SÁT THẦN

Tất cả thi khí trắng đậm trong hầm bị đánh tới long trời lở đất, như cơn lốc bay tứ tung.

Đao phong sắc bén rít lên chói tai, để lại những vết tích trên vách tường.

Dưới ánh sáng yếu ớt của cái đèn bát, trên bức tường đá của căn hầm hiện ra vô số vết tích, những vết tích này cực sâu, giống như là bị binh khí sắc bén rạch một nhát.

Vô số vết tích chằng chịt, vết nào cũng lún sâu vào bức tường đá.

Từng đạo ánh sáng kỳ dị xẹt qua, không biết từ nơi nào kéo tới, bắt đầu càn quét ở trong hầm.

Đám trưởng lão của Thi Thần giáo đột nhiên được bao phủ bởi âm khí trắng nhởn, tạo thành một bức tường âm khí thật dài, bao bọc lấy họ.

Hơn mười vạn luồng lực lượng linh hồn trong suốt có thể nhìn thấy, giống như tinh quang (ánh sáng ngôi sao) từ trên 9 tầng trời hạ xuống, dày đặc chiếu xuống đất, đang mạnh mẽ tấn công từng góc nhỏ của căn hầm.

Ba người Dịch Thiên Mạc híp mắt, tuy không nhúc nhích nhưng thân hình họ lại chính là nơi tụ hợp của tinh quang, từng đạo tinh quang đẹp mắt cứ quấn lấy những người trong hầm.

Ngay cả Thạch Nham cũng không ngoại lệ.

Trong thức hải của hắn bị mấy trăm luồng tinh quang xuyên qua, đây chính là linh hồn tinh quang của đám Dịch Thiên Mạc, giống như là một sợi tơ dài vô tận, dẻo dai vô cùng, khiến cho hắn không cách nào sử dụng thức hải, muốn sử dụng ngũ ma và chủ hồn cũng vô cùng khó khăn.

Ba người Dịch Thiên Mạc không coi hắn là điểm công kích chủ yếu, nhưng áp lực mà hắn phải chịu đựng cũng không phải chuyện đùa.

Trong con ngươi màu xanh biếc giáo chủ Thi Thần giáo tràn ngập những sợi tơ tinh quang.

Đó là ba người Dịch Thiên Mạc đang khống chế hắn, không biết thông qua loại bí pháp thần kỳ nào mà chúng hầu như toàn bộ tiến vào trong cơ thể Thanh Minh, tiến vào đầu óc của hắn, trói chặt chủ hồn và thức hải của hắn lại.

Thức hải và chủ hồn là là căn bản của võ giả, là nơi then chốt để điều khiển Bì Tuyệt thi hỏa, khi thức hải và chủ hồn bị hạn chế hắn không cách nào triển khai được ý niệm, không truyền ra ngoài thì đương nhiên không điều khiển được Bì Tuyệt thi hỏa, do đó không thể tạo thành uy hiếp với Thạch Nham.

Khí tức âm hàn vô cùng nồng nặc, giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh đang toàn lực phá những sợi tơ linh hồn kia.

Ba người Dịch Thiên Mạc cười nhạt không thôi, hợp lực tăng cường lực lượng áp chế của linh hồn, đem các loại hồn nghĩa sâu xa của Âm Mị tộc triển khai tới cực hạn.

Trong lúc nhất thời, đủ loại ánh sáng kỳ lạ tỏa ra trong căn hầm, dùng, tinh quang biến thành những chùm tia sáng khiến cho người ta hoa cả mắt, chúng biến thành những trận hình huyền ảo khó dò, ầm ầm rơi xuống đầu giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh.

Thanh Minh bị ba người kia dùng linh hồn hợp lực công kích, hắn phải chống đỡ vô cùng cật lực, ánh sáng trong đôi mắt xanh biếc kia dần ảm đạm đi.

Doãn Hải ngồi ngay ngắn ở trên một cái âm mộc quan, âm trầm nghiêm mặt, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, thân hình run lên.

Hắn đã nhận ra tu vi chân thực của ba người Dịch Thiên Mạc, ba gã võ giả Thần cảnh dùng linh hồn mạnh mẽ áp chế, khiến cho trong hầm xuất hiện vô số những cơn lốc.

Bất kỳ ai chỉ cần đứng ở chỗ này đều không thể chạy trốn khỏi lực hút linh hồn của ba người Dịch Thiên Mạc, chỉ cần sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu, họ sẽ phải chịu đựng cơn thủy triều linh hồn của ba người kia.

Âm Mị tộc cực kỳ am hiểu công kích linh hồn, sự am hiểu này vượt xa võ giả nhân loại, ba người liên thủ thi triển các loại ảo diệu linh hồn khiến cho giáo chủ Thi Thần giáo không có cách nào thi triển Thiên hỏa.

Hắn bây giờ chỉ còn cách đau khổ chống đỡ, đâu còn sức mà phản kháng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Cùng là Thần cảnh, thế nhưng dùng hồn chiến, một mình Dịch Thiên Mạc cũng đủ áp chế hắn rồi.

Huống chi bây giờ ba người liên thủ?

...

"Được rồi."

Thạch Nham phất tay một cái, sắc mặt thản nhiên nói:

"Ta nghĩ Thanh Minh giáo chủ không nên tràn ngập tự tin như trước nữa, đừng cho rằng với lực lượng của một mình ngươi có thể biến toàn bộ chúng ta thành thi nô."

Lúc trước Thạch Nham đã âm thầm lưu tâm, khi âm khí tập trung vào người Thanh Minh, hắn đã hiểu được dụng tâm hiểm ác của Thanh Minh.

Bì Tuyệt thi hỏa vô cùng khó ứng phó, một khi thi hỏa này bay ra từ cơ thể Thanh Minh, nó sẽ bao phủ cái hầm này, ba người Dịch Thiên Mạc có thể không ứng phó nổi.

Địa Tâm hỏa vạn năm của hắn tuy rằng lợi hại, nhưng đúng như lời của Thanh Minh đã nói, tu vi của hắn lại không cao.

Nếu thực sự đấu nhau, Địa Tâm hỏa vạn năm có lẽ chưa tới được gần Thanh Minh đã bị Bì Tuyệt thi hỏa bao phủ, hắn sẽ biến thành thi nô của Thanh Minh, cả đời bị thi hỏa kia nô dịch.

Thanh Minh đúng là có quyết định này.

Người này không chỉ muốn nô dịch hắn, thậm chí cũng muốn nô dịch luôn cả ba người Dịch Thiên Mạc.

Hắn cho rằng uy lực của Bì Tuyệt thi hỏa đủ để áp chế ba người Dịch Thiên Mạc, cho nên mới có ý niệm tự đại như vậy trong đầu.

Nhìn thấu dụng tâm của Thanh Minh, Thạch Nham không khách khí nữa, lập tức bảo ba người Dịch Thiên Mạc ra tay, dùng lớp linh hồn áp chế mạnh nhất, ép cho hắn không cách nào sử dụng Bì Tuyệt thi hỏa.

...

Ba người Dịch Thiên Mạc chậm rãi thu hồi hơn mười vạn luồng khí tức linh hồn.

Chỉ thấy vô số tia sáng trong hầm từ từ trở nên ảm đạm, bắt đầu mơ hồ sau đó hóa thành hàng tỉ điểm sáng, giống như hàng vạn con chim về tổ, chui vào trong cơ thể ba người Dịch Thiên Mạc.

Trong hầm vốn tràn ngập sát khí nay chẳng còn một chút gì, khung cảnh đang khôi phục lại sự bình yên ban đầu.

Tất cả trưởng lão của Thi Thần giáo đều sầm mặt, hai tròng mắt tràn ngập sợ hãi và thù hận, họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong con ngươi xanh biếc của Thanh Minh lóe lên từng tia sáng xanh, hắn đơn giản liếc mắt nhìn Thạch Nham, nhìn ba người Dịch Thiên Mạc nhưng không mở miệng nói câu gì.

Thanh Minh không tiếp tục xuất thủ.

"Ta biết ngươi cảm ứng được lực lượng trong cơ thể chúng ta không hùng hậu bằng ngươi, cho nên mới cuồng vọng cho rằng chỉ cần dựa vào Thiên hỏa của mình là có thể áp chế ba người chúng ta."

Dịch Thiên Mạc lạnh lùng cười, khinh thường nói:

"Cấu tạo thân thể của Âm Mị tộc chúng ta không giống như các ngươi, cho nên đã định sẵn chuyện ở cùng một cảnh, thân thể của Âm Mị tộc chúng ta không cường hãn như nhân loại, thần lực tập trung trong cơ thể chúng ta cũng không mạnh như các ngươi."

Dừng lại một chút, Dịch Thiên Mạc lạnh lùng nói tiếp:

"Nhưng mà điều này không có nghĩa rằng Âm Mị tộc chúng ta không mạnh như các ngươi khi cùng đẳng cấp."

"Âm Mị tộc? Dị tộc?"

Thanh Minh lấy làm kinh hãi, nói:

"Hóa ra các ngươi là dị tộc "

"Hừ"

Tạp Ba khuôn mặt khình thường nói:

"Dị tộc thì thế nào? Ở thời kỳ thượng cổ, nhân loại các ngươi đâu phải chủ nhân của đại lục này, lúc trước nhân loại các ngươi cũng chỉ là một chủng tộc trên đại lục này mà thôi, thế lực đâu có mạnh bằng chủng tộc khác. Nếu không phải là nhân loại các ngươi am hiểu âm mưu quỷ kế, lợi dụng mâu thuẫn trong các chủng tộc khác khơi mào chiến tranh, thì cái đại lục này bây giờ vẫn còn là thiên hạ của dị tộc chúng ta."

Ánh mắt Thanh Minh trở nên âm trầm, lướt nhìn Tạp Ba, đột nhiên cúi đầu cười nhạt:

"Các ngươi cho rằng ta chỉ có thủ đoạn như vậy?"

"U"

Một gầm kinh thiên động địa, tràn ngập khí tức hung ác từ trong lòng đất truyền ra.

Từng đợt rung động hủy diệt thiên địa từ trong lòng đất lan tới, một luồng khí tức khủng bố cũng đồng thời bao phủ nơi này.

Tất cả âm mộc quan trong hầm đột nhiên rung động không ngớt, trong bầu không khí quỷ dị, trong âm mộc quan truyền ra những tiếng động lạch cạch, điều này chứng tỏ toàn bộ thi thể trong quan tài đang hoạt động.

Sắc mặt đám người Doãn Hải đại hỉ, nhịn không được kêu lên:

"Giáo chủ, ngài đã đem nó tới đây?"

Thanh Minh ngạo nghễ gật đầu, tự tin nói:

"Có thể lực lượng của một mình ta không phải đối thủ của ba người các ngươi, nhưng mà cộng thêm lão già ở dưới lòng đất kia, ta tin rằng các ngươi không toàn thân ra khỏi đây được đâu."

Thạch Nham biến sắc.

Hắn biết trong lòng đất có ẩn giấu một sinh vật, chính là thi vương vạn năm của Thi Thần giáo.

Thi vương mới chính là cỗ máy chiến đấu mạnh mẽ của Thi Thần giáo.

Các loại tin có liên quan tới Thi vương đều được lưu truyền ở Vô Tận hải, bất kỳ một cường giả nào đã từng giao chiến với Thi vương đều khẳng định nó vô cùng mạnh mẽ.

Thi vương có thể so sánh với cường giả Thần cảnh, lực lượng thực sự của nó còn mạnh hơn cường giả Thần cảnh nhiều.

Ba người Dịch Thiên Mạc cũng âm thầm chắc lưỡi, lông mày nhăn tít lại, ba người thông qua linh hồn cảm nhận được một lực lượng vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng mà, trước đó Thi vương kia vẫn ẩn nấp trong lòng đất mà bọn họ không cách nào phát hiện ra, điều này khiến cho ba người kinh hãi, cảm thấy lạnh run vì năng lực của Thi vương

Trong lòng đất Thi vương mới chỉ gào một tiếng, toàn bộ Nhật đảo đã bị chấn động.

Vô số cường giả Thần cảnh trên đảo bị giật mình, đồng thời phóng thần thức, cùng nhau dò xét tới hướng của Thi Thần giáo.

Ngay cả Nhật thần Đường Uyên Nam cũng sợ hãi biến sắc, hắn mới phóng thần thức thì ba người Lý Phúc đã đi tới, vội vàng nói rõ tình huống:

"Thạch Nham đi tới chỗ Thi Thần giáo."

Đường Uyên Nam cả kinh, hàng vạn đạo thổ quang từ trên người hắn bắn ra, thân hình theo đó biến mất trong hư không.

Âm khí trong hầm dày đặc, một điểm đỏ rực hiện ra sau đó lớn dần và biến thành một mặt trời chói chang, không gian vặn vẹo, Nhật thần Đường Uyên Nam xuất hiện.

Ánh sáng bớt đi, khuôn mặt đỏ bừng của Đường Uyên Nam hiện ra, hắn đang cau mày, không tức giận nhìn về phía giáo chủ Thi Thần giáo, nói:

"Thanh Minh huynh, nơi này đã làm gì có lỗi với huynh chưa? Tại sao huynh muốn dùng Thi vương hủy Nhật đảo của ta?"

Quang hoa trong mắt của Thanh Minh mới dần bớt đi, hít một hơi thật sâu, nói:

"Hiểu lầm mà thôi."

Một luồng ý niệm từ trong đầu hắn phóng xuống lòng đất, luồng khí tức khủng bố kia mới chậm rãi rút đi.

Cái cổ thi vạn năm của Thanh Minh lúc này mới chịu nằm yên trong lòng đất, không tiếp tục gầm lên nữa.

Đường Uyên Nam đứng giữa Thanh Minh và Thạch Nham, hắn đưa lưng về phía Thạch Nham, không quay đầu lại nhưng mà thân hình Thạch Nham lại run lên.

Hắn cảm thấy trái tim mình đập vô cùng nhanh, khiến cho tinh thần lực của hắn không kiềm chế nổi tuôn ra, cơ thể hắn sáng dần lên giống như một viên hàn tinh (sao băng) trên trời, điều này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Đường Uyên Nam vẫn chưa quay đầu lại, nhưng cơ thể hắn đã nóng dần lên, sau đó thì đỏ bừng.

Từng cái mặt trời, từng vòng ánh sáng xuất hiện trong căn hầm, khiến cho cái hầm này ngập trong một biển ánh sáng, nhiệt độ dần tăng cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi