SÁT THẦN

Chủ hồn vừa đi vào thức hải, ngũ ma trong thức hải đột nhiên yên tĩnh lại, không dám tiếp tục tác quái nữa.

Chủ hồn và thức hải tiếp xúc với nhau, từng sợi thần thức trong thức hải trong thời gian ngắn quấn dính lấy chủ hồn.

Khoảng khắc đó, chủ hồn và thần thức của Thạch Nham hình thành mối liên hệ kỳ diệu, thần thức hóa thành từng chùm tia sáng kỳ lạ mắt thường khó thấy bỗng chui vào trong mắt Nham.

Đột nhiên mở mắt ra, trong hai mắt như rót vào tia chớp, từng tia điện nhỏ bé mỏng manh nhanh chóng di chuyển trong hai mắt hắn.

Từ trong thạch thất đi ra đến giữa thạch điện rộng lớn, Thạch Nham nhìn về phương xa, đột nhiên phát hiện phạm vi tầm mắt có thể bao trùm đã xa hơn mấy chục lần so với trước kia!

Toàn bộ mọi cảnh ngoài mười dặm đều trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt hắn, nếp nhăn trên mặt của vài tộc nhân Âm Mị tộc mà hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, rõ tận chân tơ kẽ tóc.

Thần thức bao trùm, dao động sinh mệnh xung quanh lập tức truyền về, cho dù con giun dưới đất đều không tránh được tra xét của thần thức hắn.

Giây phút này, Thạch Nham có loại cảm giác kỳ diệu như mình đã hóa thân thành thần.

Cảnh vật nhỏ bé mỗi một chỗ, mỗi sinh mệnh yếu ớt ở phụ cận đều thoát không khỏi ánh mắt hắn, không tránh thoát khỏi thần thức hắn bao trùm, toàn bộ mọi thứ dường như đều trong sự khống chế của hắn.

Chủ hồn tiến vào thức hải không ngờ lại khiến hắn có cảm giác kì diệu như thế này, loại cảm giác này làm hắn vui mừng như điên, thậm chí trong lòng cảm thấy rung động.

Trong thức hải, chủ hồn và thần thức liên kết lại, chủ hồn dường như trở thành một bộ não khác, những sợi thần thức liên kết với chủ hồn lại như biến thành các sợi dây thần kinh, mang đến thể ngộ mới cho hắn.

Chủ hồn ở lại thức hải, ngũ ma cũng đột nhiên yên tĩnh lại.

Cẩn thận lĩnh hội một hồi, Thạch Nham phát hiện thần thức liên kết với chủ hồn cũng quấn lấy ngũ ma, chủ hồn khi vào thức hải liền không ngừng phóng ra từng đợt linh hồn dao động, thông qua thần thức chuyển tới cho ngũ ma, dưới tác dụng của những đợt linh hồn dao động đó mà đột nhiên ngũ ma an phận thủ thường lại, dường như biết tạm thời không làm gì nổi chủ hồn nên không tiếp tục làm loạn nữa.

Tâm niệm khẽ biến, chủ hồn liền chuyển tới đủ ý muốn cho ngũ ma, ngũ ma kia liền chìm vào thức hải, trong ngũ ma có linh hồn ấn kí thuộc về hắn hình như đã phát huy tác dụng, bắt đầu lặng lẽ trói buộc ngũ ma, làm cho ngũ ma không còn tiếp tục phóng ra cảm xúc tiêu cực.

Tia chớp trong mắt Thạch Nham bỗng thu liễm lại, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh lùng nghiêm túc, đứng giữa thạch điện như suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, hắn lại ngồi xuống giữa thạch điện, cũng không lo lắng sẽ có người đến quấy rối, vuốt Huyền Không giới lấy ra Hắc khôi liên.

Mở hộp ngọc, ô quang mênh mông đột nhiên từ cánh hoa sen Hắc khôi liên phát tán ra, cánh hoa này đen nhánh như mực, bên trong lóe lên ô quang, khiến người khác có cảm giác thật thần bí quỷ dị.

Không có chút do dự, đưa tay nắm lấy cánh hoa, hắn đặt thẳng lên ngực, Tinh Nguyên trong ngón tay ngưng luyện lại bắn ra chùm sáng chui vào trong cánh hoa.

Chất lỏng đen nhánh đột nhiên từ cánh hoa chảy ra, thẩm thấu vào làn ra trên ngực theo lỗ chân lông chui vào trong thân thể.

Một loại cảm giác kỳ diệu bỗng lan khắp toàn thân.

Dường như có ngàn vạn con sâu đang gặm nhấm ở ngực, trong khoảng khắc ngực Thạch Nham ngứa ngáy đau đón, rất khó chịu, chất lỏng của Hắc khôi liên phân tán ra, hình như đang lặng lẽ cải tạo cơ nhục của hắn, khiến cho mỗi một tế bào trong thân thể hắn đều phát sinh biến hóa.

Một hình vẽ màu đen to cỡ nắm đấm dần dần hình thành ở trước ngực khi hắn vẫn còn trong cảm giác thể ngộ kỳ lạ này.

Thạch Nham kinh ngạc, ngơ ngác nhìn biến hóa trước ngực, không biết chất lỏng của Hắc khôi liên có thật sực thần kỳ như vậy không.

Hình vẽ màu đen ban đầu còn mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng hơn, không lâu sau, từng cánh hoa hiện lên trước ngực, cánh hoa đen nhánh nở ra từ từ hình thành một đóa hoa sen màu đen, thoạt nhìn có vẻ yêu dị. Sau khi hoa sen màu thành, một luồng khí tức mát lạnh lập tức từ giữa cánh hoa trào ra.

Hít sâu một hơi, Thạch Nham ngồi ngay ngắn tại chỗ, nhắm mắt điều tức.

Tinh Nguyên trong thân thể chậm rãi chuyển động, tiến hành chu thiên tuần hoàn trong gân mạch, việc ngưng luyện Tinh Nguyên vừa bắt đầu mà thiên địa linh khí ở phụ cận đột nhiên sinh động một cách lạ thường, tốc độ tụ tập lại nhanh hơn gấp mấy lần, đều ồ ạt tràn vào giữa hình vẽ hoa sen màu đen trên ngực hắn.

Quả nhiên rất thần kỳ!

Thạch Nham mừng rỡ, vội vàng nhắm chặt mắt, không phân tâm dốc toàn lực tụ tập thiên địa linh khí, dùng linh khí ngưng luyện ra càng nhiều Tinh Nguyên, tăng cường cường độ Tinh Nguyên trong thân thể. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thời gian vội vàng, nháy mắt đã qua mười ngày.

"Két!"

Cánh cửa đá của một gian thạch thất bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, ba thân ảnh yểu điệu lén lút, lặng lẽ từ trong cửa đá đi ra đứng cách Thạch Nham mười mét, lặng lẽ quan sát hắn đang tu luyện ở trung tâm thạch điện.

- Lam tỷ...

Cổ Linh Lung nhíu mày, đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng nhìn Tào Chỉ Lam đầy thâm ý.

Khuôn mặt thanh tú của Trác Nghiên Tinh là sự băng giá, ánh mắt liên tục thay đổi, hình như muốn làm gì đó nhưng lại do dự.

Tào Chỉ Lam nhíu mày, bị Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh nhìn chằm chằm nhưng lại lắc lắc đầu, ý nói hai nàng đừng manh động.

Trong thạch điện, Thạch Nham nhắm mắt dưỡng thần, thân thể đang tụ tập lượng lớn thiên địa linh khí, ngực cởi trần. Một đóa hoa sen màu đen yêu dị phát ra ô quang như một cái miệng lớn dữ tợn đang cắn nuốt thiên địa linh khí ở xung quanh, sau đó lại chuyển hóa cho Thạch Nham.

Thạch Nhạc không nhúc nhích, hoàn toàn vong ngã, tựa như không hề biết cách đó không xa có ba nữ tử đang nhìn chằm vào hắn.

Không biết đã qua bao lâu, trong thân thể Thạch Nham lặng lẽ phát ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, ánh sáng đó ban đầu vô cùng ảm đạm, nhưng càng được nhiều thiên địa linh khí rót vào dần trở nên sáng lên.

Thiên địa linh khí đậm đặc như làn khói mờ lượn lờ bên cạnh Thạch Nham không tán đi.

Ánh sáng màu bạc trong thân thể Thạch Nham đang từ từ lan rộng ra, tựa như dẫn tới dị biến của thiên địa linh khí, khiến cho thiên địa linh khí bắt đầu trở nên hỗn loạn, không ngừng ngưng tụ xoay chuyển xung quanh hắn, hình thành từng tia điện quang nhỏ bé. Những tia điện quang đó đang từ từ áp sát đến gần thân thể hắn, hình như muốn chui vào trong thân thể hắn.

- Lam tỷ, đây, đây là...

- Hắn sắp tiến vào cảnh giới Địa Vị nhị trùng thiên.

- Sao? Sao lại nhanh như thế? Lúc hắn tiến vào Chiến Trường Thâm Uyên, mới, mới là cảnh giới Bách Kiếp thôi mà?

- Thủ lĩnh của hai dị tộc đưa dị bảo trong tộc cho hắn, hắn hấp thu năng lượng của dị bảo, thêm vào thiên phú xuất chúng, có thể đột phá nhanh như thế cũng hợp tình hợp lý.

- Lam tỷ, lúc này là lúc hung hiểm nhất, muội nghĩ, muội nghĩ lúc này chắc là không có lực phòng ngự, nếu như chúng ta?

- Không nên làm loạn, cho dù giết hắn thì sau đó thế nào? Nơi này chỗ nào cũng có tộc nhân của Âm Mị tộc, một khi ra khỏi đây thì kết quả càng thê thảm hơn.

- Nhưng, nhưng nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ bộc phát thú tính, nói không chừng sẽ làm nhục chúng ta, đến lúc đó, chúng ta phải làm sao?

- Ôi, ít nhất vẫn có thể sống sót, bị đồng tộc chiếm đoạt còn dễ chịu hơn chút ít là bị dị tộc chiếm đoạt. Chẳng lẽ muội không nhìn ra ý đồ của Yết Cát sao? Nếu là rơi vào tay Yết Cát, rơi vào tay bọn Dực tộc, kết cục của chúng ta nhất định còn không bằng bây giờ.

"…."

Trầm mặc một lúc.

Sau khi ba nữ tử trao đổi ngắn ngủi với nhau lại yên lặng, ở một bên quan sát Thạch Nham, không dám có chút manh động.

Phía trước thạch điện rộng lớn, trên đỉnh một đống kiến trúc cổ rất cao, Vũ Nhu tộc trưởng Bạch Dực tộc nằm trên một xích đu bằng trúc, đung đưa đôi chân thon dài đẹp, ung dung nhàn nhã, nhưng đôi mắt rung động lòng người của nàng lại nhìn về thạch điện đằng xa, lặng lẽ chú ý động tĩnh trong thạch điện.

Bên cạnh Vũ Nhu là tộc Đế Sơn tộc trưởng Hắc Dực như một pho tượng đá sừng sững bất động, dáng vẻ anh tuấn lạnh lùng không nói một lời.

Sau lưng Đế Sơn, vẻ mặt Hà Thanh Mạn phức tạp mở to mắt nhìn về thạch điện đằng xa, nhìn bóng hình mơ hồ của Thạch Nham.

- Nửa tháng qua, từ cảnh giới Địa Vị nhất trùng thiên bước vào nhị trùng thiên, tuy có sự trợ giúp của Bạch ngọc linh quả và Hắc khôi liên nhưng thiên phú tiểu tử này quả thực không tệ.

Rất lâu sau, Đế Sơn đột nhiên nhỏ giọng cảm thán

- Đáng tiếc hắn là nhân loại, nếu là thanh niên của Dực tộc chúng ta, ta sẽ tập trung bồi dưỡng hắn.

Lúc nói, Đế Sơn phất tay, một lồng sáng màu đen trong nháy mắt đã nhốt Hà Thanh Mạn lại, khiến nàng không nghe thấy gì hết.

- Đế Sơn, ta đã đáp ứng tiểu tử đó sau khi xong chuyện sẽ tha hắn một mạng.

Xích đu của Vũ Nhu từ từ ngừng đung đưa, nàng nhíu mày nhìn Đế Sơn, lạnh nhạt nói

- Thân là tộc trưởng, chúng ta không thể nói không giữ lời, ngươi nói sao?

- Ta sẽ hết sức bảo vệ hắn.

Đế Sơn trầm ngâm một lát, nói:

- Nhưng nếu Âm Mị tộc và Đa Long liên thủ muốn giết hắn, ta cũng không thể vì hắn mà liều mạng.

Sắc mặt Vũ Nhu khẽ biến, quát lên:

- Bọn chúng dám?

Đế Sơn cười khổ, từ từ gật đầu

- Tiểu tử này chính là biểu hiện rất nổi bật nên Âm Mị tộc mới muốn hắn chết. Nhưng cô vì để hắn tiến bộ nhanh hơn lại bảo ba tên kia đưa bí điển của Âm Mị tộc cho hắn xem, hiểu áo nghĩa linh hồn, nếu lần này hắn không chết thì tương lai tạo nghệ về linh hồn sẽ đạt tới cảnh giới cực kì khủng bố, đến lúc đó chính là tai nạn của Âm Mị tộc. Nếu ta là tộc nhân của Âm Mị tộc, ta cũng sẽ không thể để hắn sống, không tiếc bất cứ giá nào tiêu diệt hắn.

Vũ Nhu ngẩn người, một lúc sau mới chầm chậm gật đầu, vẻ mặt phức tạp nói:

- Xem ra, chính cách làm của ta đã đưa hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Chỉ là một tiểu tử nhân loại thôi, cần gì phải bận tâm, chúng ta trả giá nhiều như thế cũng chỉ vì phá giải kết giới mà thôi, sinh tử của hắn không cần suy xét quá nhiều.

Đế Sơn lạnh nhạt nói.

- Đế Sơn.

Vũ Nhu đột nhiên khẽ quát một tiếng, do dự một hồi, mới ngẩng đầu nhìn tộc trưởng của Hắc Dực tộc nói:

- Nếu như tiểu tử đó là hậu duệ của ba vị Thần Vương, ngươi có tuân thủ di huấn của tổ tiên, tha cho hắn một mạng không?

- Cái gì?

Đế Sơn đột nhiên biến sắc.

- Trong thân thể hắn đang chảy thần huyết của Bất Tử Thần Vương, đây là định mệnh, hắn đến đây hơn nữa thân mang Thiên hỏa, tất cả toàn bộ đều là điều kiện để giúp chúng ta thoát khỏi nơi bị ruồng bỏ này. Ngươi nói đi, đây có phải là lời thề của tổ tiên phá vỡ không gian truyền đến chỗ Thần Vương nên mới xuất hiện kết quả như hôm nay?

Đôi mắt Vũ Nhu lấp lánh thần quang, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng vào Đế Sơn nói.

- Bất Tử Thần Vương?

Đế Sơn hít sâu một hơi, hiển nhiên là cực kỳ chấn động, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Cô không lầm chứ?

- Ta đã kiểm tra cẩn thận, hắn tuyệt đối là hậu duệ của Bất Tử Thần Vương.

Vũ Nhu gật gật đầu

- Ta biết Đa Long coi thường di huấn của tổ tiên, với hắn mà nói những điều này chẳng có tác dụng gì, ta hiện tại nên nghe ý kiến của ngươi.

- Nếu tuân theo di huấn của tổ tiên, chúng ta phải hầu hạ hắn như chủ nhân, chuyện này...

Đế Sơn cười khổ, chần chừ một lát mới nhíu mày nói:

- Cứ xem đã, nếu tiểu tử này biểu hiện ra tiềm lực khiến cho ta rung động. Ta có thể xem xét lại, nếu như hắn không bò ra khỏi vũng bùn, vậy thì ta cũng không khách khí, hừ, muốn Đế Sơn ta hầu hạ như chủ nhân, ta thà làm trái di huấn của tổ tiên cũng không đáp ứng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi