SÁT THẦN

Thần chủ hoành không xuất hiện, dùng thần diệu Thông Thiên tiếp dẫn các cường giả của thần tộc, trong nháy mắt đã hàng lâm nơi này.

Trong nhất thời, xung quanh cự trùng Hủy có thêm từng võ giả thần tộc, đều cấp bậc Thủy Thần cảnh, đều là dạng đỉnh phong như trưởng lão của trưởng lão hội và gia chủ của mười hai nhà.

Thần chủ vì Hủy, quả thật là đã dốc túi, triệu tập tất cả tinh nhuệ chân chính trong tộc.

Minh Hạo, Huyền Hà tất cả mọi người thần sắc cực kỳ ngưng trọng, đối với thần chủ hiển nhiên rất kiêng kị, vừa thấy hắn hiện thân, đều trở nên thận trong, đều thôi phát áo nghĩa đến mức tận cùng, chuẩn bị một hồi huyết chiến.

Nhưng không ai ngờ, Thi Huyết nhất mạch và thần tộc giao phong không phát sinh ở những tinh vực thường quy như Cổ Thần đại lục, Cổ Ma đại lục, Thần Ân đại lục, mà là trực tiếp gặp nhau trong hư không loạn lưu, bởi vì Hủy, trận chiến đấu không nên phát sinh này lại xảy ra trước.

Thần chủ kỳ thật chưa khôi phục như lúc ban đầu, đám người Minh Hạo, Huyền Hà cũng chưa chuẩn bị vạn toàn, trận chiến này, vốn nên lùi lại.

Nhưng hôm nay lại không cách nào tránh khỏi.

Thần chủ Bố Lai Ân như thái dương chói mắt, quanh người phóng xuất ra kỳ quang loá mắt, chùm tia sáng Thần Thánh mênh mông cuồn cuộn, ẩn chứa ý chí linh hồn bất diệt, bắn tới bốn phương tám hướng.

Thạch Nham ma xui quỷ khiến bước vào Thủy Thần tam trọng thiên, áo nghĩa như thăng hoa, nhất là hai loại áo nghĩa tinh thần, không gian, nghiễm nhiên như bước đầu hoàn thành dung hợp, hiện ra kỳ quan vô cùng tráng lệ.

trong tinh hải trước mắt hắn, hư hư thật thật, mơ mơ hồ hồ, không ngừng biến ảo khó đoán, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.

Chùm tia sáng Thần chủ phóng thích ra xuyên thấu tới, như là bị Thủy giới hư ảo bao phủ, nhưng lại không thể đả thương tới chân thân của Thạch Nham.

Hắn lạnh lùng cười, ồ một tiếng, không ngờ coi Thạch Nham thành mục tiêu hàng đầu, hoành không mà tới.

Thạch Nham trong lòng chửi má nó, linh hồn nhận thấy được một cỗ áp lực khủng bố, tới người thần chủ sắp tới người, tế đài hắn sinh ra đều sẽ bị éo vỡ nát, tâm thần không khỏi hoảng sợ thất sắc, cuối cùng nhận thức được sự đáng sợ của thần chủ.

Hắn vừa bước vào Thủy Thần tam trọng thiên, hắn tin nếu giao chiến với ngụy Bất Hủ Tinh Hỏa, hắn có mười thành nắm chắc có thể thắng lợi.

Thậm chí đối địch với đám Bất Hủ nhất trọng thiên như Tây Trạch, Lăng Tường, Lạc Lâm cũng có thể phân cao thấp.

Nhưng mà đối mặt với thần chủ từng bị thương nặng, hiện giờ dựa vào nhục thân của Hắc Cách để sống sót, thực lực có thể ngay cả một nửa cũng chưa khôi phục, hắn lại có cảm giác bất an như đối mặt với mãnh thú thái cổ.

Đó là cảm thụ của linh hồn.

" Ngươi cũng dung hợp căn nguyên đại lục cổ, chắc có thể cảm nhận được sự kỳ diệu của nó, nó tên là Hủy, là thái sơ sinh linh, giống như Hoang, đều là sinh mệnh cổ xưa nhất. Trên người sinh mệnh này ẩn chứa rất nhiều thần diệu, nhưng ta lại không có cách nào hoàn toàn hiểu rõ, dung hợp căn nguyên của ngươi có lẽ có thể minh bạch hơn."

Thần chủ khi nói chuyện với hắn sắc mặt rất ôn hòa.

Chỉ là người của hắn trong nháy mắt đã bước vào trong Huyễn diệt tinh hải mà Thạch Nham xây dựng, Huyễn diệt tinh hải dùng không gian, tinh thần dung hợp mà thành, lờ mờ liên thông với Thủy giới của hắn, linh hồn ý thức của hắn thay đổi, tinh hải cũng đột nhiên hư vô.

" Thần thông áo nghĩa Rất thú vị." Thần chủ cười.

Trong tay hắn đột nhiên tỏa ra một đoàn ánh sáng, trong hào quang không ngờ ẩn chứa rất nhiều áo nghĩa thần diệu.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, hàn băng, lôi điện, phong các loại khí tức của áo nghĩa thuộc tính bất đồng không ngờ đồng thời hiện ra trong quang đoàn ở trong tay hắn, kinh người đến cực điểm.

Tinh hải mà Thạch Nham vất vả xây dựng bị ánh sáng đó chiếu vào thì hòa tan như như sương tuyết.

Thạch Nham bỗng nhiên bại lộ.

" Ngươi không nên dung hợp căn nguyên, đây là may mắn của ngươi, cũng là bất hạnh của ngươi. Bằng không, nể mặt mũi Thi Huyết, có lẽ ta còn cho ngươi không gian để trưởng thành, chờ ngươi ngộ được lực lượng mà Thi Huyết nắm giữ, sau đó mới đánh chết ngươi, đáng tiếc."

Thần chủ vẻ mặt tiếc hận, còn than khẽ một tiếng rồi giơ tay lên tóm hắn.

" Phốc."

Thạch Nham mặt lạnh lùng, hai mắt đỏ rực, trong miệng phun máu tươi.

Máu tươi ddso có hình thái như hỏa diễm, như thiêu đốt mãnh liệt, lực lượng từ trong máu tươi đột nhiên tăng vọt, điên cuồng thôi phát tinh khí thần của hắn.

Ầm!

Trong óc ầm ầm chấn động, như tiềm lực sinh mệnh được kích phát triệt để, tế bào, huyết nhục, cốt hài toàn thân hắn như đều có sinh mệnh, trong cơ thể truyền đến cự hưởng, khi nhục thân của hắn nứt ra, tim hắn tỏa ra hiếu sát chi ý dày đặc.

Sát khí nồng đậm ùa đến, dùng tử vong áo nghĩa để lưu chuyển, hóa thành một bàn tay khổng lồ đẫm máu.

Bàn tay khổng lồ đỏ tươi như máu ngưng luyện, đột nhiên chộp tới thần tộc, khi sắp đụng tới thần chủ, đầu ngón tay của bàn tay khổng lồ truyền đến một cỗ sinh cơ, sinh cơ chẳng những không yếu hơn uy lực của bàn tay khổng lồ, còn càng lúc càng đáng sợ, ba động đột nhiên xuất hiện đột nhiên xuất hiện quả thực có thể hủy diệt sinh mệnh.

"Ầm."

Bàn tay khổng lồ Tử vong chụp lên người thần chủ, như thạch cầu va chạm lên cự sơn, thần chủ vẫn bất động.

Chỉ là trong mắt hắn lại có thêm vẻ kinh ngạc, nhìn Thạch Nham một cái rồi nói: "Xem ra Huyền Hà thật sự đã toàn bộ truyền thụ tinh túy của áo nghĩa của hắn cho ngươi rồi, ngươi đã dung hợp sinh tử áo nghĩa rất thần diệu, mặc dù không bằng Huyền Hà nhưng cũng kém không xa."

trong đáy lòng hắn có chút nghi hoặc.

Kỳ diệu Thạch Nham hiện giờ thể hiện ra, không phù hợp với tin tức mà trưởng lão hội gửi cho hắn, trong tin tức nói Thạch Nham chỉ là Thủy Thần nhất trọng thiênl tinh thông tinh thần, không gian, sinh tử áo nghĩa, nhưng áo nghĩa cũng không thể kiêm dung, vẫn ở trong giai đoạn trung cấp lĩnh ngộ lực lượng, cách giai đoạn dung hợp cao cấp còn khá xa.

Nhưng lúc này, Thạch Nham rõ ràng là Thủy Thần tam trọng thiên, hơn nữa dung hợp không gian, tinh thần áo nghĩa cũng không tồi, dung hợp sinh mệnh, tử vong áo nghĩa cũng cực kỳ thành thạo, khiến hắn rất khó hiểu.

Hắn không biết, tất cả đều nhờ năng lượng thần bí từ trên người Hủy phát ra, năng lượng đó cực kỳ thần kỳ, chẳng những giúp Thạch Nham đột phá đến Thủy Thần tam trọng thiên, còn tựa hồ có thể tăng tiến tốc độ dung hợp áo nghĩa.

Thạch Nham có thể dung hợp áo nghĩa kỳ diệu, phát huy ra lực lượng hơn xa chỉ một áo nghĩa, toàn bộ đều là thôi phát thu hoạch trong khoảng thời gian này.

Cũng vì vậy, tay thần chủ tóm tới hắn nửa đường bị phá vỡ, chưa thể tới bên cạnh Thạch Nham, trực tiếp tru sát hắn.

Hắn đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất!

Bởi vì ngay khi hắn vẫn muốn xuất thủ tiếp thì trong hư không loạn lưu vực này đột nhiên hiện lên một Thiên môn hoa mỹ, lập tức liền thấy Minh Hạo từ Thiên môn này đi tới, như bóng dung hợp với chủ thân, toàn bộ nhập vào trên người hắn.

Ngự hồn áo nghĩa hồn phân ngàn vạn, mỗi khi phân một đạo hồn phách th lực lượng sẽ tiêu giảm một phần, phân hoá càng nhiều thì thân thể tất nhiên càng yếu.

Minh Hạo tất nhiên cũng không thể.

Nhưng hiện tại sau khi thần chủ Bố Lai Ân tới, Minh Hạo cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, hội tụ nhất nhất phân hồn phân tán ở các đại tinh vực lại, toàn bộ dung hợp làm một.

Ngay khi thần chủ muốn động thủm Minh Hạo như một dòng u hồn thuấn di tới bên cạnh Thạch Nham, lạnh giọng nói: "Bố Lai Ân, đối thủ của ngươi là ta, vốn hiện tại cũng không muốn giao chiến với ngươi, nhưng ngươi đã không muốn chờ thì ta cũng chỉ có thể phụng bồi."

Khi Minh Hạo nói chuyện vẫn có từng đạo bóng hội tụ tới đây, e là phải có mấy trăm u ảnh nhập vào thân thể hắn. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Khí tức trên người hắn không ngừng tăng lên, ngay cả cảnh giới tựa hồ cũng phát sinh biến hóa vi diệu.

" Minh Hạo, ngươi không ngờ."

Đột nhiên, Địch Tạp La quát khẽ, vẻ mặt kinh ngạc, như lần đầu tiên nhận thức Minh Hạo.

Không chỉ là hắn, ngay cả hai người Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, bao gồm cả Thanh Long, Lôi Địch cũng đều ngây người, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Ánh mắt thủy chung thoải mái lạnh lùng sau khi tới của Thần chủ cũng bỗng nhiên biến đổi, hắn nhìn về phía thân thể không ngừng có phân thân nhập trú của Minh Hạo.

Thân thể Minh Hạo u ám, như tà quỷ âm trầm, tạo cho người ta một loại hư hư thật thật, huyền diệu khó giải thích, hắn rõ ràng đứng đó, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị như không tồn tại.

" Không hổ là đứng đầu Bát hỗ tòng, vạn năm thời gian này, Huyền Hà, Phì Liệt Đặc đều chỉ thêm một bước, mà ngươi lại tiến lên hai bước. Đạt tới cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên. Chẳng trách dám phát động chiến tranh. Đánh một trận với tộc ta, thì ra có trình độ cảnh giới ngang ta." Thần chủ trầm giọng nói.

" Ta vốn không muốn động thủ quá sớm, là ngươi không chờ nổi, Bố Lai Ân, ta từng bước bố trí, từ từ phát động thế công với tộc ngươi, đó là cho ngươi thời gian chuẩn bị, để cho ngươi khôi phục trạng thái vạn năm trước, dùng cảnh giới Bất Hủ tam trọng thiên chân chính đánh một trận thống khoái, là ngươi nóng vội." Minh Hạo lộ ra vẻ tiếc nuối.

Trước khi từng đạo linh hồn của hắn chưa đoàn tụ, đối với thần chủ như lâm đại địch, cực kỳ thận trọng.

Nhưng mà, đợi cho các phân hồn tụ tập, thực lực và lực lượng trong nháy mắt tăng lên tới Bất Hủ tam trọng thiên, hắn hoàn toàn thả lỏng, lộ ra tư thế bễ nghễ thiên hạ, không hề lộ ra mảy may khiếp ý.

Bất Hủ tam trọng thiên, đây là cực hạn của áo nghĩa trong tinh hải, là tồn tại đỉnh phong thực sự, trong chúng sinh, hàng tỉ chủng tộc sinh linh, người có thể chân chính bước vào cảnh giới này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện giờ, tạm thời chỉ có hai người, một là thần chủ, một là Minh Hạo.

Chỉ là thần chủ ở trong trạng thái bị thương chưa lành, so sánh với Minh Hạo tích lũy vạn năm, tích dày phát mỏng thì hiển nhiên yếu thế hơn.

Điểm này từ vẻ mặt phấn chấn của Lôi Địch, Thanh Long, từ vẻ hoang mang của tộc nhân thần tộc là có thể nhìn ra.

Mọi người nhìn về phía thần chủ, muốn biết hắn sẽ đối đãi với việc này như thế nào, thần kỳ, thần chủ chỉ thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, cười nói: "Minh Hạo, ngươi nhầm một điểm rồi, trạng thái hiện tại của ta, và ngươi mới gọi là ngang ngửa, ta nếu khôi phục như lúc ban đầu, ngươi giao chiến với ta một chút phần thắng cũng là cps. Vạn năm thời gian, ta mặc dù nhục thân vẫn diệt, nhưng linh hồn vẫn không triệt để bất động, ngươi trong vạn năm thời gian bước vào Bất Hủ tam trọng thiên, thế có biết ta trong vạn năm này thu hoạch được gì không?"

Lời vừa nói ra, tộc nhân thần tộc một lần nữa lộ ra vẻ phấn chấn, mắt đột nhiên sáng ngời.

Minh Hạo trầm mặc nửa ngày, gật đầu, không ngờ không biện giải hay hoài nghi: "Có lẽ đúng như lời ngươi nói."

" Mười một phân thân của Hủy rất nhanh sẽ tới, trước đó chúng ta tốt nhất nên có kết quả." Thần chủ nhíu mày, nói: "Vậy không nên lãng phí thời gian nữa."

" Chính hợp ý ta." Minh Hạo tỏ thái độ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi