SÁT THẦN

- Có tịnh bình không?

Hà Lạc trừng mắt, vẻ mặt không vui hừ lạnh một tiếng.

Tiểu mập mạp Hà Lại hoảng sợ, vụng trộm liếc nhìn Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham, thịt mỡ trên mặt chồng chất, làm ra khuôn mặt tươi cười rất khó coi.

- Có tịnh bình, nhưng chỉ là bán thành phẩm thôi. Con thu thập đủ tài liệu, đặt ở bên trong nham thạch nóng chảy của một ngọn núi lửa nhỏ luyện bảy ngày, nhưng chỉ luyện ra tịnh bình sơ hình, mật độ dung luyện chưa đủ, trình độ rèn luyện cũng không đủ, nhiệt độ nham thạch nóng chảy chỉ có hạn, chưa thể dung luyện hết tạp chất trong tài liệu.

Tiểu mập mạp buồn rười rượi, lấy từ trong áo ra cái lọ hình dạng xấu xí, còn có rất nhiều đốm nhỏ.

Hà Lạc nhướng mày.

- Có biện pháp nào luyện chế cái lọ bán thành phẩm này thành thành phẩm không?

- Chỉ cần tìm được nham thạch nóng chảy càng cao, cho con nửa ngày là con có thể đem nó biến thành thành phẩm.

Ánh mắt Hà Lại sáng lên

- Nhưng mà, nhiệt độ của nham thạch nóng chảy rất cao, con lại không thể chịu nổi, cho nên vẫn chưa động thủ. Còn nữa, con cũng cảm thấy sợ con không có cơ hội lấy được Địa hỏa, không lại uổng phí công sức.

- Cái tên tiểu tử nhà ngươi, chuyện gì cũng đều làm không tốt!

Hà Lạc tức giận mắng một câu, lắc đầu thở dài nói:

- Nếu ngươi mà đồn tâm tư để ý vào một việc khác, cũng không đến mức không làm được việc gì như thế này.

Hà Lại cũng là Võ Giả nhưng chỉ có cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, Hà Lạc cũng dồn lên người hắn không ít công sức. Mỗi lần Hà Thanh Mạn trở về từ Thiên Tà Động Thiên đều mang theo một ít linh dược, đều dùng lên người tên tiểu đệ bướng bỉnh này. Nhưng tiểu tử này không biết chú tâm tu luyện, đến bây giờ vẫn chỉ là cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, khiến cho Hà Lạc, Hà Thanh Mạn đau đầu không thôi. Hà Thanh Mạn và Hà Lại tuy là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng bởi vì mẫu thân của Hà Lại lại là nha hoàn từ nhỏ đã đi theo mẫu thân Hà Thanh Mạn, cho nên quan hệ hai người rất tốt, hơn nữa Hà Lại tuy tính tình bướng bỉnh nhưng đối với tỷ tỷ lại vô cùng thân thiết khiến cho Hà Thanh Mạn rất yêu quý ý Hà Lại, vẫn luôn rất chiếu cố đệ đệ này.

Tuy rằng không phải cùng mẹ nhưng hai tỷ đệ lại rất thân nhau. Nhìn Hà Lại không chú tâm tu luyện Hà Thanh mạn cũng âm thần tức giận, hung hăng trừng mắt lườm hắn.

Hà Lại bộ dạng ủy khuất, nhỏ giọng nói thầm:

- Các người lại không giúp con, nếu các người giúp con thì con đã sớm luyện thành tịnh bình này. Trước kia con còn cầu các người, bảo các người dẫn con đi đến núi lửa luyện...

- Câm miệng!

Hà Lạc quát lớn một câu.

Trước kia Hà Lạc biết hắn muốn luyện chế tịnh, chỉ khi hắn kém cõi. Luyện chế tịnh bình này cấn một ít tài luyện hơi hiếm thấy, mà lúc luyện chế ra không thu được Địa hỏa thì cũng chỉ là đồ vứt đi. Cho nên Hà Lạc không có để ý việc này, khi Hà Lại cầu hắn thì hắn còn mắng một hồi.

Hắn cũng không có đoán được Mạc Đoạn Hồn cần thứ này, hôm nay nghe thấy Hà Lại lầm bầm như thế, cứ làm như là sai lầm của hắn làm vậy, khiến cho Hà Lạc tức thiếu chút nữa đã muốn đánh người.

- Không sao.

Thạch Nham cười cười.

- Chúng ta hãy tìm cái núi lửa khác, luyện chế lại lần nữa.

- Nhiệt độ núi lửa rất cao, ta chịu không nổi.

Hà Lại liên tục lắc đầu, vẻ mặt e ngại.

- Ta đi qua đó rồi, thiếu chút nữa bị nướng chín, nếu không có ai bảo vệ ta không dám đi đâu.

- Cái này cho ngươi.

Thạch Nham cảm thấy tiểu tử này rất thú vị, tiện tay ném ra một viên Thanh nguyệt thạch cho Hà Lại, cười nói:

-Ngươi cầm theo thứ này, về sau nếu muốn luyện chế cái gì có thể đi đến núi lửa nhiệt độ cao hơn một chút, sẽ không sợ bị nướng chín. Bên trong viên Thanh nguyệt thạch này ẩn chứa hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm, vuốt nhẹ đã lạnh như băng. Có hàn khí hộ thân, quả thật ra vào nơi cực nóng không hề có trở ngại gì.

- Ồ, lạnh quá a!

Hà Lại tiếp nhận Thanh nguyệt thạch, la hoảng lên, vội vàng dùng một miếng vải thật dày gói lấy, kinh hỉ nói:

- Không sai, không sai, bên trong có rất nhiều hàn khí. Có bảo bối này ta có thể luyện chế tịnh bình mà không xảy ra vấn đề gì.

Thạch Nham lại cười nói:

- Cất giữ cẩn thận, thứ kia nếu có va chạm mạnh nó sẽ phát nổ, hàn khí trong đó sẽ tràn ra mạnh mẽ, có thể đóng băng chết Võ Giả cảnh giới Bách kiếp ngay tức khắc.

Hà Lại hoảng sợ, thịt mỡ toàn thân run lên, vội vàng nắm chặt Thanh nguyệt thạch.

- Thứ này là do ai luyện chế vậy?

Tiểu mập mạp nhìn Thanh nguyệt thạch, quan sát chốc lát, gật gù đắc ý nói :

- Luyện chế quá kém, bên ngoài còn rất nhiều tạp chất, tạp chất bên trong lại càng nhiều! Trình độ không đủ, kỹ thuật cũng quá kém, đáng tiếc là bên trong ẩn chứa là hàn khí, Nếu ta có tài liệu tốt như vậy thì cũng luyện chế tốt hơn thế này mấy lần! Thực sự là lãng phí của trời cho a, tên nào luyện chế thứ này thật đúng là gà, lãng phí, lãng phí a.

Tiểu mập mạp gật gù đắc ý, liên tục thổn thức, cùng không thấy được sắc mặt khó coi của Thạch Nham.

- Bớt nói nhảm đi!

Hà Lạc nhìn nét mặt của Thạch Nham cũng đoán ra được chút manh mối, gõ lên đầu Hà Lại một cái, giận giữ nói:

- Người ta cho ngươi thứ này, ngay cả câu cảm ơn ngươi cũng không có, còn dám kén cá chọn cạnh, chán sống rồi hả?

Hà Lại bị Hà Lạc gõ đầu, mới phản ứng lại, khuôn mặt béo mới làm ra vẻ tươi cười lấy lòng, cúi đầu khom lưng về phía Thạch Nham nói:

- Đại ca, cảm ơn huynh nha, thứ này tuy luyện chế kém nhưng rất hữu dụng với ta, cảm ơn huynh.

Thạch Nham dở khóc dở cười nhìn Hà Lại lắc đầu nói:

- Không cần cảm ơn, luyện chế tốt tịnh bình là được, nếu làm không tốt, ta thu lại vật đó.

-Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm đại ca vừa lòng.

Hà Lại hắc hắc cười.

- Luyện chế tịnh bình rất dễ, nếu không phải ta không tìm được chỗ tốt thì đã sớm luyện chế xong rồi.

- Không thể nói không được, chúng ta xuất phát.

Thạch Nham gật gật đầu.

Hà lạc nhìn về phía Mạc Đoạn Hồn.

- Mạc đại nhân, chúng ta có thể đi theo chứ?

- Có thể?

Vẻ mặt Mạc Đoạn Hồn hờ hững gật đầu.

- Ra ngoài, cùng lên Thanh huyết ma bức, Hà Lại dẫn đường, trước tiên tìm ngọn núi lửa có thể luyện chế tịnh bình, sau đó sẽ đến núi nửa vạn năm Hỏa Vân đảo.

Thạch Nham và Mạc Đoạn Hồn ngồi trên một con Thanh huyết ma bức cấp sáu, Hà Lạc và người nhà ngồi trên một Thanh huyết ma bức khác hướng đến ngọn núi lửa gần nhất bay đi. Rất nhanh, Thanh huyết ma bức đã đáp xuống miệng núi lửa.

Hà Lại dùng một bao tay bạc mỏng nắm chặt Thanh nguyệt thạch, trượt xuống mình Thanh huyết ma bức. Tại miệng núi lửa nhìn xuống, thân hình mập mạp đi lại xung quanh, một lát sau cao giọng nói:

- Con muốn xuống dưới kia một chút.

Miệng núi lửa cuồn cuộn hơi nóng, nóng vô cùng, tại một chỗ thủng có thềm đá đi xuống, thềm đá rõ ràng là được đào trước đó. Cũng không biết là do ai làm ra.

Hà Lại đi đến, như quen thuộc hướng đến thềm đá bên kia, chậm rãi đi xuống dưới núi lửa.

Hà Lạc lo lắng, nhìn thấy hắn đi xuống, xin lỗi Mạc Đoạn Hồn một tiếng rồi cũng đi theo, cao giọng nói:

- Tiểu tử chậm một chút, ngươi nếu ngã xuống dưới, một thân thịt béo sẽ rất nhanh sẽ biến thành dầu mỡ.

- Cha, người đừng làm con sợ được không?

Hà Lại kinh hô một tiếng.

- Nơi này con đã đến rôi, chỉ là lần trước không dám xuống quá sâu, nhưng hiện giờ có viên đá này, lại có phụ thân ở đây, nhất định sẽ không có chuyện gì.

- Theo ta thấy nên cẩn thận một chút.

Hà Lạc hừ một tiếng, tuy miệng vẫn trách cứ, nhưng vẫn đi theo Hà Lại tiến vào núi lửa, chậm rãi bước xuống dưới.

Thật ra Hà Lạc rất quan tâm đứa con trai này.

Tuy rằng Hà Thanh Mạn tư chất phi phàm, khiến cho Hà gia được mở mày mở mặt, nhưng dù sao Hà Thanh Mạn cũng là nữ nhân, tương lai sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, lại là cao thủ do Thiên Tà Động Thiên hao phí tâm sức đào tạo. Đối với Hà Lạc mà nói, Hà gia tương lai có thể sẽ dựa vào Hà Thanh Mạn. Nhưng mà, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Hà gia cũng không thể đổ lên người Hà Thanh Mạn được. Nhiệm vụ này sẽ do Hà Lại gánh vác, cũng chính là gia chủ tương lai Hà gia.

Thường ngày tuy Hà Lạc vừa đánh vừa mắng Hà Lại, nhưng trong lòng lại biết Hà Thanh Mạn về sau không thể ở lại Hà gia, chỉ có Hà Lại mới có thể thanh thản ở lại Hà gia, cho nên Hà Lạc rất quan tâm tới an nguy của Hà Lại. Rất nhanh, cả hai cha con đã biến mất tăm ở miệng núi lửa. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Hà Lạc quát Hà Lại, cùng với âm thanh oán giận ủy khuất của Hà Lại.

Ba người Thạch Nham, Mạc Đoạn Hồn, Hà Thanh Mạn đứng trên một khối đá hỏa viêm nhô lên cách đó không xa, nhìn về miệng núi lửa kia.

Gió nóng thổi cuồn cuộn, mái tóc Hà Thanh Mạn phất phới, thân hình nổi bật nóng bỏng mê người, đôi mắt hoa đào sáng lạng nhìn quanh, xinh đẹp quyến rũ. Thạch Nham lúc nhìn miệng núi lửa, lúc nhìn Hà Thanh Mạn, trong lòng ảo tưởng Hà Thanh Mạn cởi hết quần áo, để lộ ngọc thể trắng mịn thì lúc ấy sẽ là cảnh tượng kinh diễm cỡ nào.

Hắn nhìn Hà Thanh Mạn, ánh mắt dần có chút dâm tà, đôi mắt sáng quắc, hình như muốn nuốt trọn Hà Thanh Mạn.

Hà Thanh Mạn vô tình quay đầu, khẽ liếc mắt nhìn Thạch Nham, lập tức phát hiện ánh mắt khác thường của hắn.

- Xú tiểu tử, ngươi nhìn cái gì!

Hà Thanh Mạn cực kỳ tức giận, nhất thời nhớ đến chuyện đánh cược cùng với Thạch Nham, lại nhìn ánh mắt kia Thạch Nham, lập tức biết được hắn đang suy nghĩ chuyện gì, thiếu chút nữa đã muốn động thủ đánh người. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thạch Nham mỉm cười, lạnh nhạt nói:

- Không có gì, chỉ là nhớ đến chuyện chúng ta đánh cược.

Hắn vừa nói dứt lời, khuôn mặt Hà Thanh Mạn đỏ bừng, quát lên:

- Không được mơ tưởng!

Thạch Nham lắc đầu không thèm cãi lý với nàng.

Hà Thanh Mạn căm tức nhìn Thạch Nham, bộ ngực sữa run rẩy, âm thầm cắn răng, lạnh lùng quát:

- Chuyện chúng ta đánh cược, không được nói cho bất cứ kẻ nào biết! Nếu ngươi dám nói lung tung, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Ta là người bình thường có được tiện nghi chỉ biết âm thầm hưởng thụ, sẽ không làm việc nhàm chán như vậy.

Thạch Nham cười châm trọc, không biết vì sao, cứ tưởng tượng đến cảnh nữ nhân xinh đẹp này chủ động cởi hết quần áo trước mặt hắn thì hắn liền cảm thấy tâm tình sung sướng. Cho nên với thái độ ác liệt của Hàn Thanh Mạn, hắn cũng không cảm thấy khó chịu.

Hà Thanh Mạn trừng mắt nhìn hắn.

- Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao?

- Ai biết được.

Thạch Nham cười lạnh nhạt.

- Chuyễn gì cũng đều không thể nói chính xác, tuy rằng ta không có nắm chắc mười phần sẽ chiến thắng, nhưng cũng không cảm thấy sẽ thất bại. Thế sự khó lường, không đến phút cuối, ai cũng không thể biết kết quả như nào. Nhưng mà, ta thật sự có chút chờ mong đó, ha ha.

Hà Thanh Mạn vừa nghe hắn nói vậy không biết vì sao tâm trạng có chút bất an. Mặc dù nàng nắm chắc mười phần nhưng nhìn thái độ ung dung, bình tĩnh của Thạch Nham, hình như tự tin đã giảm bớt đi một hai phần.

- Hắn thua chắc rồi! Hắn nhất định sẽ không thắng được. Ta đang suy nghĩ miên man cái gì vậy? Ta tuyệt đối tin tưởng bản thân mình.

Hà Thanh Mạn lắc đầu, dần trấn tĩnh lại, khinh thường liếc nhìn Thạch Nham, ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa trở nên đầy tự tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi