Khi mặt trời vừa nhô lên, Dịch Thiên Mạc mang theo Thạch Nham nhanh chóng bay về hướng khu vực trung ương Tuyết Long đảo.
Gió thổi phần phật, Dịch Thiên Mạc phóng ra thần thức bao trùm toàn bộ Tuyết Long đảo, trên Tuyết Long đảo có bao nhiêu cao thủ, bên nào tập trung đông người, Võ Giả gia tộc bên nào nhiều, trong đầu hắn đều rất rõ.
Thức hải của Thạch Nham vẫn luôn hoạt động, ngũ ma trong thức hải đã chuẩn bị sẵn sàng, chủ hồn cũng đề phòng rất cẩn thận.
Tinh thần chìm vào Huyết Văn giới, hắn đã sớm liên lạc với Địa tâm hỏa vạn năm, một khi có bất cứ điều dị thường nào xảy ra, tất nhiên sẽ lập tức phóng ra lực lượng Thiên hỏa.
Hắn đang đề phòng Dịch Thiên Mạc.
Tuy Dịch Thiên Mạc đã thề nhưng hắn vẫn không yên tâm, không biết hắn rốt cuộc là thành tâm thành ý hay có âm mưu gì khác.
Lần này muốn tiến vào Tuyết Long đảo điều tra tình hình, bất luận là mang theo Đế Sơn hay Vũ Nhu hiển nhiên đều không thích hợp, sau lưng hai người này đều có cánh chim, đặc trưng của dị tộc quá rõ ràng, một khi hiện thân tất nhiên sẽ dẫn tới phiền phức không cần thiết.
Hắn không biết đã rời khỏi Vô Tận hải bao lâu, cũng không biết tình hình bây giờ ra sao, trước khi chưa hiểu rõ tình hình, hắn không dám lỗ mãng.
Mục tiêu chuyến này chính là gia tộc của Lâm Đạt, hắn muốn đi thăm Lâm Đạt, thông qua nàng để tìm hiểu tình hình hiện nay của Vô Tận hải, hỏi rõ ràng Ma nhân và Minh nhân có phải đã xâm lược bốn phía hay không.
Không thể mang theo Dực tộc, lại muốn tốc độ nhanh nên hắn chỉ có thể chọn một người trong Âm Mị tộc đi theo.
Lựa chọn Dịch Thiên Mạc, hắn biết khá mạo hiểm nhưng nghiên cứu linh hồn áo nghĩa của Âm Mị tộc lâu như thế, hắn nhiều ít cũng có chỗ dựa và chắc chắn, cảm thấy Dịch Thiên Mạc không thể giây sát hắn trong nháy mắt.
Chỉ cần không thể giây sát hắn, trong người hắn có Thiên hỏa thì sẽ có sức chống trả.
Vẫn luôn âm thầm phòng bị, thật cảm nhận biến hóa của thức hải, Thạch Nham có hơi chút căng thẳng.
Đột nhiên Dịch Thiên Mạc dừng lại đứng giữa rừng núi.
Thạch Nham sững người, càng cẩn thận hơn, lặng lẽ cảm ứng từng biến hóa rất nhỏ nhất trên người Dịch Thiên Mạc. Toàn bộ sức chú ý đều dồn lên người hắn.
- Chủ nhân, phía trước có một đám Võ Giả tu vi rất yếu, một người mạnh nhất cũng chỉ có cảnh giới Địa Vị, không đủ uy hiếp.
Vẻ mặt Dịch Thiên Mạc hững hờ, đồng tử mắt màu trắng xám nhìn lên mặt Thạch Nham một hồi, đột nhiên nói:
- Chủ nhân đang đề phòng ta sao?
Thạch Nham hơi xấu hổ, nhưng lại thẳng thắn gật đầu.
- Ta không biết ông có ra tay hay không, tạo nghệ linh hồn của ông quá mạnh mẽ, nếu ong6 thật sự muốn giết ta thì ta rất khó đề phòng. Vì vậy ta vẫn luôn phải chú ý, phòng bị thật cẩn thận.
Dịch Thiên Mạc giật mình, tạm thời không nói được gì.
- Xin lỗi, không phải ta không tin tưởng ông, mà là chênh lệch giữa ta và ông thật sự quá lớn, bây giờ ta lại đơn độc đi cùng với ông, ta thật sự không biết ngươi có ý nghĩ gì khác hay không, chỉ có thể thận trọng thôi.
Thạch Nham cười khổ giải thích.
- Ta hiểu mà.
Dịch Thiên Mạc gật đầu
- Nếu ta là chủ nhân, ta sẽ không đơn độc ở cùng một chỗ với nhân vật nguy hiểm như vậy, chủ nhân dám đơn độc đi với ta, ta đã vô cùng bất ngờ. Ta biết Đế Sơn, Vũ Nhu cũng rất lo lắng, trước khi đi bọn họ đã âm thầm cảnh cáo tôi, một khi chủ nhân xảy ra chuyện, những người dưới trướng của tôi sẽ phải đối mặt với sự trả thù đẫm máu của bọn họ.
Thạch Nham ngẩn người
- Chuyện này ta thật sự không biết.
Dịch Thiên Mạc vừa nói như vậy, Thạch Nham cũng đã có chút hảo cảm với Đế Sơn, Vũ Nhu. Hai người này xem ra thật sự có ý tốt, chắc là sẽ không còn vấn đề gì nữa. Có hai người Đế Sơn và Vũ Nhu ở hậu phương áp chế Âm Mị tộc, có lẽ cho dù Dịch Thiên Mạc dù có ý đồ gì cũng không dám làm bậy.
- Thật ra chủ nhân không cần lo lắng.
Dịch Thiên Mạc mở miệng
- Lúc trước ngài đã từng nói, không có ý với hai tộc chúng ta. Lúc đó ta đã cân nhắc cẩn thận, quả thật có ý nghĩ rời khỏi ngài. Nhưng mà, cuối cùng ta vẫn quyết định giống Đế Sơn, Vũ Nhu, chủ nhân có biết vì sao không?
Thạch Nham lắc đầu:
- Ta không biết.
- Đúng như lời của Đế Sơn, Vũ Nhu đã nói, chủ nhân có tiềm lực, mà là tiềm lực rất lớn!
Ánh mắt Dịch Thiên Mạc dần dần sáng ngời lên
- Chủ nhân tuổi còn trẻ mà ngộ tính rất cao, tu vi tinh thâm, trong thân thể còn ẩn chứa nhiều điều thần bí. Ngoài ra, chủ nhân còn là người trong di huấn của tổ tiên, những điều này liên kết lại với nhau khiến tôi biết chủ nhân chính là hy vọng tương lai của hai tộc chúng tôi, tuy bây giờ chủ nhân còn rất yếu, nhưng ta cũng rất tin tưởng vào tương lai của chủ nhân.
Thạch Nham kinh ngạc.
"Vì vậy, ta thật lòng mong đợi chủ nhân có thể nhanh chóng trưởng thành.
Dịch Thiên Mạc nghiêm túc nói.
Thạch Nham im lặng, trầm mặc một lúc mới từ từ gật đầu nói:
- Hiểu rồi.
Nét mặt Dịch Thiên Mạc thả lỏng, chỉ về phía trước nói:
- Bên kia có một đội Võ Giả, chắc chủ nhân có chuyện cần hỏi bọn hắn, chúng ta đi qua đó chứ?
- Được.
Lần này Dịch Thiên Mạc không mang Thạch Nham bay lên mà sóng vai đi về hướng đó. Không lâu sau đã nhìn thấy một đám khoảng mười Võ Giả tay cầm binh khí cưỡi liệt mã đang chạy về vùng đất trung tâm Tuyết Long đảo.
Thạch Nham, Dịch Thiên Mạc từ giữa rừng rậm đi ra, có một số khu vực xuất hiện yêu thú cấp ba, cấp bốn thường lui tới, đối với những Võ Giả này mà nói thì những thứ trên mình những yêu thú thật sự rất đáng giá, nhìn cách ăn mặc của bọn họ thì Thạch Nham đoán là những người này phải là những dong binh đến khu vực này để thám hiểm.
- Làm phiền các vị.
Thạch Nham đột nhiên từ đằng sau một thân cây đi ra, đứng trước mặt những người này, mỉm cười nói:
- Xin hỏi Khoa Lặc gia tộc ở hướng nào?
Gia tộc của Lâm Đạt chính là Khoa Lặc, lúc Thạch Nham tách khỏi nàng từng từng được nàng ta yêu cầu nhớ kỹ.
Sự xuất hiện của Thạch Nham dọa cho đám người này nhảy dựng, khoảng mười tên Võ Giả đột nhiên biến sắc, dừng liệt mã lại, nhìn Thạch Nham có chút bất thiện. Trong số đó có một lão già gầy trơ xương hừ lạnh một tiếng nói:
- Tiểu tử, ngươi từ đâu đến? Trên Tuyết Long đảo chúng ta rất ít người không biết đến gia tộc Khoa Lặc, chắc chắn ngươi là người bên người rồi?
Thạch Nham cười gật đầu liếc mắt nhìn lão già đó, biết hắn chính là Võ Giả cảnh giới địa vị nhất trùng thiên mạnh nhất trong đám người này
- Đúng vậy, ta từ hòn đảo khác đến đây, có chuyện muốn đến gia tộc Khoa Lặc, không biết có thể chỉ cho ta không?
- Không thể nói suông cho ngươi.
Lão già kia cười lạnh một tiếng, ngạo mạn nói:
- Lấy ra thứ gì đó đổi tin tức.
- Không thành vấn đề.
Thạch Nham ném ra một khối tinh thạch, khối tinh thạch hóa thành một luồng sáng bay về phía lão già kia, sắc mặt lão già lúc đầu vẫn lạnh nhạt, đến lúc đưa tay ra bắt lấy khối tinh thạch, nhìn kỹ lại thì đột nhiên mừng như điên, kinh hãi hô lên:
- Thượng phẩm tinh thạch!
- Bây giờ có thể nói cho ta vị trí của Khoa Lặc gia tộc rồi chứ?
Thạch Nham biết thượng phẩm tinh thạch rất trân quý với những Võ Giả thế này, cười cười nói:
- Ta đang vội, có thể nhanh chóng nói cho ta không?
- Thiết lão, là tinh thạch thật sao?
Một thanh niên anh tuấn trên liệt mã bên cạnh phấn khởi hỏi.
Lão già được gọi là Thiết lão đó liên tục gật đầu, sờ khối tinh thạch Thạch Nham đưa tới cực kỳ hưng phấn, trong lòng âm thầm cao hứng, nhưng ý nghĩ tham lam càng ngày càng lớn, ho nhẹ một tiếng, Thiết lão lại đột nhiên nói:
- Một khối tinh thạch không đủ, tiểu tử, đưa thêm ba khối tinh thạch ra đây.
Khoảng mười Võ Giả trên liệt mã nghe thấy lời nói của Thiết lão liền lập tức hiểu ý, đột nhiên tản ra bao vây Thạch Nham, người nào cũng cười khà khà.
Thạch Nham nhíu mày, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, không đợi những người này nói thêm gì đột nhiên ra tay.
Thân ảnh như tia chớp bỗng lao về phía lão già kia. Cánh tay Thạch Nham giống như một thanh kiếm sắc đâm thẳng vào bụng lão già tham lam kia.
"Phập!"
Một lỗ máu to bằng cánh tay hiện ra giữa bụng lão già, thân hình Thạch Nham khẽ động, đột nhiên tản ra chém giết những tên Võ Giả xung quanh.
Một phút sau.
Khoảng mười Võ Giả ngã gục trong vũng máu, tinh khí toàn thân bị Thạch Nham hấp thu, Thạch Nham cũng từ miệng một tên Võ Giả trước khi chết biết được vị trí chính xác của gia tộc Khoa Lặc.
Dịch Thiên Mạc không hề ra tay, chỉ đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, nhìn thấy Thạch Nham một lời không hợp liền lập tức đại khai sát giới, diệt sạch khoảng mười tên Võ Giả xa lạ này, không chừa lại một người sống.
Đối với người ngoài mà nói, cách làm của Thạch Nham có lẽ hơi độc ác, nhưng Dịch Thiên Mạc lại thầm gật đầu, trong ánh mắt đầy sự tán thưởng, bỗng cảm thấy ánh mắt của Đế Sơn, Vũ Nhu quả nhiên chính xác.
Lúc Thạch Nham ở vùng đất bị vứt bỏ vẫn luôn thành thật an phận, tuy biểu hiện ra thiên phú kinh người nhưng chưa từng thể hiện những ưu điểm ở những mặt khác.
Dịch Thiên Mạc luôn lo lắng Thạch Nham chỉ có thiên phú kinh người mà tâm tính lại không phù hợp, nhưng hiện tại được kiến thức tác phong tàn nhẫn của Thạch Nham, rốt cuộc hắn cũng đã thầm yên tâm.
Mãi đến giờ phút này, hắn mới thật sự chấp nhận Thạch Nham từ trong thâm tâm, chấp nhận vị chũ nhân trẻ tuổi tu vi không cao này.
Lau chùi sạch sẽ vết máu dính trên tay, sắc mặt Thạch Nham lạnh nhạt bước đến bên cạnh Dịch Thiên Mạc nói:
- Đi thôi, nếu xung quanh không có người thì tiếp tục bay nhanh đi.
- Được.
Dịch Thiên Mạc trả lời, trong giọng nói có thêm sự thật lòng cung kính, đột nhiên mang theo Thạch Nham tiếp tục bay đi.
Rất nhiều làng mạc thành thị tọa lạc dưới chân của dãy núi tuyết nhấp nhô trùng điệp, thường qua lại nơi này đều là những Võ Giả tu luyện võ đạo.
Tuyết Long sơn chính là địa phương chính yếu của Tuyết Long đảo, trên núi có rất nhiều dược liệu đặc biệt, linh khí trên núi lượn lờ, khá thích hợp cho sự tu luyện của Võ Giả.
Vì vậy, phàm là Võ Giả tu luyện trên Tuyết Long đảo đều sẽ tụ tập dưới chân núi Tuyết Long sơn.
Hai người Thạch Nham và Dịch Thiên Mạc vượt qua một số làng mạc thành thị, hướng về quần kiến trúc xinh đẹp dưới chân núi Tuyết Long sơn.
Gia tộc Khoa Lặc, một trong ba đại gia tộc trên Tuyết Long đảo, quanh năm sinh sống dưới chân núi Tuyết Long sơn, chính là tín đồ trung thành của Tam Thần Giáo, cũng xem như là một thế lực ngoại vi của Tam Thần Giáo.
Hai người Thạch Nham đến trước cửa gia tộc Khoa Lặc, Thạch Nham ở trước cửa đá mỉm cười nói đến gặp Lâm Đạt.
Hai tên thị vệ vừa nghe đến gặp tiểu thư đều đánh giá Thạch Nham từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn thấu Thạch Nham, hồi lâu sau, một người trong đám mới hờ hững nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Tiểu thư của chúng ta rất bận rộn nhiều việc, đừng nói những lời dư thừa nếu không muốn mất mặt.
- Ngươi nói với tiểu thư ta gọi là Thạch Nham.
- Ngày mai hãy đến, hiện tại có lẽ tiểu thư đang ở trong đại điện cùng thương lượng chuyện quan trọng với người của hai gia tộc khác, chắc là hôm nay không có thời gian gặp ngươi đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Tên nọ nhíu mày nói
- Sáng sớm ngày mai ngươi hãy tới đây, ta sẽ bẩm báo, bây giờ thì không được.
Dịch Thiên Mạc nhíu mày, thấp giọng hỏi ý kiến Thạch Nham:
- Có cần...?
Thạch Nham gật đầu.
Hai tên thị vệ bỗng ngơ ngẩn, hai mắt hiện ra vẻ mơ màng, đứng im tại đó không động đậy.
Thạch Nham tiến thẳng vào trong.