Thiên Tà mỉm cười đề nghị.
Mọi người vẻ mặt cực kỳ trầm trọng, khi nhìn Thiên Tà, ánh mắt lãnh liệt thấu xương, hận không thể nghiền Thiên Tà thành tro.
Tử Diệu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa tinh thạch tiên diễm, lạnh lùng quan sát mọi người, thần thái kiêu căng, căn bản không để mọi người vào mắt, giống như để Thiên Tà điều đình với các người đã là nàng ta rất nhân từ rồi.
" Huyền Hà, người này thực sự lợi hại như vậy ư?" A Đại Lạp mới đến, nhận thức đối với thái sơ sinh linh còn rất nông cạn, lộ ra vẻ khinh thường: "Nàng ta thực sự có thể giảo sát toàn bộ chúng ta ư? Chỉ là thể tích khổng lồ một chút mà thôi, trừ cái đó ra thì có gì lợi hại?"
" Mẫu thân." Áo Đại Lệ hô khẽ, trên gương mặt thanh lệ thoát tục đầy vẻ hoang mang: "Nàng ta Thật sự rất đáng sợ."
Áo Đại Lệ dung hợp căn nguyên của Thần Trạch đại lục, trong linh hồn ấn ký rất kiêng kị Hủy, nàng ta biết rõ cấp bậc của sinh mệnh thái sơ sinh linh này, e là hơn xa bọn họ, chua sót giải thích: "Nàng ta so sánh với chúng ta thì giống như là so sánh tứ đại chủng tộc của chúng ta với nhân tộc, man tộc vậy, trên trình độ sinh mệnh còn có chênh lệch cực lớn, căn bản không thể vượt qua."
A Đại Lạp cuối cùng cũng biến sắc.
" Tộc ta chỉ phụng dưỡng một chủ nhân." Xa xa một trưởng lão râu bạc trắng của thần tộc trưởng lão hội hừ lạnh một tiếng, đùa cợt: "muốn chúng ta phụng dưỡng loại quái vật không biết là cái gì này làm chủ, Thiên Tà, ngươi quá ngây thơ rồi, có phải bị thứ này ăn mòn đầu óc rồi hay không, thần trí cũng trở nên không rõ ràng."
Người này là cảnh giới Thủy Thần nhị trọng thiên, tu luyện tật phong chi lực, tính tình trước nay rất ngạo mạn.
Vạn năm qua, thần tộc trong tinh hải mênh mông mới là bá chủ, Thi Huyết, Thiên Yêu tộc, Minh Hoàng tộc đều chỉ ẩn náu không dám chính diện chống lại thần tộc, bọn họ chinh phục các tinh vực. Sớm đã dưỡng thành tính tình ương ngạnh kiêu ngạo, há lại để cho người khác cưỡi lên đầu?
Trong mắt người ở đây, Thiên Tà là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ý đồ mượn dùng thái sơ sinh linh để uy hiếp, để Cự Lan thương hội thay thế địa vị bá chủ của thần tộc.
Đây là điều bọn họ không thể cho phép.
Tử Diệu vẻ mặt hờ hững, nhìn người đó một cái, khẽ nhíu mày.
Thiên Tà lạnh lùng cười, hiểu ý biến ảo áo nghĩa. Trong Hai mắt bắn ra một đạo tà quang.
Hào quang đó có màu tím đỏ, như lưu tinh đột nhiên bắn ra, nháy mắt đã bay về phía tên trưởng lão kia.
Thạch Nham tim trầm xuống, trên khuôn mặt hiện lên vẻ kinh hãi, đột nhiên nhìn về phía lưu tinh đó.
Text được lấy tại http://truyenfull.vnBên trong một đạo lưu tinh đó, lại có uy lực khủng bố có thể so với có thể so với thần chủ, Minh Hạo, lực lượng trong đó tuy không phải là lực lượng hắn hiện giờ nắm giữ được, nhưng là cực kỳ quỷ dị bưu hãn. Như có thể lướt qua khoảng cách hư không.
Hai gã thiên vương thần tộc Tiêu Dao, Thần Võ, cách trưởng lão này rất gần, vừa thấy Thiên Tà xuất thủ đều cười lạnh vận chuyển áo nghĩa.
Nhưng mà, bọn họ vẫn chưa kịp kích phát ra áo nghĩa, thì trưởng lão đó bỗng nhiên hét lên.
Ngực hắn có một lỗ hổng đầm đìa máu, nội tạng, tâm phế, đều bị quấy thành thịt nát, máu tươi phun ra như suối, theo máu tươi rời khỏi cơ thể. Sinh mệnh khí tức của hắn cũng giảm đi.
Lưu tinh màu tím đỏ không ngờ hiện lên ở hậu tâm của hắn, lướt qua khoảng cách không gian, nháy mắt đã khiến hắn bị thương nặng.
"Phốc!"
Hắn phun ra một hồ máu, sinh mệnh từ trường nhanh chóng suy kiệt, tế đài thức hải ầm ầm sụp đổ.
Trước khi chết, hắn vẫn kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Dao, Thần Võ, giống như nghi hoặc hai gã thiên vương trong tộc vì sao không giúp hắn.
Hắn không biết, kỳ thật Thần Võ, Tiêu Dao đều đã vận chuyển áo nghĩa, đáng tiếc lưu tinh đó thật sự quá nhanh. Ở giai đoạn áo nghĩa của bọn họ vẫn đang ngưng tụ thì đã khiến hắn bị thương nặng tới chết.
Hai mắt Thiên Tà bắn ra một đạo lưu quang, trước mặt Tiêu Dao, Thần Võ đánh chết trưởng lão trong tộc của bọn họ, điều này lập tức chọc giận Tứ Đại Thiên Vương.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Dao, Thần Võ, Tự Tại, Quang Minh Tứ Đại Thiên Vương không nói gì. Đồng thời lao về phía Thiên Tà.
Giống như bốn tia chớp loá mắt.
" Vù vù!"
Những xác chết âm hàn của võ giả như tường thịt chắn trước Thiên Tà, những võ giả này vẻ mặt đờ đẫn. Ánh mắt trống rỗng, bỗng nhiên cùng nhau phun ra dòng khí âm trầm, trong dòng khí tràn ngập năng lượng từ trường của vực ngoại bạo loạn, dẫn tới đủ loại tàn năng vô danh trong hư không loạn lưu mãnh liệt rót vào.
Mấy xác chết Trong đó, khí tức ba động trong cơ thể đạt tới trình độ cảnh giới Bất Hủ, bọn họ như còn sinh mệnh ý thức, vẫn có thể thi triển áo nghĩa.
Tường băng, hàn đao, biển lửa, lôi điện cuồng bạo bùng nổ mãnh liệt, làm khu vực đó như luyện ngục hủy thiên diệt địa, nảy sinh hung uy vô cùng vô tận, ngay cả Tứ Đại Thiên Vương ở trong đó cũng mệt mỏi ứng phó, không thể tạo thành uy hiếp đối với Thiên Tà.
Nụ cười trên khuôn mặt Thiên Tà không giảm, tất cung tất kính đứng ở dưới bảo tọa của Tử Diệu, nói với mọi người: "Cơ hội cho các ngươi, có nắm lấy hay không thì phải trông vào bản thân các ngươi."
" Nếu không thể địch nổi thì sớm rút lui đi." Lúc này, Địch Tạp La sắc mặt trầm trọng, thở dài, đề nghị.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía hắn.
" Không còn kịp rồi, mười một phân thân của nàng ta sẽ lập tức đi ra." Địch Tạp La mắt u ám, bất lực giải thích: "Nàng ta quá cường đại, lúc trước phân tán ở các của hư không loạn lưu, thông qua thời gian hút võ giả vô ý rơi vào để khôi phục, hiện giờ, nàng ta vẫn đang trong giai đoạn khôi phục, còn lâu mới đạt tới cảnh giới đỉnh phong. Chính vì vậy, nàng ta mới thu liễm dưới sự bùng nổ của Duy Đức Sâm, mới na di thần chủ, Minh Hạo đi, có thể xem như không phải là trạng thái toàn thịnh, chúng ta vẫn không thể địch nổi, đợi cho mười một phân thân của nàng ta nhất nhất tụ tập, cho dù thần chủ, Minh Hạo trở về e là cũng không thể lay động nàng ta."
" Thực sự đáng sợ như vậy ư?" Diễm dung của A Đại Lạp lộ ra vẻ tái nhợt.
Thân là tộc trưởng của Minh Hoàng tộc, nàng ta rất ít khi kinh sợ chuyện gì, cho dù khi gặp thần chủ nàng ta cũng bình tĩnh, không kiêng kị nhiều.
Nhưng hiện giờ nghe Địch Tạp La nói tới chỗ khủng bố của Hủy, nàng ta lần đầu ý thức được trong thiên địa vô ngần này, thần chủ, Minh Hạo không phải là cực hạn của thế gian, thái sơ sinh linh chân chính mới là tồn tại ở đỉnh cao nhất của Kim Tự Tháp sinh linh.
Trong mắt thái sơ sinh linh, bọn họ, hết thảy đều chỉ là con kiến mà thôi!
"Được! Để ngươi mở hư không thông đạo." Huyền Hà trầm ngâm mấy giây rồi bỗng nhiên quyết định tỏ thái độ.
Địch Tạp La không nói nhiều, hối hận vận chuyển áo nghĩa, muốn cường hành xuyên qua thông đạo.
Lúc này, Thạch Nham nhìn thấy ánh mắt Tử Diệu phóng tới, trong lòng đột nhiên phát lạnh.
Trong ánh mắt của Tử Diệu có vẻ đùa cợt, đó là một loại thản nhiên đã nắm chắc thắng lợi, như tất cả nằm trong lòng bàn tay của người ta.
" Đừng loạn động không gian ba động!" Trực giác của hắn thấy không ổn, hét to, muốn ngăn cản.
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Địch Tạp La vận chuyển áo nghĩa, dùng thần thức câu thông với không gian áo nghĩa, nhưng đúng vào lúc hắn dùng áo nghĩa của bản thân để xoay chuyển không gian, phát hiện không gian như bị người ta can thiệp, bị rót vào năng lượng vô danh.
Thần thức hắn thay đổi, vừa hay để thần bí chi lực này thuận thế xâm nhập vào thức hải của hắn, lập tức thức hải như bị vạn kiếm đâm vào, lập tức vỡ nát.
Ngay cả linh hồn tế đài của hắn cũng trong khoảnh khắc xuất hiện vết rạn, linh hồn lập tức bị thương nặng.
" Phốc!"
Một ngụm máu tươi bắn ra, sắc mặt Địch Tạp La tái nhợt như tờ giấy, kinh hãi nhìn về phía Tử Diệu, ôm ngực, tuyệt vọng nói: "Nàng ta dùng loại năng lượng này để ảnh hưởng tới không gian, ta không thể phá vỡ không gian, linh hồn còn bị thương nặng.
Thân thể hắn như gương vỡ, xuất hiện những vết nứt, máu tươi trực tiếp ứa ra.
Cường giả không gian áo nghĩa cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên, không ngờ ngay cả độn xa cũng không thể, bị người ta ở trong không gian động tay động chân, lập tức gặp trọng kích.
Địch Tạp La được công nhận là tồn tại khó bị đánh chết nhất, theo mọi người suy đoán thì ngay cả năng lực chạy trốn của thần chủ, Minh Hạo e là cũng không bằng Địch Tạp La, hắn một độ được cho rằng là người khó chơi nhất, nhưng hôm nay hắn lại bị thương nặng, mà hai người có thể sánh vai với hắn cũng bị Tử Diệu đưa đi đâu mất rồi.
Hắn bị thương nặng, như bị trọng quyền đánh vào ngực, tim của mọi người đều như bị treo ngược lên.
Lúc này, phân thân cự trùng đầu tiên cưỡi gió mà tới, trong tầng tầng lớp lớp không gian sóng gợn, đột nhiên dung nhập vào thân thể của Hủy.
Trong tiếng thét chói tai của mọi người, kế tiếp, các phân thân cự trùng liên tiếp hiện ra, cũng đều dung hợp với chủ hồn cự trùng, đợi cho mười một phân thân của cự trùng nhất nhất dung nhập, mọi người nhìn tới thì rõ ràng phát hiện thể tích của cự trùng thuận lý thành chương cũng to ra gấp mười lần.
Hình thái của nó cũng phát sinh biến hóa, trở nên không còn là bộ dạng cự trùng, mà là một cự xà có mười hai đầu.
Bản thể chân chính của Hủy là cự xà mười hai đầu khủng bố, thân rắn thanh u quỷ dị, phủ kín hoa văn rườm rà khó hiểu, ẩn chứa thiên địa kỳ diệu, thân rắn mười hai đầu đó không ngờ tạo cho người ta một loại cảm giác cực kỳ hoàn mỹ, giống như tác phẩm nghệ thuật tạo hóa tỉ mỉ ngưng kết ra, rất đẹp.
Mười hai đầu của Hủy chỉ có cái đầu ở giữa có vương miện, đó là đầu não của nàng ta.
Hiện giờ, phía trên vương miện xinh đẹp đó, Tử Diệu ngồi ngay ngắn, Tử Diệu hiện giờ càng yêu dị động lòng người, đủ loại ưu điểm yêu mị, xinh đẹp, gợi cảm, mị hoặc, tản ra mị lực khiến linh hồn từ trường của mọi người lay động mãnh liệt.
Ngay cả những tồn tại đứng đầu như Tứ Đại Thiên Vương, Huyền Hà, thánh thú Thanh Long, thậm chí ngay cả nữ tính như A Đại Lạp, A Đại Lạp cũng đều hoa mắt thần mê, như bị quỷ mê tâm hồn, lộ ra vẻ thần hồn điên đảo.
Mị hoặc chi lực Của nàng ta không ngờ nam nữ đều giết, đạt tới trình độ thần diệu bất khả tư nghị.
Thiên Tà đã khom người quỳ gối, thái độ khiêm tốn, cũng lộ ra vẻ kính sợ, tựa hồ Tử Diệu càng xinh đẹp thì hắn càng trái tim băng giá.
Hắn biết Tử Diệu lúc này mới là lúc đáng sợ nhất, loại uy hiếp làm tâm linh hồn phách của hắn kinh sợ này khiến hắn cả người run rẩy, ngay cả đứng thẳng cũng không dám.
Tử Diệu được các tồn tại đứng đầu chú ý, lúc này, trong mắt đẹp ánh ra ánh sáng màu rung động lòng người, như vầng sáng hồng nhạt, có thể nhiếp hồn đoạt tâm, ánh mắt của nàng ta lướt qua mọi người, nhìn về phía Thạch Nham, một thanh âm mềm yếu nhẹ nhàng vang lên trong óc Thạch Nham: "Đến bên ta đi..."
Thạch Nham đứng bên cạnh Áo Đại Lệ, mắt đầu tiên là hiện ra vẻ mê man, từng bước đi về phía nàng ta.
Nhưng mà, trên đường, Thạch Nham lại ầm ầm chấn động, như đột nhiên tỉnh dậy, lộ ra vẻ hoảng sợ, chẳng những lập tức xoay người, còn trực tiếp quay đầu, không nói gì lui ra xa, đi vô cùng quyết đoán.