắt Thạch Nham sáng rực, tim đập mạnh, cả linh hồn cũng như kích động.

Loại lực lượng này có lẽ là áo nghĩa mà cả Thần Chủ, Lăng Tường, thậm chí Minh Hạo, Huyền Hà tìm kiếm mà không thể thấy, chỉ có một mình Thị Huyết nắm giữ và thiên triển được.

Lời dụ hoặc của Tử Diệu như ma quỷ, lượn lờ trong óc hắn, làm cho sắc mặt hắn trở nên cực kỳ quái dị.

Cả hàm răng hắn vặn Vẹo, khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, giống như đang đau khổ chống đỡ tâm ma, hai mắt đỏ rực.

Sau nửa ngày, hắn ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, cười to trong đầu: "Ngươi không thể thay đổi suy nghĩ của ta! Ngươi là thái sơ sinh linh, năm cường giả Bất Hủ liên thủ phong ấn cũng chỉ được mấy chục năm, ai có thể làm cho ngươi vẫn diệt? Ngươi không chết được, tên kia cùng lắm cũng chỉ làm ngươi bị thương. Ngươi không làm ta thay đổi lý trí được đâu!"

Trong đầu hắn hiện ra từng con giao long bằng tinh thần, bện thành lớp lưới dày đặc, che đậy tâm trí hắn.

Không nghe bất kỳ lời nào, không tiếp thụ linh hồn thẩm thấu, tự phong bế trí não.

Linh hồn của Tử Diệu không thể tiến vào được, vẻ cầu xin trong mắt nàng ta cũng biến mất ngay tức khắc, tiếp tục dùng ánh mắt vô tình lạnh như băng nhìn về phía Thạch Nham, sau đó chui lại vào trong bụng cự trùng.

Lập tức con cự trùng kia trở nên thành thật an phận hơn, bên ngoài thân thể phun ra rất nhiều chất lỏng màu vàng đục. Những chất lỏng này đọng lại tạo thành một chất sừng màu vàng, như giáp trụ che kín toàn thân nó.

Nó không giãy dụa, không cố gắng phá bỏ phong ấn như mà như con nhím rụt đầu, toàn lực phòng ngự.

Giống như bỏ cuộc chống cự.

Thế nhưng lực ăn mòn khủng bố của Duy Đức Sâm mặc dù tiến tới vô cùng mãnh liệt thế nhưng hiệu quả lại yếu đi.

Lớp giáp màu vàng trên người cự trùng giống như một kết giới kỳ diệu, có thể làm giảm tốc độ ăn mòn rất kinh khủng. Tuy thỉnh thoảng vẫn có những đám mây đen bay ra khỏi người nó, thế nhưng lại loãng hơn trước rất nhiều.

Rất rõ ràng, nó toàn lực phòng ngự, giảm bớt thương hại xuống mức có thể chấp nhận được.

Lúc này Thạch Nham vẫn tiếp tục như trước, hút vào từng đám mây đen, tẩm bổ toàn thân y

Minh Hạo đột nhiên thu tay lại, nói nhỏ: "Không được!"

"Chủ thân toàn lực phòng ngự, phân thân phá hoại khắp nơi. Đợi đến khi phân thân đến đây, chúng ta đánh như thế nào?" Địch Tạp La cũng có cảm giác không thoải mái, nói với vẻ bất an.

Minh Hạo nhìn về phía tấm gương hư không.

Ngoại trừ Thạch Nham và Duy Đức Sâm, tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía gương, sau đó sắc mặt đều trầm xuống.

Ở mười một tinh vực khác nhau, mười một con cự trùng kia nuốt toàn bộ võ giả ở mười một Sinh mệnh chi tinh, sau đó tất cả đều đi động, tiến tới phương hướng vực hải.

Những con cự trùng này hoạt động cực kỳ mau lẹ, chỉ lóe một cái đã xuyên qua hàng loạt Sinh mệnh chi tinh, giống như phá bỏ giới hạn hư không.

"Phân thân của nó muốn trở về vực hải, muốn tìm đến với chủ thân!" Địch Tạp La kinh sợ.

Tất cả mọi người đều xám mặt, lộ ra cảm giác bất lực. Ngay cả Minh Hạo cũng tuyệt vọng, cho dù đã suy nghĩ hàng vạn biện pháp cũng không thể thay đổi được bại cục.

Thiên Thần phong.

Trên đỉnh núi, vẻ mặt Thần Chủ bình tĩnh, hai mắt sáng như sao liên tục chuyển động. Hắn nhìn lên trời, tầm mắt như xuyên thấu hư vô, cao đến vô cùng.

Phía sau hắn, Tự Tại, Thần Võ, Tiêu Diêu, Quang Minh, tứ đại thiên vương đứng lặng như núi. Ở phía xa hơi, trưởng lão của trưởng lão hội Thần tộc cùng với gia chủ của mười hai gia tộc đều quỳ xuống, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, giống như gặp phải tận thế.

Mười một tinh vực mà Thần tộc và Thị Huyết giao chiến đột nhiên xuất hiện mười một con cự trùng, giống như yêu ma chiếm cứ trung tâm tinh vực, bắt đầu thôn phệ từng võ giả một.

Những võ giả này có một phần là người của Thần tộc, một phần là của các thế lực khác, thể nhưng không có người của Thị Huyết nhất mạch.

Bởi vì Thị Huyết nhất mạch cường thể, Sinh mệnh chi tinh trung tâm của mười một tinh vực đều bị bọn họ nắm giữ, chiếm đóng ở đó là quân đội tinh nhuệ nhất của bọn họ. Lúc này, tinh nhuệ tốn vạn năm mới đào tạo ra được đã biến thành mỹ thực trong bụng cự trùng rồi.

Điều này là đả kích trí mạng đối với Thần tộc.

Bọn họ cho rằng cự trùng đó là vũ khí bí mật của Thị Huyết nhất mạch, là tiền bối cổ xưa của Thiên Yêu tộc.

Bọn họ cần Thần Chủ chỉ dẫn, vậy nên toàn bộ đều tụ tập ở đây, chờ quyết sách của Thần Chủ.

Phong Tuyệt đại diện cho trưởng lão hội, Bái Nhĩ Tư đại diện cho mười hai gia chủ, quỳ rạp trên đất, nhìn Thần Chủ đầy mong chờ.

Người này đã từng lãnh đạo bọn họ hơn vạn năm trước, làm cho lành thổ của Thần tộc mở rộng ra hàng tỉ lần, tiêu diệt người được công nhận là đệ nhất của cả tinh vực là Thị Huyết. Lần này, nhất định người cũng có thể dẫn tộc nhân tiến về phía trước.

Bọn họ đều cực kỳ tin tưởng vào điều đó.

Mỗi một người của Thần tộc đến từ thời đại đó đều vô cùng sùng bái Thần Chủ, coi hắn như thần.

Bởi vì Thần Chủ chưa từng làm cho bọn họ thất vọng!

"Lão hội trưởng..." Hai tay Phong Tuyệt ôm ngực, gọi nhỏ bằng lễ nghi cung kính nhất.

Trước khi làm tộc trưởng của Thần tộc, Linh Vị không phải là người của mười hai đại gia tộc, hắn chỉ là người của một tiểu gia tộc đang xuống dốc mà thôi. Thể nhưng hắn hoành không xuất thế, dùng phương thức mạnh mẽ nhất áp chế mười hai gia tộc, hơn nữa còn sáng lập ra trưởng lão hội, tự mình làm hội trưởng, làm trưởng lão hội bao phủ lên mười hai đại gia tộc, giữ lấy quyền lợi của Thần tộc, làm cho Thần tộc đạt được huy hoàng.

Phong Tuyết vừa kêu, gia chủ của mười hai gia tộc và các trưởng lão cũng khẽ gọi. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thần Chủ nhìn phương xa, không quay đầu lại, hờ hững nói: "Chưa đến lúc. Tiếp tục đợi đi."

Tứ đại thiên vương quay đầu nhíu mày nhìn mấy người Phong Tuyết, sắc mặt trầm xuống.

Lập tức Phong Tuyết và những người quỳ trên đất đều cảm thấy lạnh lẽo, cúi đầu không dám nói gì.

Mắt Thần Chủ đột nhiên tỏa ra một đạo ánh sáng, bên trong hiện sáu cái hòm ngọc. Năm hòm chứa năm căn di cốt của Thị Huyết, một hòm chứa đầu lâu của Thị Huyết, do Quang Minh thiên vương tìm ra.

Sáu hòm kia nằm bất động trong quầng sáng. Hắn chỉ yên lặng nhìn, không lên tiếng, giống như đang tính toán chuyện gì.

"Tác Đốn." Hắn bỗng nhiên quát một tiếng.

"Có!" Gia chủ Tác Đốn của Bố Lôi Khắc Nhĩ gia tộc nghe hắn gọi lập tức cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nghĩ rằng hắn định truy cứu việc thất bại của Hỏa Vũ tinh vực.

"Tên Duy Đức Sâm hỗn huyết kia là con của ai trong gia tộc ngươi? Hắn còn sống không?" Thần Chủ lên tiếng.

Tác Đốn ngẩn người, lập tức trả lời: "Hắn là con của Mạc Á, thúc thúc của ta. Thúc thúc ba nghìn năm trước khi đuổi giết Cách lỗ bị thương nặng, sau đó được đưa vào vẫn Thần chi địa để hồi phục, không ngờ lại bị hôn loạn áo nghĩa của Cách Lô làm cho nhập ma mà chết."

"Thi hài đâu?" Ánh mắt Thần Chủ sắc lại.

"Trong nghĩa trang của gia tộc, cất ở trong áo quan bằng hàn ngọc vạn năm. Môi một người cường đại của chúng ta sau khi chết trận đều có rổọt áo quan làm bằng hàn ngọc vạn năm, đây chính là quy củ do ngài đặt ra, chưa bao giờ thay đổi." Tác Đốn cung kính trả lời.

Năm đó khi Thần Chủ chinh chiến khắp thiên địa đã đưa ra rất nhiều quy củ, trong đó có một điều yêu cầu mười hai gia chủ. Đối với môi một người có thể vinh danh trên sách thiên thần thì sau khi chết đi phải được hậu táng, còn phải dùng áo quan làm bằng hàn ngọc vạn năm, để cho đời sau trăm năm có thể vào chiêm ngưỡng một lần, ghi nhớ công ơn của tiền bối.

Nhớ lại tiên hiền, khích lệ con cháu đời sau hình thành thói quen sùng bái cường giả, kính ngưỡng cường giả, coi việc chết trận là vinh dự.

"Tốt lắm." Thần Chủ gật đầu, ra lệnh: "Ngươi dùng truyền tống trận, lập tức trở về gia tộc Bố Lôi Khắc Nhĩ, tự mình mang áo quan đó đến đây cho ta. Ta muốn thi hài của Mạc Á. Nhớ kỹ, phải dùng tốc độ nhanh nhat!"

Dừng một chút, có vẻ không quá yên tâm, hắn lại nói: "Tiêu Diêu, ngươi đi cùng với hắn, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại đây!"

Tiêu Diêu không nói hai lời, thậm chí còn không cho Tác Đốn thời gian nói thêm một câu, dẫn hắn đi thẳng về phía truyền tống trận.

Phong Tuyết và các gia chủ đều vô cùng nghi hoặc, cũng không dám hỏi thêm một câu nào. Bọn họ đều biết, Thần Chủ sẽ không bao giờ sai lầm, mỗi một mệnh lệnh đưa ra đều có thâm ý mà bọn họ không hiểu được.

Bọn họ tin tưởng không điều kiện.

Một tiếng đồng hồ sau.

Một đạo ánh sáng lóe lên, Tiêu Diêu ôm một áo quan bằng hàn ngọc vạn năm cực lớn quay lại. Vì tốc độ của hắn quá nhanh, thậm chí còn bỏ mặc Tác Đốn, quay lại một mình.

"Rầm!"

Hắn thả áo quan bằng hàn ngọc vạn năm đó xuống, lập tức đứng một bên đầy kính nể, không nói gì thêm.

Thần Chủ gật đầu hài lòng, vươn tay trảo một cái, mở nắp áo quan ra. Một thi hài đã được đóng băng của lão giả thần tộc bống nhiên được hắn

Đây là công hiệu của áo quan làm bằng hàn ngọc vạn năm.

"Đắc tội."

Thần Chủ hơi khom người, thi lễ với thi thể của Mạc Á rồi vẫy ngón tay, tạo ra một khe hở trên thi thể lạnh như băng kia.

Sáu cái hòm chứa di cốt của Thị Huyết đột nhiên mở ra, sau đó sáu cái xương cốt bị hắn nhét vào trong bụng Mạc Á. Hai tay hắn kết ấn, hàng tỷ phù hạo thần diệu bay ra khỏi mắt hắn, nhập vào trong bụng của Mạc Á.

Thi hài của Mạc Á nhanh chóng co lại như một quả bóng bị xì hơi. Chỉ một lát sau đã trở thành một điểm nhỏ.

"Phốc xích!"

Thi hài của Mạc Á đột nhiên biến mất, không ai biết đã bị Thần Chủ ném đi đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi