SÁT THẦN

Tiếng thét chói tai của Cửu U Phệ Hồn Diễm còn vượt qua tiếng vang to lớn của Âm thú sơn sụp đổ, nó ở bên trong đầu Đa Long tỏ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.

Hai mắt Đa Long đã dần mất đi thần thái, sâu trong đồng tử mắt có màu bạc tĩnh mịch sâu sắc, rất hiển nhiên là chỉ trong thời gian chốc lát tộc trưởng Hôi Dực tộc đã bị nó đốt cháy linh hồn, mất đi sinh mệnh.

Đế Sơn, Vũ Nhu hai tộc trưởng khác của Dực tộc nhìn thấy cái chết của Đa Long cũng đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Nhưng tiếng thét chói tai của Cửu U Phệ Hồn Diễm lại khiến hai người nghe thấy được hy vọng, càng nghiêm túc chú ý Thạch Nham ở bên cạnh hơn nữa, càng cân nhắc thận trọng di huấn của tổ tiên.

Chẳng lẽ định mệnh thật sự đã sớm sắp đặt trước rồi sao.

Trong đầu hai người Đế Sơn không khỏi xuất hiện một ý niệm như vậy, nghĩ đến phải tuân theo tổ huấn, tôn một tiểu tử còn chưa dứt sữa làm chủ, hai người lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Nhưng bọn họ lại không cười nổi.

Trong lòng Đế Sơn cũng hiểu nếu không có Thạch Nham đến đây, Âm thú sơn tuy không đến mức sụp đổ nhanh như vậy, không gian này tuy trong thời gian ngắn chưa trở lại hư vô nhưng bọn họ vẫn không thể giãy thoát khỏi xiềng xích vận mệnh, chắc chắn sẽ bị giam cầm vĩnh viễn ở trong này.

Hơn nữa, hai người bọn họ đã bước vào cảnh giới Thông Thần, nếu có thời gian sẽ có hy vọng bước vào cảnh giới Chân Thần.

Ở lại trong không gian quỷ dị này, một khi bọn họ bước vào cảnh giới Chân Thần, nghênh đón bọn họ sẽ không phải là hoan hô mà là thần phạt từ sâu trong bầu trời!

Ba người Tạp Ba, Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh sau khi phát hiện Cửu U Phệ Hồn Diễm thoát ra đã sớm trốn mất tung tích.

Âm thú sơn vẫn tiếp tục sụp đổ, tiếng sấm sét kinh thiên động địa vẫn chưa từng ngừng lại.

Mấy người trong núi, biết rõ hơn ai hết là nơi này sắp biến mất, hiểu rõ hơn bất cứ kẻ nào là không gian này cũng sắp trở lại thành hư vô, thời gian đã vô cùng gấp rút!

- Thu lấy nó!

Thạch Nham lại giơ lên ngón tay mang Huyết Văn giới, từ đằng xa dùng mặt nhẫn chỉ về hướng Đa Long trước mặt, lạnh lùng vô tình quát khẽ lên.

Đột nhiên từ trong Huyết Văn Giới Chỉ bắn ra ánh sáng hồng chói lọi!

Từng luồng ánh sáng hồng như sóng biển vồ tới hương Đa Long, nháy mắt bao phủ Đa Long đã chết lại.

"Không!"

khuôn mặt thanh tú yêu dị giấu kín trong đầu Đa Long, bị mạnh mẽ cưỡng ép bức ra!

Nó thoát khỏi đầu Đa Long, không tự chủ được bay tới phía Thạch Nham.

Đế Sơn, Vũ Nhu biến sắc, theo bản năng rút lui về phía sau.

Hai người lập tức nhận thấy trong lòng mình rét lạnh, thoáng sửng sốt rồi lại vội vàng dừng bước chân đang rút lui về phía sau.

Đã không còn đường thối lui.

Chỉ có ở bên trong ánh sàng xanh mới có thể ngăn cản linh hồn công kích của tên kia, rời khỏi vòng bảo hộ của ánh sáng xanh thì bất luận chạy trốn về hướng khu vực nào cũng đều khó có thể thoát khỏi linh hồn bị thiêu đốt.

Bởi vậy, Đế Sơn, Vũ Nhu phản ứng lại rất nhanh, thành thật ngừng lại.

"Không! Không!"

Cửu U Phệ Hồn Diễm sợ hãi la lên, liên tục giãy dụa muốn thoát khỏi lực hút của Huyết Văn giới.

Nhưng bất luận nó có cố gắng thế nào, thì bị ánh sáng hồng chiếu trúng nó vẫn yếu ớt vô lực.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thạch Nham, Đế Sơn và Vũ Nhu, Thiên hỏa thần kỳ bị phong ấn ở bên trong Âm thú sơn không có chút sức phản kháng lại bị Huyết Văn giới hút qua từng chút một.

Ngón tay kia của Thạch Nham thò qua vách chắn ánh sáng xanh, đừng từ xa chỉ về hướng nó.

Rốt cuộc, Cửu U Phệ Hồn Diễm hóa thành một luồng ánh sáng bạc, chợt lóe lên rồi biến mất vào bên trong Huyết Văn giới trên ngón tay của Thạch Nham.

Thiên địa âm khí lượn lờ trong núi bỗng tán loạn, rốt cuộc đã không còn ngưng tụ lại nổi nữa.

"Rầm rầm ầm!"

Âm thú sơn giống như đã mất đi sự tồn tại tất yếu cuối cùng, đang sụp đổ rất nhanh với tốc độ còn mãnh liệt hơn trước mấy lần.

Đế Sơn, Vũ Nhu còn đang trong khiếp sợ, nhìn Thạch Nham có chút không dám tin, nhìn nhìn Huyết Văn giới trên tay Thạch Nham, khó mà tin tưởng sự thật đã nhìn thấy.

U Phệ Hồn Diễm vừa vào Huyết Văn giới, Thạch Nham thậm chí còn không buông ra tinh thần quan sát bên trong, lập tức xông về phía bệ đá kia, nhặt lên Lưu vân Phá Thiên toa tên bệ đá, đưa thẳng vào trong Huyễn Không giới.

- Đi thôi.

Thạch Nham nhìn về phía Đế Sơn, Vũ Nhu, cười nhạt nói

- Bây giờ chắc là chúng ta đã bình an.

"Xuy xuy xuy!"

Trong bầu trời trên đỉnh đầu phát ra hào quang chói lọi, một luồng năng lượng dao động cực kỳ mãnh liệt từ bên trong hào quang kia truyền ra.

Tiếng sấm sét nổ đùng đoàng, từng bậc thang đá đột nhiên hư không hiện ra nối từ bệ đá thẳng lên trời cao, thang đá nối tới chỗ hào quang tụ tập trên bầu trời, giống như là thang trời nối thông với chín tầng trời cao thăm thẳm.

- Thang trời buông xuống... Di huấn của tổ tiên, không... không ngờ là sự thật...

Đế Sơn ngẩng đầu nhìn lên trời, vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm nói nhỏ, dường như đang chìm trong hồi ức cổ xưa nào đó mà nhất thời ngơ ngẩn. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vũ Nhu sửng sốt trong chốc lát, đôi mắt đẹp dần dần sáng ngời, hồi lâu sau đột nhiên cười lên khanh khách, cười nghiêng cười ngã, cười đến ôm bụng, đã không còn dáng vẻ lúc trước.

Thạch Nham nghi hoặc, nhìn về phía hai người thấy rất khó hiểu, không biết này hai vị này trong thời điểm nhạy cảm này đã phát điên gì nữa.

- Quả nhiên là ngươi!" Vũ Nhu cười sắp rơi nước mắt, ôm bụng chỉ vào Thạch Nham, không ngừng cười, nói với Đế Sơn:

- Bây iờ ngươi còn có cái gì để nói?

Thân hình to lớn của Đế Sơn chấn động, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.

Trầm mặc một lúc, không để ý đến mặt núi đang sụp đổ, đá vụn bay tứ tung, đột nhiên một đầu gối Đế Sơn chạm đất quỳ trước mặt Thạch Nham, hạ thấp đầu vốn cao ngạo, trầm giọng nói:

- Đế Sơn tộc trưởng Hắc Dực tộc, từ hôm nay trở đi thề tôn ngài là chủ, dù chết không thay đổi!

- Vũ Nhu tộc trưởng Bạch Dực tộc đương nhiệm, thề tôn ngài là chủ, dù chết không thay đổi!

Vũ Nhu cũng thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc, quỳ một gối xuống đất, nhẹ giọng thề.

Thạch Nham trợn mắt há hốc mồm.

"Rầm rầm ầm!"

Âm thú sơn bắt đầu sụp đổ hoàn toàn, mặt núi như bị búa chặt chém, biến thành từng khối cự thạch vô cùng lớn lăn xuống chung quanh.

Từng tấm lưới sấm sét dày đặc không biết từ lúc nào đã biến mất không còn bóng dáng.

Sâu trong bầu trời đã yên lặng lại, bầu trời tối tăm dần hiên ra một vùng xanh da trời...

- Chuyện, chuyện này?

Thạch nham sửng sờ ngay tại chỗ, không biết Đế Sơn, Vũ Nhu rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết đến tột cùng có phải hai người là thành tâm hay không, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Hai người cũng không chờ Thạch Nham phản ứng lại, sau khi quỳ lạy thì Đế sơn, Vũ Nhu cùng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thang trời nối thẳng trời cao, Vũ Nhu nhẹ giọng cười nói:

- Chủ nhân lên thang trời thôi, chúng ta có thể thoát ly địa phương quỷ quái này rồi.

Chủ nhân...

Thạch Nham cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ rất nặng nề này, lông mày cũng nhíu lại thật chặt

- Các người là thành tâm sao?

- Từ hôm nay trở đi, ngài sẽ là chủ nhân của hai tộc chúng ta, cho nên dù không còn Đa Long, chúng ta cũng sẽ làm cho tộc nhân của hắn thành thật tuân theo tổ huấn.

Trong mắt Đế Sơn hiện lên một tia ngoan độc

- Chủ nhân ngài thân mang ba loại Thiên hỏa, sự tồn tại của ngài là nỗi sợ hãi lớn nhất của Âm Mị tộc, hơn nữa có áp lực của tôi và Vũ Nhu, tôi nghĩ Âm Mị tộc không thể không khuất phục!

- Chuyện này...

- Chủ nhân, ngài đến đây đó là an bài của ý trời, chúng tôi chỉ tuân theo an bài của ông trời thôi.

Vũ Nhu cười thản nhiên, trừng mắt nhìn về phía Thạch Nham

- Tôi đã từng giải thích cho chủ nhân, người có thể trợ giúp hai tộc chúng tôi thoát khỏi vùng đất bị vứt bỏ, lại trùng hợp thân mang huyết mạch của Bất Tử Thần Bương sẽ trở thành chủ nhân của hai tộc, chúng tôi phải tuân theo nguyện vọng của tổ tiên.

- Nơi này sắp sụp rồi, chủ nhân, lên thang trời trước đã.

Đế Sơn quát nhẹ.

Thạch Nham không biết hai người này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng từ trên người họ hắn thật sự không cảm giác được ác ý, do dự một chút hắn lập tức đứng lên thang trời hư không hiện ra.

Đế Sơn và Vũ Nhu, chờ sau khi hắn bước lên thang trời mới trước sau bước lên, ở phía sau hắn hai bậc thang.

Âm Thú Sơn phát sinh nổ mạnh cũng không ngoài dự kiến, tiếng nổ thật lớn vang lên, ngọn núi chỗ này sừng sững không biết đã bao nhiêu năm đang sụp đổ từng chút một. Lấy thang trời chỗ ba người Thạch Nham làm trung tâm, xiêu vẹo ngã xuống bốn phương tám hướng.

Thạch Nham đứng ở trên thang trời, phát hiện điều thần kỳ là Âm thú sơn vỡ vụn sụp đổ, thế nhưng không ảnh hưởng tới hắn chút nào.

Nói chính xác là sự sụp đổ của Âm thú sơn hình như bị một lực lượng nào đó ràng buộc, không có một tảng đá nào chạm được đến thang trời thông thẳng đến trời cao, những khu vực quanh thang trời không có lo lắng sẽ bị tảng đá bắn trúng.

Điều này thật bất thường, nhưng lại cứ phát sinh tự nhiên như vậy, khiến cho Thạch Nham cảm thấy nó nên vốn là như thế.

Rất nhanh, Âm Thú Sơn sau tiếng nổ lớn đã không còn tồn tại nữa.

Dãy núi hùng vĩ, sụp đổ trong thời gian rất ngắn, cự thạch rải rác khắp nơi, dưới bầu trời trong xanh, khu vực vốn có Âm Thú Sơn sừng sững chỉ còn một thăng trời thông lên trời cao, còn có ba người đứng trên thăng trời.

Bên ngoài Âm Thú Sơn, cường giả hai tộc đã sớm trốn đi thật xa, tránh Âm Thú Sơn sụp đổ có thể tạo thành tử vong.

Ngay sau khi ngọn núi sừng sững chỗ bị vứt vỏ này mấy vạn năm đã hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng cũng sửng sốt nhín tháy được thang trời thông lên trời cao, thấy được ba người chỗ thấp nhất trên thang trời.

Bên phía Âm Mị tộc, Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh chấn động, trong mắt hiện ra vẻ không dám tin, ngơ ngác nhìn ba người Thạch Nham trên thang trời.

Đế Sơn nhíu mày, từ xa liếc mắt nhìn ba người, thản nhiên nói:

- Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh, ba người các ngươi tới đây, ta có lời muốn nói.

Ba người Dịch Thiên Mạc sửng sốt một chút rồi lập tức bay tới.

Chung quanh ngàn vạn tộc nhân dị tộc đều ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn thang trời dưới trời cao, nhìn mấy nhân vật lớn trên thang trời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ nhoáng một cái là ba người Dịch Thiên Mạc đã đến bên cạnh Đế Sơn, sắc mặt nghiêm túc, gần như đồng thanh nói:

- Cửu U kia...

- Bị hắn thu.

Đế Sơn giơ bàn tay lên, một vòng sóng gợn kỳ diệu khuếch tán ra, tạm thời tạm thời phong tỏa không gian xung quanh, không để lọt ra bất cứ âm thành nào.

Nét mặt ba người Dịch Thiên Mạc run rẩy, sắc mặt chấn động.

- Giới thiệu lại một lần nữa cho các ngươi.

Vũ Nhu bỗng nhiên nghiêm mặt, chỉ vào Thạch Nham nói:

- Đây là chủ nhân của chúng ta, cũng là người có đuọc ba loại Thiên hỏa, trong thân thể ngài đang chảy chính là huyết mạch của Bất Tử Thần Vương. Ta nghĩ, các ngươi chắc là biết di huấn của tổ tiên, thân là ba thống lĩnh của Âm Mị tộc, các ngươi biết phải làm cư xử với ngài thế nào chứ?

- Cái gì?

Yết Mãnh sợ hãi kêu lên đầu tiên.

- Ta nói không rõ sao?

Vũ Nhu nhíu mày, giọng lạnh lùng nói:

- Người có thể mang hai tộc chúng ta rời khỏi nơi này, hơn nữa có được huyết mạch của các vị ấy, thì tương lai chúng ta tôn làm chủ nhân! Ba người các ngươi, có phải là muốn xem thường hi huẩn của tổ tiên không? Các ngươi biết việc này có nghĩa gì không?

Gương mặt Dịch Thiên Mạc run run, không kềm được hỏi:

- Đa Long đâu?

- Chết rồi.

Ánh mắt Đế Sơn âm trầm lạnh lùng, nhìn ba người nói:

- Hắn bị Cửu U Phệ Hồn Diễm đốt thành tro bụi, mà Cửu U Phệ Hồn Diễm lại ở trong tay chủ nhân, ừm, cho dù là tạm thời không thể vận dụng lực lượng của Cửu U Phệ Hồn Diễm, hai loại Thiên hỏa kia của chủ nhân cũng đủ để hủy diệt Âm Mị tộc các ngươi!

Sắc mặt Dịch Thiên Mạc sợ hãi đại biến, chần chờ một lát đột nhiên giọng nói cung kính:

- Một trong thống lĩnh Âm Mị tộc, Dịch Thiên Mạc, nguyện tôn ngài là chủ.

Hướng hắn nhắm đến là Thạch Nham.

Đồng tử Tạp Ba, Yết Mãnh đột nhiên co rụt lại, hai người bỗng nhiên thở ra một hơi, cúi đầu ủ rũ, đồng thời khom người, cúi thấp đầu vốn cao quý hướng tới Thạch Nham.

- Nguyện tôn ngài là chủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi