SÁT THẦN

Trên tường thành cự thạch, toàn thân Đa Long đầy sát khí, trong hai mắt ẩn chứa sự thù hận cực độ, đang yên lặng chờ đợi.

Ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc ở một bên bồi tiếp rất cẩn thận, không có nói thêm điều gì.

Rất nhiều tộc nhân Âm Mị tộc ngay cả thở mạnh cũng không dám, một đám thẳng thắt lưng, thậm chí không dám nhìn Đa Long kia.

Thực lực tổng thể của Dực tộc mạnh hơn xa Âm Mị tộc, những năm gần đây Âm Mị tộc chiến đấu với Dực tộc vẫn bị luôn rơi vào thế yếu, có rất nhiều lần nếu không phải bên trong Dực tộc có mâu thuẫn, sợ là Âm Mị tộc đã bị chinh phục rồi.

Nhục thân Dực tộc cường hãn, Tinh Nguyên hùng hậu, hơn nữa không sợ linh hồn Âm Mị tộc xâm nhập, bọn họ có ưu thế trời cho khi chiến đấu với Âm Mị tộc.

Đa Long là tộc trưởng Hôi Dực tộc, mà Hôi Dực tộc tuy rằng thực lực không bằng Hắc Dực tộc và Bạch Dực tộc, nhưng Hôi Dực tộc lại cực kỳ hiếu chiến, Hôi Dực tộc của Đa Long lại là phần tử chủ chiến, chủ trương nô dịch Âm Mị tộc.

Bởi vậy, Đa Long của Hôi Dực tộc khiến cho tộc nhân Âm Mị tộc chán ghét nhất, cũng khiến cho người Âm Mị tộc sợ hãi nhất.

Đa Long đến đây, là sự chấn nhiếp với ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc, còn đối với tộc nhân Âm Mị tộc bình thường mà nói, Đa Long có thể nói là sát tinh, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Trong lồng giam.

Hai mắt Tào Chỉ Lam trong suốt, quét qua người Đa Long một vòng, lặng lẽ nhìn chằm vào thạch cầu trong tay Đa Long, trong lòng rất kinh ngạc.

Nàng không biết rốt cuộc Thạch Nham đắc tội gì với Đa Long, nhưng nhìn ra từ vẻ mặt Đa Long thì nàng thấy Thạch Nham lần này sợ là phải dữ nhiều lành ít.

Xem ra lần này thật sự không phải trò đùa.

Trong lòng Tào Chỉ Lam bất đắc dĩ thở dài, vốn nàng còn hy vọng Thạch Nham có thể cho Âm Mị tộc chút đả kích để các nàng có thể thừa cơ thoát khỏi linh hồn giam cầm của Âm Mị tộc, nhưng Đa Long đến đây lập tức khiến Thạch Nham thành cái đích nhắm cho mọi người, bây giời tất cả mọi người đều coi hắn là gai trong mắt, rốt cuộc hắn đã làm ra hành động gì.

Tào Chỉ Lam có thể tưởng tượng sẽ không được bao lâu nữa, Thạch Nham sẽ bị tộc nhân Âm Mị tộc nhốt mang đến, bị thủ đoạn tra tấn của Đa Long làm chết đi sống lại, ra đi sớm hơn bọn họ một bước.

Đám người Trác Nghiên Tình, Phan Triết trong lồng giam cũng có suy nghĩ như thế.

Đột nhiên, thân ảnh Dịch Phong bỗng từ xa hiện ra.

Còn chưa đến đây mà Dịch Phong kia đã lập tức kinh hô lên:

- Đại thống lĩnh, tên nhân loại kia chạy thoát rồi, không biết khi nào đã rời khỏi thành, hình như bây giờ đã ra bên ngoài thành.

- Cái gì!

Dịch Thiên Mạc không nhịn được kinh hô lên.

- Hướng nào?

Đa Long quát lên chói tai.

- Bên kia.

Dịch Phong đưa tay chỉ hướng ngoài thành.

- Dịch Thiên Mạc, hy vọng không phải ngươi ra tay, đợi cho ta bắt được hắn, ta sẽ tra hỏi.

Toàn thân Đa Long lượn lờ hung khí

- Nếu để ta biết ngươi động tay động chân, đừng trách ta không khách khí.

Nói xong Đa Long đột nhiên bay đi.

Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc và các cao thủ Âm Mị tộc, sửng sốt một lát, cũng đều bay đi theo hướng Đa Long đến chỗ tường thành khác.

Ở trên một tường thành khác.

Yết Mãnh, Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc, Yết Cát các tộc nhân Âm Mị tộc từ xa nhìn về phía trước đều có vẻ mặt quái dị.

Từng đám Âm thú bao quanh tụ tập ở khu vực kia trong rừng rậm, trong đó một con Quỷ anh cấp sáu liên tục rít gào lên, hình như đang triệu tập càng nhiều Âm thú đến đó.

Đếm sơ qua, mọi người phát hiện Âm thú bên kia không dưới ngàn con, chi chít rậm rạp, giống như bầy muỗi bu lại.

Phía sau đám Âm thú số lượng rất nhiều kia phát ra từng luồng ánh sáng chói mắt, từ xa nhìn tới thì mơ hồ có thể thấy được rất nhiều cao thủ Dực tộc cánh dài, hình như đang giao chiến với Âm thú, chiến đầu còn hơi kịch liệt.

Một luồng hỏa viêm đỏ thẫm như tia chớp màu đỏ, lúc này đang bay tới hướng nơi có Âm thú dày đặc.

Sau hỏa viêm đỏ rực kia là Đa Long toàn thân đầy gió sắt khuấy đảo, nhe răng trợn mắt, ngửa mặt lên trời cười lạnh, theo đuổi sát.

- Hỏa viêm lực thật mạnh! Tên kia chính là tên nhân loại bị các ngươi bắt?

Tạp Ba nhìn chằm chằm thân ảnh hỏa viêm kia, cẩn thận quan sát trong chốc lát, đột nhiên sắc mặt đại biến

- Không đúng! Hỏa, hỏa viêm lực này, không phải hỏa viêm bình thường! Không phải!

Thân hình Yết Mãnh đột nhiên run mạnh lên, giọng nói cũng thay đổi rất quái lạ

- Đây, đây là Thiên hỏa! Đây là Thiên hỏa a! Dịch Thiên Mạc, ngươi làm chuyện tốt đó!

Trong hai mắt Dịch Thiên Mạc bắn ra tia sáng, thân hình cũng hơi lắc lư trong chốc lát, đột nhiên cười khổ nói:

- Ta cũng không biết...

- Ngươi mà không biết?

Vẻ mặt Yết Mãnh âm lệ

- Trên người tên kia có linh hồn lạc ấn của ngươi, nếu ngươi hạ cấm chế lên người hắn, sao lại không biết bí mật trên thân thể hắn? Dịch Thiên Mạc, ngươi không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao? Thân là thống lĩnh trong tộc, ngươi không biết nguy hại của Thiên hỏa với toàn bộ chủng tộc chúng ta chứ?

- Ta thật sự không biết trên người tiểu tử này lại có được lực lượng Thiên hỏa.

Dịch Thiên Mạc lắc lắc đầu

- Nhưng mà đừng lo, bây giờ Đa Long đã qua đó, mặc kệ trên người tiểu tử này có phải có được Thiên hỏa hay không, cũng đều không trốn khỏi độc thủ của Đa Long. Việc đã đến nước này, không cần lo lắng gì nhiều.

Lúc Dịch Thiên Mạc nói chuyện, thân ảnh xinh đẹp của Dịch Thúy Bích lặng lẽ xuất hiện phía dưới tường thành.

- Còn nói không liên quan tới ngươi?

Sắc mặt Tạp Ba cũng âm trầm

- Xem ra ngay cả chuyện tiểu tử kia giết con của Đa Long, chắc hẳn ngươi cũng đã biết, nếu không cũng không để Thúy Bích thả hắn đi. Dịch Thiên Mạc, ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Chỉ cần Đa Long bắt được tiểu tử kia, tra hỏi ra được nguyên do, cho dù Đa Long giết tiểu tử kia, cũng còn có thể tìm đến ngươi báo thù, tính tình Đa Long ngươi cũng không phải không biết, vì sao ngươi phải làm như vậy?

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc vẫn lạnh nhạt

- Đa Long thật sự muốn là tìm ta báo thù, cũng không liên quan đến các ngươi, các ngươi khẩn trương làm gì?

- Tốt lắm!

Sắc mặt Tạp Ba lạnh lùng, hướng về phía Dịch Thiên Mạc gật đầu, chợt đột nhiên hiểu ra điều gì, cười ha ha nói:

- Ta hiểu rồi, ta thật sự hiểu rồi, Dịch Thiên Mạc a Dịch Thiên Mạc, hóa ra ngươi có chủ ý với bọn ta. Ha ha, Thiên hỏa là khắc tinh Âm Mị tộc chúng ta, ngươi muốn thông qua khống chế tiểu tử kia, để kinh sợ ta và Yết Mãnh sao? Rốt cuộc ta đã hiểu.

Sắc mặt Yết Mãnh sợ hãi khẽ biến cũng âm thầm gật đầu

- Thì ra là thế, Dịch Thiên Mạc a Dịch Thiên Mạc, bàn tình của ngươi kêu vang lắm, đáng tiếc, lại bị Đa Long đến đây phá hủy. Nhất định ngươi không có tính được Đa Long có thể biết ai giết con của hắn, thế nên mới tính sai đúng không?

- Các ngươi rõ là có tài suy đoán.

Dịch Thiên Mạc lắc lắc đầu, vẻ mặt vẫn không đổi.

- Ngươi sẽ hối hận!

Tạp Ba cười lạnh. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vẻ mặt Yết Mãnh cũng âm trầm lạnh lùng, hiển nhiên cực kỳ bất mãn với cách làm của Dịch Thiên Mạc, tựa hồ đang âm thầm tính toán gì đó, tìm biện pháp đối phó Dịch Thiên Mạc.

Trên người tuôn ra một đám hỏa viêm, Thạch Nham hóa thành một đường hỏa tiễn, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía nơi có Âm thú tụ tập.

Sau khi Dịch Thúy Bích nói ra tin tức Đa Long đã đến, Thạch Nham thầm mắng một tiếng, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi cổ thành.

Lúc trước khi hắn giết Hàn Long, vì phòng ngừa trưởng bối đối phương biết được, ngay cả hai tên Võ Giả bên cạnh Hàn Long cũng xử luôn, giết hết ba người bọn họ, hắn vốn nghĩ đến làm như vậy sẽ sạch sẽ gọn gàng, nhất định đối phương không thể tìm ra được hắn, nhưng tính toán của hắn đã sai.

Bởi vậy hắn chỉ có thể trốn.

Hắn biết ưu thế của hắn, bởi vì trong thân thể có Thiên hỏa, hắn không ngại Âm thú, cho nên nơi Âm thú tụ tập, đó là nơi chạy trốn của hắn.

Âm thú sơn!

Hắn từ trong miệng Thúy Bích biết bên trong Âm thú sơn có tồn tại cực kỳ kết giới cường đại, kết giới này cách ly Âm thú sơn, ngay cả ba vị tộc trưởng Dực tộc cũng không cách nào loại bỏ kết giới, bên trong Âm thú sơn có đầy Âm thú, thiên địa chi âm hàn khí cường thịnh, trừ phi Âm thú, người bình thường đi qua đó thực lực sẽ giảm mạnh.

Chỉ cần tới Âm thú sơn, bằng vào Thiên hỏa bên trong thân thể, hắn có thể không sợ công kích của Âm thú, Thiên hỏa có thể đốt cháy mọi thứ, nói không chừng ngay cả kết giới trong núi cũng có thể loại bỏ, Âm thú sơn là nơi hung hiểm vạn phần đối với người khác, lại chính là nơi cứ mạng hắn tránh khỏi sự đuổi giết của Đa Long.

Hỏa viêm sôi trào trong thân thể, Thạch Nham thúc dục Dật Điện biến, thân thể giống như một tia chớp lóe qua, nhanh chóng phóng đi về phía nơi Âm thú tập trung.

Gần ngàn con Âm thú, tụ tập ở đàng kia vây quanh mười mấy tên tộc nhân của Bạch Dực tộc và Hắc Dực tộc, trong đám Âm thú đó có rất nhiều Âm thú cấp sáu cấp bảy, trên người đám Âm thú này phóng ra âm khí lan ra bốn phía, tạo thành tầng mây màu xám có thể nhìn thấy được.

Thạch nham như hỏa tiễn, bắn thẳng đến hướng Âm thú tập trung.

Từng trận luồng âm khí như mây đen chuyển động, những âm khí này đập vào mặt, Thạch Nham chỉ hít một hơi, đột nhiên cảm thấy tinh thần thoải mái, thần chí trở nên cực kỳ thanh tỉnh.

Hai mắt đầy ngạc nhiên, cẩn thận cảm ứng một lát, thân hình Thạch Nham khẽ run lên, trên mặt đầy vẻ vui mừng.

Ba huyệt vị chỗ ngực tạo thành âm tuyền lặng lẽ xoay chuyển, chuyển động của âm tuyền kia rõ ràng có liên quan đến âm khí gần đây, khoảng khắc âm tuyền kia chuyển động thì thân thể hắn đã bắt đầu chủ động hấp thu âm khí đang tụ tập lại.

Cùng lúc đó, một lốc xoáy lặng lẽ hình thành trên đỉnh đầu hắn, lốc xoáy kia vừa xuất hiện lập tức truyền ra lực hút mạnh mẽ.

Âm khí gần đó như mây xám, bị lốc xoáy hấp dẫn nên đều vọt tới, toàn bộ biến thành chất bổ cho lốc xoáy, khiến cho lốc xoáy kia càng lúc càng lớn.

Huyền Âm Quyết!

Võ kỹ đặc biệt này đến từ chính Tam Thần Giáo, có hiệu quả chiếm lấy thiên địa âm khí tụ tập, chỉ cần thi triển Huyền Âm Quyết ở khu vực âm khí nồng đậm, thì Huyền Âm Quyết sẽ tự hình thành lốc xoáy hấp thu thiên địa âm khí tụ tập ở chỗ đó hóa thành Âm châu bên trong âm tuyền.

Năm đó lúc ở Âm tuyệt chi địa, hắn dùng Huyền Âm Quyết để chống đỡ âm khí, trong lúc vô ý thúc dục Huyền Âm Quyết, nhưng lại hấp thu sạch sẽ thiên địa âm khí ở Âm tuyệt chi địa.

Cảnh tượng khi đó, bây giờ còn rất rõ ràng, hiện tại thấy sự biến hóa của âm tuyền, đỉnh đầu hình thành lốc xoáy, khiến cho Thạch Nham đột nhiên cảm thấy có thể lịch sử lại tái diễn.

Người còn ở giữa không trung, bên trong thân thể lượn lờ hỏa viêm, nhưng đỉnh đầu lại trôi nổi một lốc xoáy do âm khí ngưng luyện, trung tâm lốc xoáy kia truyền ra lực hút cực kỳ mạnh mẽ, điên cuồng đích tụ tập âm khí ở bốn phương tám hướng.

Khu vực này, hơn một ngàn con Âm thú đều đã nhận ra dị thường trong thiên địa, đều trừng mắt nhin Thạch Nham đầy cừu hận.

Trên tường thành rất xa, ba người Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc cũng trợn mắt há hốc mồm, đều không dám tin nhìn đến chỗ Thạch Nham.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi