Tuyết Long giữa trưa vẫn sẽ không nóng nực lắm.
Nhất là vùng lân cận Tuyết Long sơn, gió mát từ trên núi thổi xuống làm người dưới chân núi thoải mái dễ chịu, không hề cảm thấy khó chịu.
Trong một căn lầu gỗ bốn tầng, hai vị Võ Giả cảnh giới Thiên Vị là Hoa Mãnh, Hoàng Nam đến từ Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa đang ngồi đối diện với bốn Võ Giả trẻ tuổi Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh.
Ba người Tào Chỉ Lam, Hà Thanh Mạn, Phan Triết ngồi ngay ngắn tại một nơi khác, đang ăn trái cây với vẻ mặt phức tạp.
Sau khi Hoa Mãnh, Hoàng Nam truyền đi tin tức theo yêu cầu của Thạch Nham thì vẫn vô cùng hiếu kỳ với những việc của Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh. Bọn họ không ngừng truy hỏi, cuối cùng cũng biết được lai lịch mơ hồ của Âm Mị tộc và Dực tộc, trong lòng âm thầm kinh hoàng.
Vô Tận hải bây giờ đã chịu sự uy hiếp của Ma nhân, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện Âm Mị tộc và Dực tộc đến từ Chiến Trường Thâm Uyên, đồng thời hai tộc còn có cao thủ như mây, điều này làm Hoa Mãnh, Hoàng Nam rất kinh ngạc, không biết rốt cuộc Âm Mị tộc và Dực tộc muốn gì.
- Không bao lâu nữa gia chủ sẽ tới đây, đến lúc đó hy vọng không nên gây ra chuyện gì mới tốt…
Hoa Mãnh nhìn Cổ Linh Lung, sắc mặt có hơi khó coi:
- Trước nay tính khí gia chủ luôn ngạo mạn, đối với thực lực của Âm Mị tộc, Dực tộc cũng không rõ lắm. Nếu người giận dữ thì nói không chừng sẽ xảy ra xung đột với hai tộc. Đến lúc đó mới thật sự khó giải quyết.
Hiển nhiên Cổ Linh Lung biết rõ tính khí của Cổ Tiêu nên đồng ý gật đầu:
- Hy vọng lão nhân người có thể cảm ứng được điều khác thường trên đảo.
Đôi mày như vẽ củaTrác Nghiên Tinh nhíu lại, trong lòng nàng khẽ thờ dài cũng có phần lo lắng cho thánh mẫu Vu Cầm không biết tính hình trên đảo.
Phan Triết và Tào Chỉ Lam ngồi ở một bên, còn Phan Triết thì sau nhiều lần bị Thạch Nham thí luyện linh hồn vẫn chưa chết thì tinh thần ủ rủ chán nản, đã không còn phong độ như trước đây. Bây giờ, hắn vừa nhìn thấy Thạch Nham liền tự nhiên cảm thấy trong lòng nguội lạnh, linh hồn đều run rẫy.
Thời gian trước ở vùng đất bị vứt bỏ, Thạch Nham coi hắn trở thành vật thí luyện thường dùng nhất, các loại linh hồn thí luyện huyền ảo nguy hiểm đều dồn hắn.
Những ngày đó chính là cơn ác mộng tối tăm nhất trong cuộc đời làm hắn không dám nghĩ lại, khiến hắn một khi nghĩ tới Thạch Nham sẽ không kiềm chế được nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng có nỗi sợ hãi thật sự.
- Trở về rồi, ngươi dự tính làm sao?
Tào Chỉ Lam là người bình tĩnh nhất, trên khuôn mặt thanh lệ thoát tục không hề giận dữ, không hề hấp tấp, không hề bận tâm, không có biểu lộ ra bất cứ cảm xúc dư thừa nào:
- Phan Triết, ta cho ngươi một đề nghị...
- Sao?
Đôi mắt hốc hác của Phan Triết hơi lóe lên được chút tinh thần, cười khổ nhìn mỹ nhân ở bên cạnh
- Có đề nghị gì?
- Đừng nghĩ tới việc tìm Thạch Nham trả thù, kẻ này ngươi đối phó không nổi đâu.
Tào Chỉ Lam do dự một chút mới thấp giọng khẽ nói.
Đôi mọi Phan Triết run run, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mới lắc đầu nhỏ giọng nói:
- Có phải tên khốn đó đã động tay động chân trên người ta? Cô có thể phát hiện ra một ít, đúng không?
Đôi mắt đẹp của Tào Chỉ Lam có chút ý thương sót, nhẹ nhàng gật đầu, hơi thở thơm như hoa nói:
- Ta nghĩ, hắn hạ vào bên trong linh hồn chúng ta một loại cầm chế đặc thù gì đó, cho dù cấm chế đó bị phả giải cũng có thể để lại bóng ma của hắn sâu trong tâm linh của ngươi. Nếu tương lai ngươi và hắn đối mặt giao chiến, ta nghĩ ngươi không có bất cứ cơ hội nào.
Phan Triết cười khổ không thôi nhưng biết những lời nàng ta nói là thật, cúi đầu ủ rũ thở dài, lầm bẩm nói thầm:
- Hắn là quái thai, còn khó đối phó hơn bọn Dương Mộ nhiều, hy vọng sau này đừng gặp lại hắn, xem như ta sợ tên đó...
Tào Chỉ Lam kinh ngạc, nhìn chằm hắn thật kỹ một hồi, lúc này mới cảm thấy Thạch Nham đã sớm từ phương diện tâm linh hủy đi thủ lĩnh tương lai của Bồng Lai Thánh Địa, tâm hồn thiếu nữ không kềm được mà có một cảm giác rất tuyệt diệu.
Lão già áo xanh và Thánh mẫu Vu Cầm của Thiên Trì Thánh Địa chân đạp hư không chậm rãi từ trên trời đi xuống, hiện thân trước căn nhà gỗ của bọn người Hoa Mãnh, Hoàng Nam.
Cổ Tiêu hai mai tóc đã bạc, đầu buộc khăn xanh nho nhã như văn sĩ, vừa hạ xuống liền cất giọng quát khẽ:
- Chủ nhân đâu?
Vu Cầm dáng vẻ hiền từ, tà áo trên mình tung bay, toàn thân toát lên khí tức thần thánh trang nhã, đôi mắt như sâu không thấy đáy để lộ ra sự cơ trí nhìn thấu lòng người.
Sau khi hai người hạ xuống lặng lẽ phóngra thần thức bao phủ lại toàn bộ Tuyết Long đảo.
Nhưng mà khi thần thức trải rộng dạo khắp Tuyết Long đảo một vòng, hai người vẫn không phát hiện ra khí tức của cao thủ Thần cảnh, thậm chí ngay cả khí tức của cao thủ Thiên Vị cũng không thể phát hiện ra.
Điều này làm Cổ Tiêu, Vu Cầm âm thầm kinh ngạc, dần cảnh giác đề phòng hòn đảo này hơn.
Trước khi đến, bọn họ nhận được tin tức của Hoa Mãnh và Hoàng Nam, nói rằng trên đảo này có cao thủ Thần cảnh, hơn nữa không chỉ một người. Chính là vì tin tức này, hai nhân vật này ở Viên La hải vực dậm chân một cái có thể dẫn tới biển động mới hạ mình đến nơi này.
Tuy bọn họ không quá tin tưởng trên đảo thật sự có cao thủ Thần cảnh nhưng họ lại tin tưởng nơi này phải có cao thủ cảnh giới Thiên Vị cách Thần cảnh chỉ có một bước.
Nhưng mà lên trên đảo, bọn họ chẳng những không thu hoạch được gì, thậm chí còn không cảm ứng được có dao động sinh mệnh mạnh mẽ nào, điều này liền làm hai người phải giật mình.
Hoa Mãnh, Hoàng Nam trong tòa lầu gác bốn tầng nghe tiếng quát của Cổ Tiêu, Vu Cầm cất giọng quát khẽ nên Hoa Mãnh, Hoàng Nam không nhịn được cao giọng trả lời, nhưng phát hiện âm thanh lại không thể xuyên qua khỏi một vòng sáng màu bạc kỳ diệu của căn lầu gác gỗ bốn tầng này.
Bên ngoài căn lâu gác gỗ bốn tầng tồn tại một loại kết giới cấm chế linh hồn nào đó, loại kết giới này có thể ngăn chặn linh hồn tra xét, làm người ta gần trong gang tấc cũng cảm ứng không được khí tức của bọn họ.
- Đừng thử nữa.
Lúc Hoa Mãnh, Hoàng Nam lớn tiếng trả lời, Tào Chỉ Lam đột nhiên đứng dậy, lặng lẽ bước đến bên cửa sổ, từ xa nhìn về Cổ Tiêu, Vu Cầm, trên gương mặt xinh đẹp của tràn đầy vẻ chấn động xen lẫn kinh hãi:
- Cổ Tiêu Gia chủ Cổ gia, Vu Cầm Thánh mẫu Thiên Trì Thánh Địa đều có tu vi cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, tu vi cảnh giới huyền ảo khủng bố như vậy lại không phát hiện ra sữ tồn tại của chúng ta, điều này…
Tào Chỉ Lam không tiếp tục nói nữa, nhưng mà đám người Hoa Mãnh, Hoàng Nam, Cổ Linh Lung trong nhà gỗ lại sợ hãi biến sắc, tim đập loạn lên, trong mắt cũng không kiềm chế được vẻ kinh sợ.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể…
Cổ Linh Lung lầm bầm tự nói, không muốn tin chuyện này là thật:
- Thái gia gia ta có tu vi Thần cảnh, sao lại không phát hiện được chúng ta ở gần trong gang tấc chứ? Nhất định là người cố ý! Đúng, nhất định là cố ý!
- Không có chuyện gì là không thể.
Tào Chỉ Làm hít sâu một hơi
- Ta luôn âm thầm quan sát Âm Mị tộc, ta phát hiện chủng tộc kỳ lạ này nhận thức về ảo diệu của linh hồn vượt xa chúng ta, điểm này các ngươi không cần phủ nhận, chúng ta đều đã tự mình từng trải qua. Thân thể, Tinh Nguyên của Yết Cát kia đều không hề mạnh mẽ hơn chúng ta nhưng có thể thông qua hồn kỹ đặc biệt khống chế chúng ta dễ như trở bàn tay. Chỉ bằng điểm này liền biết được lĩnh ngộ về linh hồn áo nghĩa của chủng tộc này đáng sợ cỡ nào.
Phan Triết chầm rãi gật đầu, ngán ngẩm nói:
- Tào tiểu thư nói không sai, chủng tộc này trên phương diện linh hồn quả thật lợi hại hơn chúng ta.
- Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc vốn đều có tu vi Thần cảnh, cùng một cảnh giới, kiến thức của ba người bọn họ về chủ hồn, thức hải đều sâu sắc hơn gia chủ Cổ và Thánh mẫu. Điều này là sự thật, chúng ta không thể không tin, nếu không kết giới bọn họ bố trí, Cổ gia chủ và Thánh mẫu sao không thể không cảm ứng được.
Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tinh ngạc nhiên cũng lập tức hơi lo lắng.
Một thân ảnh to lớn hùng vĩ từ trên núi tuyết từ xa nhanh chóng lướt tới, không lâu sau liền hiện thân trước mặt Cổ Tiêu, Vu Cầm.
- Tại hạ Thạch Nham, đến từ Dương gia ở Gia La hải vực, ra mắt hai vị tiền bối. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thạch Nham chắp tay, thái độ cung kính thản nhiên cười nói:
- Hai vị tiền bối từ xa xôi ngàn dặm tới đây thật sự là khiến tại hạ niềm vui mừng.
- Thạch Nham?
Ánh mắt Cổ Tiêu như thanh kiếm sắc bén lạnh lùng nhìn hắn, bộ dạng kiêu ngạo nói:
- Ta chưa từng gặp ngươi, để người lớn của Dương gia các ngươi ra nói chuyện, ngươi còn chưa đủ tư cách.
Cổ Tiêu chỉ nhìn thoáng qua liền nhìn ra thực lực chân chính của hắn, Thạch Nham có cảnh giới Địa Vị tam trùng thiên, hiển nhiên không được ông ta để vào mắt, ngay cả kiên nhẫn nói thêm vài câu cũng không.
- Thả người trước.
Vu Cầm vẫn có bộ mặt hiền hậu nhưng giọng nói lại hơi lạnh nhạt:
- Ta muốn nhìn thấy người của Thánh Địa chúng ta trước, sau đó mới có thể bàn chuyện với Dương gia các ngươi, Dương Thanh Đế bị giam cầm, không biết Dương gia các ngươi vẫn còn ai đáng để chúng ta gặp mặt.
Thạch Nham nhíu mày, vẻ tươi cười trên mặt dần lạnh lùng lại:
- Xem ra hai vị tiền bối hình như rất xem thường ta.
Cổ Tiêu lắc lắc đầu
- Không phải xem thường ngươi mà là ngươi không đủ tư cách để thương lượng với chúng ta. Tiểu tử, kêu người lớn của Dương gia các ngươi xuất hiện đi, hiện giờ Dương gia các ngươi đã định trước phải chìm xuống đáy Vô Tận hải, lúc này trở mặt với chúng ta đối với Dương gia các ngươi mà nói thật sự không phải là hành động thông minh.
Vu Cầm không nói gì, chỉ tự mình đi lại một chỗ, trên mình phát ra từng luồng khí tức nhu hòa hình như đang cảm ứng tình huống ở đây.
- Nếu không phải các ngươi cùng Ma nhân liên thủ nhằm vào Dương gia đối phó chúng ta thì Ma nhân sẽ không thể nào tiến vào Vô Tận hải, các ngươi cũng sẽ không gặp phải tình cảnh khó khăn như bây giờ.
Thạch Nham đột nhiên hừ lạnh một tiếng, không khách khí nói:
- Nguyên nhân Ma nhân đến Vô Tận hải toàn là do sự ngu xuẩn của các ngươi, không nghĩ cho đến bây giờ mà các ngươi vẫn không biết hối cải như vậy.
"Sao?"Trong mắt Cổ Tiêu lóe lên một tia chớp hình kiếm nhanh như chớp bay thẳng về hướng Thạch Nham.
Bỗng nhiên kiếm khí không gì sánh được, đột nhiên từ trong tia chớp hình kiếm dài cỡ ngón tay bắn ra!
Bên trong tia chớp nhỏ bé đó lại ẩn chứa mấy chục luồng kiếm ý khủng bố khác nhau. Những kiếm ý đó như che kín trời đất, giống như muốn xé rách bầu trời.
Rơi vào trong mắt Thạch Nham lại biến thành hơn trăm ngàn thanh cự kiếm chọc trời, từ trên chín tầng trời cùng bao phủ xuống dưới!
Kiếm ý có khắp mọi nơi làm hắn xuất hiện một cảm giác bất lực, chỉ có thể bó tay để cho nó cắt thành mảnh nhỏ.
Cổ Tiêu chỉ là trong mắt lóe lên một tia chớp liền khiến Thạch Nham ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có.
"Xuy!"Một chiếc lông chim đen như mực bỗng hiện ra trước mặt Thạch Nham, lông vũ đen như mực lắc lư phát ra mấy ngàn gợn sóng màu đen. Gợn sóng vừa khuếch tán ra, cả thiên địa như bị màu đen bao phủ, ban ngày nháy mắt biến thành đêm tối.
"Rầm rầm ầm!"Một chuỗi tiếng nổ kinh thiên động địa theo đó truyền ra. Đến lúc Thạch Nham kinh hải khó hiểu thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng kinh hô của Cổ Tiêu.
Nháy mắt, đêm tối đã không còn thấy nữa, ánh sáng lại hiện ra.
Sắc mặt Cổ Tiêu khó coi, vẻ mặt kinh hãi quát lên:
- Quả thật có cao thủ Thần cảnh!