SÁT THẦN

Bảy con Tử linh thú như nước thép nỏng chảy đúc thành, có sức mạnh cuồng mãnh, tràn trề sức lực.

Mỗi một con Tử linh thú đều không có khí tức sinh mệnh, tốc độ lại nhanh như tia chớp, lực lượng kinh người, lúc nhào lên có thể kéo theo thiên địa âm khí khiến cho năng lượng thân thể tăng vọt, phóng ra lực phá hoại mạnh mẽ hơn.

Bảy con Tử linh thú kia hình như đang đang thủ hộ cái gì đó, phía sau chúng nó là một vùng hắc ám, từ trong truyền ra dao động âm khí cực kỳ nồng đậm, phảng phất như là có có từng luồng lực lượng chấn nhiếp linh hồn lan tỏa ra, chấn nhiếp lòng người làm cho người ta có cảm giác bất an cực kỳ mãnh liệt.

Sáu thủ lĩnh dị tộc Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc, trong đó Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh đều có tu vi linh hồn là cảnh giới Thông Thần, mặc dù lực lượng thân thể kém cỏi, nhưng ưu thế mạnh mẽ của linh hồn đủ để cho bọn họ đối mặt với đại đa số sinh vật mà không sợ hãi.

Nhưng mà, khi chiến đấu với Tử linh thú không có linh hồn, ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc với lực lượng linh hồn hùng mạnh lại trở thành vật trang trí không phát huy ra được chút tác dụng, chỉ có thể bằng vào thân thể hơi gầy yếu quấn lấy bảy con Tử linh thú kia.

Kết quả có thể tưởng tượng được.

Mất đi tác dụng của ưu thế lớn nhất, lại dùng thân thể yếu ớt nhất chiến đấu với Tử linh thú, ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc tỏ ra rất chật vật, bị Tử linh thú truy kích không thể không né tránh, không dám đối đầu chính diện với Tử linh thú.

Nhiệm vụ gian khổ đối phó với bảy con Tử linh thú đương nhiên rơi xuống đầu ba vị thủ lĩnh Dực tộc. Mặc dù là ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Đa Long đối mặt với bảy con Tử linh thú, cũng là đỡ trái hỡ phải, không thể chiếm được thế chủ động.

Tử linh thú không có linh hồn, thân thể lại vô cùng cường hãn, huống hồ bảy con Tử linh thú này dùng thân thể bảy con Âm Thú cấp bảy rèn luyện trong mấy ngàn năm mà thành, ưu thế thân thể cường tráng của chúng nó được phóng đại lên rất nhiều, quả thực không sợ vũ khí chém xuống, miễn dịch các loại năng lượng công kích.

Ba người Đế Sơn, Vũ Nhu, Đa Long trong đó Đa Long có cảnh giới Thiên Vị tam trùng thiên đỉnh cấp, chỉ kém nửa bước nữa là có thể bước vào cảnh giới Thông Thần, thân thể cường hãn, lực lượng kinh người, nếu là ở bên ngoài thì hắn tuyệt đối là cường giả nhất đẳng.

Hai người Đế Sơn, Vũ Nhu lại càng mạnh mẽ cường hãn hơn, đều là cao thủ cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên hàng thật giá thật!

Nhưng dù ba người liên thủ, ứng phó với Tử linh thú cũng tỏ ra hơi chật vật.

Lực lượng công kích của bọn họ đánh lên người Tử linh thú, không thể nghiền nát Tử linh thú. Chỉ cần không thể đánh Tử linh thú thành cho bụi thì những con Tử linh thú đó vốn sẽ không bị thương, một khi thiên địa âm khí phía sau hỗ trợ thì chúng nó lập tức nhận được lực lượng vô cùng vô tận.

Chỉ cần thiên địa âm khí bất diệt, thân thể Tử linh thú chưa bị diệt sạch, lực lượng chúng nó sẽ không biến mất, công kích cũng sẽ không ngừng lại.

Mỗi một lần bảy con Tử linh thú lướt đi đều nhanh như sấm sét, tốc độ còn hơi nhanh hơn cả ba vị tộc trưởng Dực tộc, lực lượng của chúng cũng cực kỳ mạnh mẽ.

Thạch Nham ngưng thần quan sát cẩn thận, phát hiện bảy con Tử linh thú có thể tùy ý xuyên qua lòng núi, thân thể nhanh như điện, mỗi lần tiến lên, thân thể to lớn kia không ngời lại có thể chui thẳng vào trong vách núi nham thạch trong lòng núi sâu mấy chục mét, giống như mũi khoan khủng khiếp dễ dàng khoan thủng vách núi nham thạch rắn chắc.

Trong lòng hắn đã hiểu, là vì lực công kích của Tử linh thú thật sự quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể phá vỡ bất cứ cái gì, có thể trong khoảng khắc đục thủng lòng núi.

Bảy con Tử linh thú ở trong núi mạnh mẽ linh hoạt vây quanh đuổi giết sáu người Đế Sơn,Vũ Nhu, Đa Long. Bị những con Tử linh tthú này đuổi giết, đám người Đế Sơn như gặp phải đại địch, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, thử vận dụng đủ loại lực lượng để giết chết Tử linh thú.

Sức mạnh của Đế Sơn, Vũ Nhu đánh lên người Tử linh thú như bị dãy núi vạn quân* va chạm, bị đánh bay ra ngoài trăm mét, thân thể như bị tan rã phát ra các tiếng vang kỳ lạ, nhưng vẫn không thể hoàn toàn dập nát thân thể chúng nó. (1quận=30cân)

Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc, bởi vì linh hồn công kích không có hiệu quả, tỏ ra chật vật vô cùng, thân thể yết ớt của bọn họ không thể chống được công kích của Tử linh thú, nếu không phải thân thể bọn họ linh hoạt, né tránh xem như là nhanh nhẹn thì chỉ sợ trong chốc lát là ba người sẽ đứt hơi mà chết.

"Vù vù vù!"

Thiên địa âm khí nồng đậm đột nhiên từ trên người bảy con Tử linh thú kia phóng ra, bên trong thiên địa âm khí tràn ngập khí tức tử linh cổ quái.

Mấy con Âm thú ẩn núp ở đằng xa, vừa thấy thiên địa âm khí khuếch tán ra, đều chạy trốn tán loạn.

Hơn mười con Âm thú không kịp tránh né, bị thiên địa âm khí cổ quái này bao trùm lại, đột nhiên gào lên thảm thiết.

Trong tiếng gào thảm thiết, dao động linh hồn của chúng dần dần trở nên rất kỳ lạ, khí tức sinh mệnh đang biến mất từng chút một, trên mình chúng dần dần xuất hiện khí tức tử linh nồng đậm.

Không bao lâu, hơn mười con Âm thú bị âm khí kỳ lạ này bao trùm đã bắt đầu phát điên lên, dường như cũng đã biến thành Tử linh thú, bắt đầu công kích về phía đám người Đế Sơn. Hơn mười con Tử linh thú do Âm thú vừa mới biến thành hiển nhiên còn không bằng bảy con Tử linh thú kia, thân thể chúng chưa được cường hãn, lực lượng cũng kém xa bảy con kia, bị sáu người Đế Sơn công kích trúng, mười con Tử linh thú mới biến hóa thành nhanh chóng bị đánh cho huyết nhục bay tứ tung.

Nhưng chỉ trong chốc lát, bảy con Tử linh thú kia đã bay lên, càng có nhiều thiên địa linh khí phóng ra chúng quanh.

Mấy trăm con Âm thú ẩn núp bên trong lòng núi nơi đây đều kinh hoảng chạy trốn ra về hướng bên ngoài sơn động, nhưng chưa kịp chạy ra xa đã bị thiên địa âm khí bao trùm.

Rất nhanh, toàn bộ Âm thú bên trong lòng núi nơi này đều bị biến thành Tử linh thú, hung hãn không sợ chết công kích tới hướng đám người Đế Sơn.

Trên người Thạch Nham phóng ra hỏa viêm của Thiên hỏa, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

Hắn đã nhìn ra, sở dĩ Âm thú trong Âm thú sơn phải chạy trốn ra bên ngoài, hóa ra chính là sợ hãi đám Tử linh thú trong núi, nói chính xác là sợ hãi Cửu U Phệ Hồn Diễm mà Tử linh thú bảo vệ.

Bởi vì, lực lượng của Cửu U Phệ Hồn Diễm, có thể hủy diệt linh hồn chúng, biến chúng nó thành Tử linh thú không có sinh mệnh.

Những Âm thú này hiển nhiên biết lực lượng của Cửu U Phệ Hồn Diễm kia, sau khi cấm chế bên trong này buông lỏng, chúng nó cảm thấy không ổn, phát hiện khí tức của Cửu U Phệ Hồn Diễm đang dần dần tăng cường, thế nên mới chạy trốn ra khỏi núi là vì phòng ngừa Cửu U Phệ Hồn Diễm biến chúng nó thành Tử linh thú.

Nếu không có đại quân Âm Mị tộc và Dực tộc xâm nhập, đám Âm thú này tuyệt đối sẽ không ở trong lòng núi. Hiện tại, ở trong lòng núi, mấy trăm con Âm thú tới gần Cửu U Phệ Hồn Diễm, rốt cuộc cũng không trốn thoát khỏi công kích của Cửu U Phệ Hồn Diễm, diệt linh hồn, biến thành Tử linh thú.

Trong nhất thời, trong hang động có đầy Tử linh thú, sau khi những Âm Thú này bị diệt đi linh hồn thì chúng đã không còn biết sợ hãi, ngay cả khí tức Thiên hỏa trên người Thạch Nham mà chúng nó cũng không còn chút sợ hãi, đều vọt tới phía Thạch Nham.

- Đi thôi!

Huyền Băng Hàn Diễm truyền tin.

- Ta giúp ngươi!

Địa tâm hoả vạn năm cũng từ trong nhẫn truyền ra ý niệm.

"Bồng!"

Hỏa viêm hừng hực nóng rực vô cùng, lấy Thạch Nham làm trung tâm đột nhiên bao trùm ra bốn phương tám hướng!

Địa tâm hoả vạn năm thấy hơn mười con Tử linh thú vọt tới, bỗng từ trong Huyết Văn giới bay ra, đột nhiên phóng thích ra lực lượng có thể đốt cháy vạn vật của nó.

Bỗng chốc, nhiệt độ trong núi tăng vọt lên gấp nhiều lần, hỏa viêm khắp trời.

Khu vực chỗ Thạch Nham tựa như xuất hiện một thái dương mới đang hừng hực bốc cháy, sức nóng khủng bố đốt cháy vạn vật bộc phát lan tỏa ra.

Từng con Tử linh thú xông lên, trong khoảnh khắc bị hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm nuốt gọn, những con Tử linh thú này rơi vào trong biển lửa đã không có sức chống cự nào hết, hóa thành màn mưa máu lất phất, toàn bộ đều chết hết .

Hỏa viêm Thiên hỏa tiếp tục lan ra.

Càng nhiều Tử linh thú bị Thiên hỏa nuốt lấy, bất cứ Tử linh thú nào đến đây bị hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm thiêu đốt đều không thể chống cự được.

Nơi Thiên hỏa đi qua, từng con Tử linh thú bị đốt thành tro bụi, không còn sót lại chút gì.

Ngay cả bảy con Tử linh thú được Cửu U Phệ Hồn Diễm rèn luyện mấy ngàn năm, cũng ngăn cản không được hỏa viêm khủng bố của Địa tâm hỏa vạn năm, có ba con bị biển lửa bao phủ, giãy dụa trong biển lửa bị hòa tan từng chút một biến thành đống máu đỏ sẫm, lại bị hỏa viêm làm bốc hơi biến thành làn khói biến mất.

Bốn con Tử linh thú khác, hình như đã biết được nguy hiểm, không đợi hỏa viêm của Địa tâm hỏa vạn năm tới gần, đều cùng trốn vào trốn về phía sau sâu trong vùng hắc ám, nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.

"Dừng!"

Sâu trong linh hồn, đột nhiên truyền đến một đợt chấn động mạnh mẽ, tinh thần Thạch Nham kinh hãi, đầu óc cực kỳ đau đớn.

Cùng lúc đó, hắn nhận thấy hai luồng lực lượng linh hồn kỳ lạ, trong nháy mắt nhằm vào Địa tâm hỏa vạn năm. Linh hồn nó nhận thấy được nguy hiểm, vội vàng chui vào Huyết Văn giới.

Hỏa viêm khắp trời như vạn điểu về tổ, sau khi linh hồn Địa tâm hỏa chui vào Huyết Văn giới thì toàn bộ hỏa viêm đều rót vào Huyết Văn giới lại.

Hai luồng lực lượng linh hồn kia là thuộc về Tạp Ba, Yết Mãnh, sau khi lượn lờ vài vòng bên trên bề mặt Huyết Văn giới, phát hiện khó có thể đột nhập vào Huyết Văn giới liên đồng loạt thu hồi lại.

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, liền cách xa ra trăm mét, lạnh lùng nhìn Dịch Thiên Mạc.

- Thiên hỏa lực quả nhiên khủng bố, mặc sù nó có tác dụng đặc biết đối phó những sinh vật tử vong kỳ lạ này, nhưng ba người chúng ta cũng không chịu nổi, để lực lượng của nó tiếp tục lan ra, ba người chúng ta cũng sẽ bị đốt cháy thành than.

Từ xa ánh mắt Dịch Thiên Mạc lạnh lùng

- Tiểu tử, không phải ngươi muốn tiêu diệt tất cả chúng ta chứ?

- Nếu không phải Thiên hỏa của ngươi, có sức khắc chế với những sinh vật kỳ lạ này thì ta đã lập tức diệt sát linh hồn của ngươi rồi!

Yết Mãnh lau mồ hôi như mưa, hắn cách Thạch Nham gần nhất, lúc Thiên hỏa lan ra tới hướng hắn thì hắn liền sợ hãi, Thiên hỏa còn chưa tới gần mà lực lượng của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, cho nên hắn cũng tức giận Thạch Nham nhất.

"Huýt huýt huýt! Huýt huýt huýt!"

Bốn con Tử linh thú vừa chui vào trong bóng tối đột nhiên phát ra tiếng huýt gió kỳ dị.

Một phi toa lóe lên ánh sáng lấp lánh, như ẩn như hiện bên trong bóng tối, tựa hồ muốn thoát ra ngoài, nhưng lại bị lực lượng vô danh nào đó giam cầm lại, vẫn không thể thoát ra được, vẫn ra sức giẫy dụa.

Một luồng dao động sinh mệnh quỷ dị tà ác từ sau khi bốn con Tử linh thú lui lại, đột nhiên từ bên trong bóng tối truyền ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Là Cửu U Phệ Hồn Diễm! Hình như tên kia bị phong ấn, hiện tại lực lượng của nó dần dần tăng cường, lực lượng phong ấn sẽyếu đi rất nhanh! Lập tức rời khỏi nơi này ngay, một khi tên kia thức tỉnh, nơi này không ai có thể chống lại nó!

Huyền Băng Hàn Diễm vội vàng truyền tin.

Thạch Nham vẫn không nhúc nhích, tựa như không nghe thấy lời Huyền Băng Hàn Diễm, chỉ như có chút suy tư nhìn về phía trước.

Hai mắt lóe ra tia sáng, không một chớp mắt nhìn phi toa đang lượn vòng trong bóng tối, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Năm giây sau, thân hình Thạch Nham chấn động, lộ ra vẻ vui mừng như điên. Không kềm được quát khẽ lên:

- Lưu Vân Phá Thiên Toa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi