SÁT THẦN

Thạch Nham đứng trước mặt nàng tuy không nhúc nhích nhưng vết thương trên người lại hồi phục với tốc độ khép lại có thể nhìn thấy rõ.

Chỉ trong chốc lát mà, kẻ hỡ do miệng vết thương rách toạc trên người hắn đã khép lại toàn bộ, trên ngực chỉ còn sót lại một đường máu, mà đường máu đó đó vẫn đang từ từ nhạt dần.

Sau khi Bất Tử Võ Hồn tiến vào giai đoạn thứ ba, tốc độ hồi phục của thân thể đã nhanh hơn trước kia nhiều, trong khi giao chiến với người khác đã có thể lâp tức phục hồi vết thương, giữ cho thân thể bất diệt.

Tộc trưởng Bạch Dực tộc kinh hoàng, ngây ngốc nhìn hắn một cách khó hiểu, vẻ mặt ngẩn ngơ lẩm bẩm trong miệng:

- Là Bất Tử thần thể, chẳng lẽ thật sự là ý trời sao…

Thạch Nham nheo mắt, trong lòng có dấu hỏi to tướng, không biết tộc trưởng Bạch Dực tộc này vì sao đột nhiên có phản ứng dữ dội như thế.

Chẳng lẽ thần huyết của ba vị Thần Vương thời thượng cổ có liên quan gì với Dực tộc này sao?

Thạch Nham thầm nghĩ thế, do dự một hồi mới nói:

- Ta có được Bất Tử Võ Hồn, thần huyết đang chảy trong thân thể ta quả thật giống với thần huyết của ba vị Thần Vương, điều này có liên quan gì với nàng sao?

Đôi mắt Vũ Nhu dần dần hồi phục vẻ trấn tĩnh, chần chừ một lát mới khẽ gật đầu:

- Ba vị Thần Vương thời thượng cổ có đại ân với Âm Mị tộc và Dực tộc chúng ta, nếu không phải ba vị Thần Vương biện họ cho, năm đó hai tộc chúng ta không phải bị lưu đày tới đây mà sẽ là bị diệt tộc.

Thạch Nham chấn động tinh thần.

Ngẩng đầu, vẻ mặt Vũ Nhu hơi kỳ lạ nhìn hắn nghĩ ngợi một hồi, nét mặt có vẻ hơi phức tạp nói: - Những tin tức này là từ sách cổ của tổ tiên, năm đó tổ tiên hai tộc chúng ta bị lưu đày đến đất này trì trệ mãi không thể thoát ra, tổ tiên hai tộc chúng ta từng thề rằng, nếu ba vị Thần Vương hay hậu duệ của họ có thể giúp đỡ hai tộc chúng ta thoát khỏi nơi này, hai tộc chúng ta sẽ tôn làm chủ, suốt đời nghe sai khiến.

- Sao?

Thạch Nham bỗng sáng mắt đột nhiên cười lên

- Nói như vậy, nếu như ta có thể mang hai tộc rời khỏi nơi quỷ quái này, dựa theo tổ huấn thì các nàng sẽ hầu hạ ta như chủ nhân? Ta không hiểu sai chứ?

Vũ Nhu cười khổ gật đầu

- Theo tổ huấn của tổ tiên, nếu ngươi thật sự có thể hoàn thành chuyện này, chúng ta quả thực sẽ hầu hạ ngươi như chủ nhân. Chẳng qua là, thế gian biến đổi, đã qua bao nhiêu năm như thế, tổ tiên chúng ta đã sớm vẫn lạc, hiện giờ chủ trì hai tộc chúng ta đã cách thời đại đó quá xa xôi, ta không biết mọi người có thể làm theo tổ huấn không nữa.

Thạch Nham ngạc nhiên, trầm ngâm một hồi, ánh mắt sáng rực nhìn Vũ Nhu hỏi:

- Trước tiên mặc kệ người khác, nàng thì sao, nàng có làm theo tổ huấn hay không?

- Ta, ta không biết.

Tộc trưởng của Bạch Dực tộc lắc lắc đầu khẽ lẩm bẩm tự nói:

- Chẳng lẽ thật sự là ý trời sao? Chẳng lẽ lời thề năm đó của tổ tiên phá vỡ trói buộc không gian nhắn gửi đến chỗ ba vị Thần Vương, sau đó mới xuất hiện tình huống như hôm nay? Nếu không, tại sao tiểu tử ngươi lại có Thiên hỏa mà lại là hậu duệ của Thần Vương thượng cổ, là vận mệnh sao, phải chăng đã sớm định trước một số việc...

Vị tộc trưởng của Bạch Dực tộc khẽ lẩm bầm nói, vẻ mặt hoảng hốt, dường như cảm thấy mình chìm sâu vào trong mê cung rộng lớn, trong lòng đang đấu tranh khó mà hiểu rõ.

- Ba vị Thần Vương thời thượng cổ ngoại trừ Bất Tử Thần Vương, hai vị còn lại là ai?

Thạch Nham đột nhiên hỏi.

Lúc đầu dù cho Huyền Băng Hàn Diễm nhắc đến thần huyết của vị Thần Vương nhưng cũng khá mơ hồ không rõ. Mà thời gian đã quá lâu, thật không dễ dàng gặp được người biết được tin tức thời thượng cổ, hắn tự nhiên không muốn bỏ qua dễ dàng.

- Ngoại trừ Bất Tử Thần Vương còn có Chân Long Thần Vương và Thiên Độc Thần Vương. Bọn họ có Chân Long thần thể và Thiên Độc thần thể. Chân Long thần vương có thể hóa thân thành Thần long, sở hữu sức mạnh của Thần long, dũng mãnh vô cùng, Thiên Độc thần huyết của Thiên Độc Thần Vương có thể độc chết bất cứ sinh linh nào, một giọt thần huyết của người có thể biến cả sông biển thành thuốc độc, ăn mòn tất cả sinh vật trong đó.

Vị tộc trưởng của Bạch Dực tộc này khi nhắc tới bí văn của ba vị Thần Vương thời thượng cổ tỏ ra vẻ nghiêm túc, giọng nói từ tốn nghiêm túc, trên mặt mang vẻ kính nể.

- Ba vị Thần Vương chính là sự tồn tại đỉnh cao thời thượng cổ, nếu không phải ba vị Thần Vương biện hộ cho, hai tộc chúng ta đã bị diệt tộc. Do đó cho dù hai tộc chúng ta bị lưu đày đến đây, tổ tiên vẫn rất cảm ơn. Mỗi đời đều truyền lại ân huệ của ba vị Thần Vương thời thượng cổ để chúng ta mãi khắc ghi đại ân của ba vị Thần Vương.

- Như vậy rất tốt.

Thạch Nham mỉm cười

- Nếu bọn Đế Sơn, Đa Long, Tạp Ba đều nghe theo tổ huấn của tổ tiên, sau khi ta giúp các nàng rời khỏi nơi quỷ quái này vậy toàn bộ đều hầu hạ ta như chủ nhân, ha ha, như vậy thật là hoàn mỹ.

- Xì, ngươi mơ đẹp lắm!

Vũ Nhu lắc đầu trách mắng

- Những tên đó dã tâm hừng hực sẽ không cam chịu yên lặng, thân phận địa vị bọn họ cao quý, tuyệt đối không để ngươi vào mắt, trừ khi ngươi có cảnh giới và sức mạnh thắng được bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ bất đắc dĩ phải tuân theo tổ huấn. Nhưng ngươi chỉ có tu vi cảnh giới Địa Vị, muốn bọn chúng phục tùng, quả là người ngu nằm mơ!

Vũ Nhu ngừng lại một chút lại nói:

- Tốt nhất ngươi đừng biểu hiện ra đặc trưng của Bất Tử Thần Vương, nếu không ngươi có thể sẽ chết nhanh hơn. À, ta sẽ thử hỏi Đế Sơn xem hắn có ý gì với tổ huấn, nếu Đế Sơn vẫn nguyện ý tuân theo tổ huấn, nói không chừng ngươi còn có thể chơi đùa một chút, nếu ngay cả Đế Sơn cũng không nguyện ý tuân thủ, vậy ngươi hãy dẹp bỏ tư tưởng đó đi.

Nói xong, Vũ Nhu lần nữa nắm lấy Thạch Nham bay lên, không phân trần gì thêm nữa, phóng về phía cổ thành cự thạch của Âm Mị tộc.

Trên tường thành của tòa thành cổ.

Đám nhân tài kiệt xuất thế hệ mới của Vô Tận hải như Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Phan Triết, Trác Nghiên Tinh đều bị nhốt trong lồng, sắc mặt u ám, ánh mắt ảm đạm.

Tại Vô Tận hải, những người này đều là những nhân vật xếp trên nhóm đầu Chiến bảng, bình thường trong gia tộc của mỗi người đều có thân phận tôn quý, thuộc loại chủ nhân làm mọi chuyện đều có người hầu hạ.

Nhưng hiện tại đến nơi này lại biến thành tù nhân, lúc nào cũng có thể bị đối phương giết chết, cảm giác không tìm thấy hy vọng này khiến cho bọn họ không còn sự kiêu ngạo vốn có của trước kia, một đám co đầu rụt cổ vào mỗi góc, trong lòng hoảng sơ hơn bao giờ hết.

Yết Cát sờ cằm, ánh mắt âm u liên tục quét lên trên thân thể quyến rũ của Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung. Trong lòng suy tính tìm thời cơ thích hợp để ngắt lấy hai nữ nhân này. Trên người Tào Chỉ Lam và Cổ Linh Lung đều có Võ Hồn, linh hồn cũng rất hùng hậu, rất có lợi cho tu vi của hắn.

Trác Nghiên Tinh kia tuy tướng mạo bình thường nhưng vừa khéo là khí tức trên người cũng hết sức cổ quái, Yết Cát cảm thấy trên người Trác Nghiên Tinh chắc cũng ẩn giấu bí mật gì đó, ngẫm nghĩ lúc nào đó lột sạch quần áo nàng ta xem thử bên dưới lớp quần áo rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.

Hai nữ nhân Tuyết Phi và Dịch Thúy Bích ở một bên nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía bọn người Tào Chỉ Lam bị nhốt trong lồng, trao đổi ý kiến.

- Vù vù vù!

Từng bóng người từ trên trời đáp xuống, đột ngột xuất hiện trên tường thành bên Yết Cát. Ngoại trừ Tạp Ba, Trát Mãnh, Dịch Thiên Mạc còn có Đế Sơn tộc trưởng Hắc Dực tộc.

Đế Sơn đến làm mấy người Yết Cát, Dịch Thúy Bích, Tuyết Phi kinh ngạc, lục tục kính sợ hành lễ.

Thân là tộc trưởng Hắc Dực tộc, Đế Sơn không những nắm quyền lực lớn, tu vi càng sâu không lường được, Âm Mị tộc và Dực tộc một khi có mâu thuẫn, quyết định của Đế Sơn chính là quan trọng nhất, một câu nói liền khiến Âm Mị tộc máu chảy thành sông, vì vậy tộc nhân Âm Mị tộc cực kỳ sợ hãi hắn.

- Chính là ba nữ tử nhân loại này sao?

Sau khi Đế Sơn đến nheo mắt liếc nhìn Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh, lạnh nhạt hỏi.

- Ừm, chính là ba nữ tử nhân loại này.

Thủ lĩnh Yết Mãnh gật đầu

- Một lát chờ tiểu tử kia đến, ba nữ tử này cho hắn mang đi.

Đế Sơn khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Ánh mắt tiểu tử đó rất khá, ba nữ tử nhân loại này quả nhiên đã trổ mã rất xinh đẹp, trong đám nữ tử nhân loại cũng là mỹ nữ hiếm có.

Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam khẽ biến, lặng lẽ ngồi thẳng lên, mắt nhìn sang khuôn mặt Trác Nghiên Tình một lát, tập trung lắng nghe.

Ánh mắt của Trác Nghiên Tinh và Cổ Linh Lung cũng khẽ biến, vẻ mặt lộ vẻ hơi kinh hoảng, bất an xoay mình chú ý nghe đoạn đối thoại cũa những dị tộc kia.

Từ sau khi bị nhốt, gặp chuyện không may đều là những đồng bạn bên cạnh, điều này làm ba nữ tử tuy bất an những cũng không đến mức kinh hoàng.

Nhưng lần này lại khác, mục tiêu của những tên Dực tộc này hiển nhiên là chính mình, bởi vậy ba nữ tử thật sự đã bắt đầu lo lắng, trong lòng thấp thỏm bất an, không biết vận mệnh bản thân rốt cuộc sẽ ra sao.

- Cha, chuyện này?

Yết Cát do dự một hồi, trong mắt có phần bất mãn

- Ba nữ tử nhân loại này do con bắt được, cha xem…

- Bớt nói xàm!

Yết Mãnh lạnh lùng quát một tiếng

- Ngươi đừng mơ tưởng tới ba nữ tử nhân loại này nữa, chúng ta đã an bài hết rồi!

- Cha!

Yết Cát hét lên.

- Con trai ngươi không hài lòng sao?

Đế Sơn nhếch miệng, lãnh đạm liếc nhìn Yết Mãnh, thản nhiên nói:

- Ngươi không thể ngay cả con mình cũng quản không được sao?

Sắc mặt Yết Mãnh tái mét, tức giận nhìn Yết Cát.

Thân thể Yết Cát chấn động, đột nhiên an phận lại, đành cam chịu gật đầu, cúi đầu nói:

- Cha, con hiểu rồi, con sẽ nghe theo phân phó của cha.

- Chúng ta...

Tào Chỉ Lam do dự một lúc, đột nhiên không sợ hãi nhìn Đế Sơn

- Các ngươi chuẩn bị an bài chúng ta thế nào?

Đế Sơn hơi sửng sốt, nhìn nàng cảm thấy kỳ quái, thản nhiên nói:

- Nha đầu ngươi lá gan không nhỏ, yên tâm đi, sẽ không lấy mạng các ngươi, chỉ là cần dùng thân thể các ngươi mà thôi.

Ba nữ tử Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh đột nhiên biến sắc, thân thể mềm mại run rẩy, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ nhục nhã, tức giận.

- So với bị giết chết, chỉ mất đi sự thanh bạch đã là cực kỳ may mắn rồi.

Vẻ mặt Đế Sơn lạnh lùng

- Càng huống chi không phải nam nhân Dực tộc chúng ta hay Âm Mị tộc bọn họ xâm phạm các ngươi, mà là người đồng tộc của các ngươi, đây chính là vận may của các ngươi đó.

- Đồng, đồng tộc?

Trách Nghiên Tinh sửng sốt một lúc, đột nhiên hỏi:

- Là ai?

- Các ngươi sẽ biết ngay thôi.

Đế Sơn nhếch miệng, vẻ mặt rất quái lạ, không hề nói rõ thân phận của Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Ba người Tào Chỉ Lam ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng lấp đầy sự bất an, dường như đã mơ hồ đoán ra được cái gì nhưng không dám nghĩ tiếp nữa.

- Vù vù vù!

Tiếng vỗ cánh đột nhiên truyền đến bên tai mọi người, không lâu sao, một ánh chớp màu trắng xẹt qua hư không.

Ánh chớp lướt qua, tộc trưởng Bạch Dực tộc Vũ Nhu phong thái nhẹ nhàng từ trên trời hạ xuống, trong tay mang theo Thạch Nham với vẻ mặt lãnh đạm.

Tiện tay quăng Thạch Nham xuống, cũng không để ý đến đau đớn của hắn, Vũ Nhu cười nhạt liếc mắt nhìn ba người Tào Chỉ Lam, cười khanh khách nói: - Ánh mắt cũng không tệ, ba nha đầu này mỗi người đều rất xinh đẹp, nha đầu mang mặt nạ kia cũng rất mỹ lệ, tiểu tử này quả nhiên không hổ là ác quỷ trong sắc lang.

- Là, là ngươi?

Thân thể Yết Cát lại chấn động, hai mắt bắn ra vẻ oán hận.

Ba người Tào Chỉ Lam cũng nhịn kềm được mà thân thể khẽ run lên, ngơ ngác nhìn Thạch Nham vừa rớt xuống đất, trong lúc nhất thời toàn bộ đều trợn tròn mắt, không biết nên đối mặt thế nào với mục tiêu mình truy sát này nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi