SÁT THẦN

Băng tuyết gào thét, gió lạnh thấu xương. Bên cạnh những khối băng đá thật dày, nửa thân của Thạch Nham đang cởi trần khẽ run rẩy.

Đứng giữa băng tuyết đầy trời bảy ngày bảy đêm, chân đạp trên mặt băng cứng và nín thở tập trung, tĩnh tâm thể ngộ nên Thạch Nham đã thu hoạch rất lớn.

Đối với những dao động nhỏ hơn vô số lần so với bươm bướm vỗ cánh sâu trong lòng đất, chỉ sợ người thường vĩnh viễn không thể phát hiện ra, cho dù đến cuối cuộc đời sợ là cũng không thể cảm nhận ra được như thế.

Nhưng mà hắn khổ tu võ đạo nhiều năm đã có tinh khí thần vượt xa người thường thì sau khi trải qua một thời gian kiên trì dùng linh giác để lĩnh ngộ, rốt cuộc cũng đã cảm ứng được Đại địa chi tâm.

Tuy cực kỳ bé nhỏ đến nỗi khó phân biệt nhưng trải qua khoảng thời gian âm thầm cảm nhận rất lâu, cuối cùng cũng đã cảm ứng được.

Khi dao động cực kỳ nhỏ bé đó từ lòng bàn chân truyền đến thức hải, đột nhiên Thạch Nham bỗng có thể ngộ kỳ diệu như thoát khỏi bể khổ, ngay cả chủ hồn trong thức hải cũng như được thăng hoa, thánh khiết không miễn bụi trần, chủ hồn cũng theo âm thanh vận động kia lặng lẽ truyền ra những dao động rất nhỏ bên trong thức hải.

Từng luồng tinh thần theo bản năng chìm vào trong vầng sáng Tinh Nguyên tại bụng, thần thức cũng đắm chìm vào trong đó.

Sau khi thức hải xuất hiện dao động cùng nhịp với âm thanh vận động trong lòng đất thì đột nhiên vầng sáng vốn chỉ nhìn thấy tia sáng chói mắt dần trở nên rõ ràng, tinh tế hơn.

Thần thức đi vào, tâm nhãn của Thạch Nham thu hết vầng sáng Tinh Nguyên vào trong lòng, thấy rõ từng biến hóa rất nhỏ bên trong.

Một thế giới lấp lánh ánh sáng!

Trong thế giới này tràn ngập những tia sáng kỳ dị óng ánh như tia sáng của thủy tinh, vô số tia sáng đó phân nhánh ra như một thân cây bằng ngọc khổng lồ trong suốt um tùm che trời mà bên trong ẩn chứa Tinh Nguyên vô cùng hùng hậu và tinh thuần.

Dùng tâm nhãn nội thị nhìn thấy rõ mọi thứ như lòng bàn tay, thế giới của vầng sáng Tinh Nguyên dần dần hiện lên trong lòng rồi truyền vào não hải.

Thạch Nham chưa từng nghĩ đến cảnh tượng trong vầng sáng Tinh Nguyên lại tuyệt vời như thế! Mỗi lần hắn giao chiến đều sử dụng Tinh Nguyên nhưng hóa ra nơi Tinh Nguyên tụ tập lại tuyệt đẹp rực rỡ thế.

Đến khi tâm thần thật sự chìm vào trong đó, hắn mới có tâm trạng xúc động, là vì cảnh tượng thần kỳ xinh đẹp kỳ diệu mà cảm thấy vui sướng cảm động từ đáy lòng.

Vô số cành cây óng ánh liên kết với nhau thành một gốc cổ thụ trong suốt khổng lồ. Từng luồng Tinh Nguyên tinh thuần cất chứa trong mỗi một nhánh cây trong suốt phát ra ánh sáng rực rỡ, kỳ diệu vô cùng.

Nhưng mà gốc cổ thụ trong suốt lại không có một chiếc là nào, ngay cả rễ cây cũng cực kỳ nhỏ, cũng không hề có trái cây.

Dường như đây chỉ là khởi đầu, mới là hình dáng ban sơ, còn chưa đạt tới giai đoạn tốt nhất.

"Rào rào rào!"

Trong thức hải nổi lên dao động rất nhỏ, đợt dao động này giống với âm thanh vận động của đại địa. Cứ như để phản ứng lại gốc cổ thụ lấp lánh kỳ dị này thì nhánh cổ thụ cũng đong đưa xào xạc. Thạch Nham tựa như nghe thấy âm thanh nào đó.

Theo sự đung đưa của gốc cổ thụ, mỗi một nhánh cây đều phát ra ánh sáng trắng lấp lánh, Tinh Nguyên cực kỳ nồng đậm hóa thành từng chùm ánh sáng bay lượn tự do trong thế giới lấp lánh ánh sáng này.

Hắn vô thức thúc dục Tinh Nguyên.

Bỗng chốc, tinh thần hắn đang chìm vào Tinh Nguyên lập tức hiện từng luồng ánh sáng bay lượn bên trong gốc cổ thụ trong suốt bổng nhiên bắt đầu bay vụt ra bắn về phía rìa.

Ngay sau đó, Thạch Nham lập tức phát hiện từ giữa vầng sáng Tinh Nguyên tràn ra từng đợt Tinh Nguyên tinh thuần.

Gốc cổ thụ phát sáng rực rỡ, mỗi một nhánh cây trong suốt đang khẽ đong đưa, phóng ra vô số tia sáng thoát khỏi gốc cổ thụ phát sáng phá vỡ thế giới tuyệt đẹp thần kỳ của vầng sáng Tinh Nguyên liền biến thành Tinh Nguyên khởi nguồn của lực lượng mà hắn dùng để chiến đấu.

Toàn bộ đều rõ ràng như thế, chỉ thể ngộ như vậy trong chốc lát, Thạch Nham đã biết được cảnh tượng sâu trong vầng sáng Tinh Nguyên, biết được nơi cất chứa Tinh Nguyên, cũng đã biết được hình thái cất chứa, quỹ đạo và cách thức thúc dục xuất hiện...

Minh ngộ ra dễ dàng, thế nên vào lúc hắn vẫn chưa chuẩn bị xong thì liền cảm thấy thân thể run rẩy dữ dội, tần số của âm thanh vận động từ lòng đất truyền tới, dao động trong thức hải cùng rung động của gốc cổ thụ trong suốt trong vầng sáng Tinh Nguyên đều đã giống nhau.

Chủ hồn chìm trong thăng hoa…

Dễ như trở bàn tay, hắn bước vào cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên. Mà lúc này chỉ có chân hắn đạp mặt đất liền có thể dễ dàng cảm nhận được âm thanh vận động động đại địa.

Giơ tay mở lòng bàn tay ra, thúc dục Tinh Nguyên rồi ngưng kết Sinh Ấn.

Bảy khối thủ ấn lấp lánh ánh sáng bỗng hình thành với tốc độ nhanh gấp hai lần bình thường. Dưới khí thế hung mãnh như muốn phá tan núi non, Sinh Ấn rít lên bay ra in vào trên ngọn núi tuyết.

"Ầm ầm ầm!"

Tiếng nổ đinh tai nhức óc liền từ đỉnh núi băng truyền tới, từng mũi băng lạnh nhọn như đao bị Sinh Ấn đập tan thành từng băng vụn, từng khối băng cỡ tấm thớt tung tóe dưới ánh trăng lành lạnh rồi rớt xuống dưới chân núi một cách ào ạt. Không lâu sau, phía dưới liền truyền đến những tiếng vỡ tan.

Ánh trăng lành lạnh, trên ngọn núi tuyết vắng lặng lạnh lẽo, Thạch Nham chỉ mặc một cái quần đùi màu xanh mà cúi đầu im lặng suy nghĩ gì đó.

Hai người Vũ Nhu, Đế Sơn ở cách xa ngàn mét, với vẻ mặt nghiêm túc chỉ từ phía xa mà nhìn về hắn nhưng không mở miệng quấy rầy.

Rất lâu sau, khi trăng sáng dần dần dịch chuyển đến lúc sắp biến mất, Thạch Nham mới mặc vào bộ y phục màu xanh. Ung dung bước về phía ngọn núi tuyết vừa bị đánh sập, một tay của hắn đặt lên mũi băng sắc bén rồi âm thầm cảm thụ.

- Hả?

Vũ Nhu nhỏ giọng hô, tiện tay ném đi quả cầu tuyết lấp lánh vừa nhào nặn

- Hình như chủ nhân phát hiện thứ gì đó. Có nên xem thử không?

Đế Sơn thản nhiên gật đầu rồi chầm rãi dang đôi cánh yêu mị đen như mực dài ra năm sáu mét, đôi cánh khẽ đung đưa, Đế Sơn như yêu ma đến từ địa ngục, con ngươi lạnh lẽo, thân mình đầy vẻ hung hãn vô tình.

Khóe miệng Vũ Nhu lộ ra một nụ cười nhạt, đôi cánh trắng như tuyết vẫn chưa mở ra, khẽ động thân hình thướt tha mê người liền dần dần biến mất khỏi đỉnh núi tuyết. Lúc hiện ra, nàng ta đã xuất hiện bên cạnh Thạch Nham, cúi đầu khom mình lại gần Thạch Nham dịu dàng hỏi:

- Chủ nhân có phát hiện gì vậy?

Đế Sơn cách Thạch Nham hơi xa hơn một tí, kỳ quái nhìn vào một tay của hắn đật trên mũi băng nhắt mắt trầm tư, nhìn hắn đang nhắm mắt suy nghĩ.

Không ngẩng đầu lên, vẫn giữ tư thế tập trung như cũ, Thạch Nham nhắm hai mắt, đưa khí tức của Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn giới thẩm thấu vào trong mũi băng và men theo băng đá chui vào nơi sâu nhất trong Tuyết Long Sơn.

Huyền Băng Hàn Diễm chính là Thiên hỏa thuộc tính băng hàn trong thiên địa, nhưng mà trong thế gian thần kỳ này, sinh vật thuộc tính băng hàn không chỉ có một mình Huyền Băng Hàn Diễm. Ngoài nhân loại và các loài dị tộc ra thì tại đại lục thần bí khó lường này còn có các loại sinh mệnh kỳ lạ mạnh mẽ khủng bố như Thiên hỏa.

Yêu thú chỉ là một trong số đó, cũng là loại thông thường nhất.

- Không phải ta phát hiện ra điều gì.

Một lúc sau, Thạch Nham nhíu mày ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Vũ Nhu và Đế Sơn đang hiếu kì, thản nhiên giải thích:

- Là Thiên hỏa thuộc tính băng hàn trên người ta, lúc ta đưa thần thức vào trong Tuyết Long sơn, nó thông qua khí tức băng hàn mỏng manh của nó trong thần thức của ta cảm nhận được một sinh vật băng hàn tương tự với nó.

Vẻ mặt của hai người Đế Sơn và Vũ Nhu chấn động.

- Tộc trưởng Đế Sơn, gọi ba người Dịch Thiên Mạc, Trát Mãnh, Tạp Ba đến đây đi, kiến thức về linh hồn của Âm Mị tộc sâu sắc hơn Dực tộc các người, ta chỉ phương hướng cho bọn họ, có lẽ bọn họ sẽ có thể phát hiện ra cái gì đó.

Trầm ngâm một lúc, Thạch Nham nghiêm túc nói:

- Chúng ta có thể ở lại Tuyết Long sơn một thời gian, trong khoảng thời gian này, chúng ta phải hiểu rõ toàn bộ Tuyết Long đảo như lòng bàn tay, không thể xuất hiện những thứ ngoài ý muốn mà chúng ta hoàn toàn không biết gì cả.

- Chủ nhân gọi thẳng tên tôi là được rồi.

Đế Sơn hơi khom người, cung kính lui lại.

- Ngài không cần quá khách sáo với hắn.

Vũ Nhu cười tươi, đứng thẳng mình, thoáng lùi vài bước về phía sau nói:

- Tôi biết con người Đế Sơn, một khi hắn đã ra quyết định điều gì thì sẽ không hối hận, cho dù quyết định này là sai, hắn cũng quyết làm sai tới cùng.

Dừng một lúc, Vũ Nhu tiếp tục nói:

- Vì vậy, hắn đã thề tôn ngài là chủ thì sẽ không thay đổi. Bất luận tương lai ngài làm hắn thất vọng thế nào, chỉ cần nài chưa chết, lời thề của hắn sẽ không thể phá vỡ. Hắn vẫn cam nguyện tự nhận xui xẻo chứ không nuốt lời. Con người của hắn, ngài có thể yên tâm.

Con ngươi Thạch Nham lóe lên một tia kinh dị, lập tức nhíu mày:

- Có lẽ vẫn cần sự tôn kính nên có, tuy nói các người tôn ta là chủ, gọi ta là chủ nhân nhưng trong lòng ta, Đế Sơn và Dịch Thiên Mạc vẫn là bậc trưởng bối của ta, điều này hiện tại không thay đổi, về sau cũng sẽ không thay đổi, dù cho có một ngày ta vượt qua bọn họ thì cũng như thế.

Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu sáng lên, trong lòng có hơi chút cảm động, chầm chậm gật đầu nhỏ giọng nói:

- Xem ra lựa chọn của chúng ta quả thật không sai, có thể đi theo ngài có lẽ thật sự là một việc may mắn của chúng ta.

Thạch Nham lắc đầu, bỗng nhiên lại mỉm cười nói:

- Tạm thời, ta chỉ là phiền phức của các người, hoàn toàn không phải là việc may mắn gì đó. Nhưng mà, ta sẽ hết sức cố gắng, hy vọng tương lai có thể khiến cho các ngươi không hối hận quyết định hôm nay.

Nói xong, Thạch Nham thu hồi cánh tay đặt trên mũi băng, nhắm mắt truyền tin cho Huyền Băng Hàn Diễm:

- Sao rồi?

- Dưới ngọn núi có một loại khí tức rất tương tự với ta nhưng ẩn nấp rất sâu, nếu loại sinh vật đó thật sự tồn tại, nó có lẽ đang ngủ say, toàn bộ khí tức trên mình nó đều ẩn giấu rồi, rất khó phát hiện. Nếu ta không thể ra khỏi chiếc nhẫn quỷ quái này thì cho dù là ta cũng không phát hiện được vị trí chính xác của nó...

Hồi âm của Huyền Băng Hàn Diễm làm Thạch Nham nhíu mày lại, vẻ mặt rung động nói:

- Nói như vậy, bên trong Tuyết Long sơn thật sự có điều cổ quái?

- Có lẽ vậy...

Huyền Băng Hàn Diễm do dự một lúc mới tiếp tục trả lời:

- Còn có một khả năng khác, có thể tên kia đã sớm rời đi rồi, khí tức mà ta cảm ứng được chỉ là trước đây còn sót lại.

"Vù vù vù!"

Gió lạnh bị xé rách, từng bóng người lặng lẽ hiện ra, Đế Sơn và ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc đều tụ tập trước mặt Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dịch Thiên Mạc chỉ liếc nhìn Thạch Nham, vẻ mặt chấn động khom người cung kính nói:

- Chúc mừng chủ nhân lại tiến thêm một bước vào Địa Vị đỉnh cấp, dựa vào nghị lực và thiên phú của chủ nhân, có hy vọng trong vòng hai, ba năm sẽ bước vào cảnh giới Niết Bàn."

Tạp Ba, Trát Mãnh hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Thạch Nham trong chốc lác mới mới kinh ngạc chúc mừng.

Thạch Nham bình tĩnh xua tay ngăn cản bọn họ xu nịnh, chỉ về mũi băng óng ánh đi thẳng vào chủ đề:

- Tuyết Long sơn này có điều khác thường, theo lời của Thiên hỏa trong người ta, bên trong Tuyết Long sơn có lẽ có tồn tại một sinh mệnh thuộc tính băng hàn, năng lực cảm ứng linh hồn của ba người cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ trước đó chưa lưu ý, nhưng hiện tại tra xét kỹ lưỡng xem thử thật sự có điều cổ quái hay không.

- Được.

Ba người Dịch Thiên Mạc khom mình gật đầu rồi lập tức cùng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt cảm ứng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi