SÁT THẦN

"Ngươi dám xuống đây không?"

Trong bãi tắm màu xanh mênh mông, quanh người Tào Chỉ Lam ánh sáng lưu chuyển, khuôn mặt làm rung động lòng người kia dần dần trở nên rõ ràng.

Hơi nước mênh mông mờ ảo lượn lờ bên người nàng giống như một thứ sinh vật có sức sống thật sự, theo điệu dáng chậm rãi của nàng mà nhảy múa, giống như một con cá chình màu trắng dài uốn éo, khiến người ta có cảm giác ôn nhu thướt tha.

Đứng dưới hồ nước, trên khuôn mặt kiều mị của Tào Chỉ Lam luôn nở nụ cười. Trước mắt mọi người, nàng không hề tỏ ý sợ hãi, ngón tay ngọc ngà nhỏ bé chỉ về phía Thach Nham ở xa xa, hơi thở như lan mang theo ý khiêu khích.

Toàn trường ồ lên.

Cho dù là võ giả là nam hay là nam nữ trong bãi tắm hay là thanh niên tuấn kiệt ở xung quanh, cho dù là người nhận ra thân phận Tào Chỉ Lam hay người không rõ lai lịch của nàng, tất cả đều ngơ ngẩn.

Theo hướng chỉ của ngón tay ngọc ngà của Tào Chỉ Lam, mọi người dáo dác tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng cũng thấy được Thạch Nham bên bệ cửa sổ.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, sắc mặt Thạch Nham vẫn như thường, giống như không biết mình đã trở thành mục tiêu của mọi người, một mình tiếp tục uống rượu, hoàn toàn không đem những lời Tào Chỉ Lam vừa nói để trong lòng, thái độ rất thờ ơ, thậm chí đến một chút biểu hiện khác thường cũng không có.

Lâm Nhã Kỳ và Dạ Trường Phong bên cạnh hắn cũng ngẩn cả người, dùng vẻ mặt cổ quái nhìn sang hắn.

Mười mấy tên võ giả trẻ tuổi trong quán rượu khi nghe tiếng nói của Tào Chỉ Lam trong bãi tắm đều vô cùng kinh ngạc mà nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự kinh dị, hâm mộ, đố kị, bất mãn, nghi ngờ..., trong thâm tâm có vô số suy nghĩ đang di chuyển ngược xuôi, âm thầm suy đoán thân phận của Thạch Nham.

Bốn thanh niên định gây rối phía sau lưng Thach Nham ngẩn ngơ như gà gỗ, đứng như trời chồng, dường như không kịp phản ứng.

Cổ Linh Lung âm thầm nghiến răng, trong lòng vừa hận vừa tức, thầm mắng Tào Chỉ Lam.

Cù Nghiễn Tình chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Thiên kim của Tào gia bên dưới có phải đang gọi ngươi không?"

Dạ Trường Phong sửng sốt một lúc, đột nhiên rùng mình một cái, vẻ mặt đầy sự quái dị:

"Huynh đệ, ngươi rốt cuộc là ai? Ta biết Tào Chỉ Lam, nữ nhân này nổi tiếng về sắc đẹp ở Vô Tận hải, không biết bao nhiêu người vì cô ta mà thần tình điên đảo, nhưng ta chưa từng nghe thấy cô ta để ai trong mắt, vậy mà ngươi lại được, thậm chí còn kiến cô ta chủ động nữa, ngươi làm như thế nào vậy?"

Thạch Lam vẻ mặt lạnh nhạt lắc lắc đầu nói:

"Cô ta bị bệnh thần kinh."

Lâm Nhã Kỳ cười hi hi liên tục gật đầu đồng ý:

"Đúng là bệnh thần kinh, trước bao nhiêu người thế này mà làm việc mất mặt như thế, ta thật là bội phục nữ nhân này"

Ngươi không xuống à?"

Dạ trường Phong nói:

"
Nữ nhân kia ở Vô Tận Hải là cực phẩm trong mơ của vô số người, giờ này đã chủ động yêu cầu, ngươi còn chờ gì nữa?"

Vô số ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang tập trung nhìn vào Thạch Nham, sắc mặt của mỗi người đều khác nhau, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Tào Chỉ Lam cười dịu dàng, giống như hoa đào hé nở, xinh đẹp vô song, những đường cong trên cơ thể được bao phủ bởi ánh sáng, mái tóc mềm mại quyến rũ, đôi môi đỏ mọng mê người, cao giọng nói tiếp:

"Thạch Nham, ngươi có gì phải sợ ta? Sợ ta ăn thịt ngươi sao?"

Trong quán rượu, một thiếu nữ tóc dài đến thắt lưng, sắc mặt ngẩn ngơ, che miệng không dám tin tưởng nhìn Thạch Nham.

"
Choang!"

Cái khay trong tay nàng rơi xuống đất, những quả trái cây màu xanh lăn lóc khắp nơi.

"
Lâm Đạt"

Một thiếu nữ bên cạnh vội quát nhỏ:

"
Đừng ngẩn ngơ nữa."

Lâm Đạt che miệng mặt đầy kinh dị, chỉ ngẩn ngơ đứng đó nhìn Thạch Nham ở phía cửa sổ xa xa hình như không nghe thấy tiếng của người bên cạnh.

"
Lam tỷ, tỷ muốn làm gì vậy?"

Một tiếng hét to đột nhiên từ phía bên trái Thạch Nham vang lên, chỉ thấy một nam thanh niên thân cao hai thước, vóc người cực kì cường tráng, sắc mặt đỏ rực hung ác trừng mắt nhìn Thạch Nham.

Trên người gã quấn một tấm da thú thô kệch, lộ ra nước da ngăm đen đầy những vết sẹo dữ dằn, từng bắp thịt cuồn cuộn nổi lên biểu hiện cho một sức lực vô cùng vô tận.

"Man Cổ, việc của ta ngươi đừng có quản."

Tào Chỉ Lam vẫn giữ nụ cười khiến người ta tâm thần xiêu đổ trên mặt, đôi mắt im lặng hướng về phía Thạch Nham tiếp tục khiêu khích:

"
Thạch Lam, ngươi thật sự không dám sao?"

"
Thiên kim của Tào gia điên rồi"

"
Đúng thật là điên rồi"

"
Rốt cuộc có phải là cô ta không? Ta nghe nói cô ta chưa từng động tâm với bất kì một nam nhân nào, việc hôm nay là như thế nào?"

"
Tất nhiên là cô ta rồi, nếu không thì sao Man Cổ của Hoang Man giáo sao lại nóng nảy như thế kia?"

"
..."

Trong hồ nước, trong quán rượu tiếng bàn luận ầm ĩ, đông đảo võ giả sắc mặt hưng phấm, tụm năm tụm bảy bàn luận sôi nổi.

Trong thời gian ngắn Thạch Nham tự dưng trở thành tâm điểm của mọi người, ai ai cũng thầm đoán thân phận của Thach Nham, muốn biết quan hệ giữa hắn và Tào Chỉ Lam.

Ở khu giao dịch phía xa xa có một người che mặt bằng vải đen, nghe thấy tiếng bàn luận phía bãi tắm, nhịn không được bước qua, đứng trên con đường của khu giao dịch nhìn về phía này.

Chỉ nhìn một lượt, người mặt vải che mặt kia lập tức rùng mình, đôi mắt xinh đẹp ngập những tình cảm phức tạp, nhìn Thạch Nham không chớp mắt.

Trong dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, thân hình chấn động, đột nhiên nhìn về phía người này.

Bốn mắt nhìn nhau giống như có tia chớp lóe lên, vô số tình cảm đã truyền qua tia chớp này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Những kẻ đang nhìn Thạch Nham đều cảm thấy ánh mắt của Thạch Nham thay đổi, bất giác nhìn theo ánh mắt của hắn, họ cũng phát hiện người mang vải che mặt kia, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt mỹ lệ, trong veo sâu thẳm.

Đột nhiên quay đầu lại, Thạch Nham nhếch miệng cười, dưới bao nhiêu con mắt của mọi người nói:

"Không phải là không dám mà là không muốn, tình ý của Tào tiểu thư tại hạ tâm lĩnh, chỉ tiếc là ta là danh hoa có chủ, nếu nàng muốn làm tiểu thiếp tiểu tì gì đó thì phải cố gắng nhiều hơn nữa, trước tiên phải được nàng đồng ý mới được."

Thạch Nham chỉ về phía bóng người che mặt.

Trước cái nhìn chăm chú của vạn người, nữ nhân đó bỏ tấm vải đen che mặt xuống, dung nhan tuyệt thế, khuynh nước khuynh thành hiện ra.

Nàng di chuyển một cách thướt tha uyển chuyển, bay lên không trung, bước chậm từng bước về phía Thạch Nham, giống như tiên nữa giáng trần, phong thái mĩ lệ.

Trong cái không khí kinh người này, nàng thong thả đi qua cửa sổ trước mặt Thạch Nham, đứng bên canh hắn.

Mọi người lại một lần nữa ồ lên.

"Hạ Tâm Nghiên của Gia La hải vực."

"
Đúng là nàng rồi, Luân Hồi võ hồn thâm ảo khó lường, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy."

"
Tên tiểu tử kia là ai vậy? Hai đóa hoa đẹp nhất Vô Tận hải sao lại cùng bám vào hắn chứ."

"
Thạch Nham, ngươi nghe qua cái tên đó chưa?"

"
Có quỷ mới biết, mẹ nó! Thật là không hiểu ra làm sao cả, Tào đại tiểu thư mà lão tử hâm mộ làm sao mà có thể vì thằng khốn kia mà to gan làm càn chứ."

"
..."

Đa số thanh niên võ giả buồn bã thất sắc, nghiến răng nghiến lợi tức giận trợn mắt nhìn Thach Nham, hận không thể ăn tươi nuốt sống được hắn.

Nhiều thiếu nữ lại tỏ ra hứng thú, trong mắt họ tràn ngập những tia sáng kỳ dị hứng thú nhìn Thạch Nham, muốn biết Thạch Nham rốt cuộc là có mị lực gì mà có thể kiến cho cả Tào Chỉ Lam lẫn Hạ Tâm Nghiên đều ái mộ.

Ngây lập tức, trong bãi tắm, ngoài bãi tắm có vô số người bàn luận.

"Đến lúc nào vậy?"

Thạch Nham nhẹ nhàng hỏi?

Ngồi xuống bên cạnh Thạch Nham, cũng không nhìn vẻ mặt đầy tức giận của Tào Chỉ Lam trong bãi tắm, Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng cười:

"
Đến lúc sáng nay, là Tam Thần giáo mời đến, cùng đi với muội còn có gia gia (ông nội) muội. Đường Uyên Nam đúng là đã hao tổn tâm trí mà."

Thạch Nham gật gật đầu, đưa tay nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng nhưng lại bị nàng một miệng oán trách đẩy ra, còn bị nàng nguýt một cái.

"
Bậy bạ! Dám làm cho Lam tỉ không vui! Muội đánh huynh chết."

Một tiếng gầm vang lên, Man Cổ của Hoang Man giáo với thân hình như hùm beo như đạn pháo đột nhiên lao về phía Thạch Nham.

"
Vù, vù, vù."

Trong không khí truyền đến một tiếng rít chói tai, tên Man Cổ kia bay lên không trung, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Thạch Nham nhíu mày, ánh mắt từ từ chuyển sang lạnh lùng.

"
Bộp, bộp, bộp."

Bãi tắm dưới chân Man Cổ đột nhiên có nước bắn lên, từng cột nước trong suốt phóng lên cao, bắn thẳng về phía hắn.

"
Cút."

Man cổ hét một tiếng, sóng âm đánh trúng như vạn kiếm cùng phát, trực tiếp đánh vào những cột nước óng ánh đang lao tới.

Chỉ thấy những cột nước như trụ đá kia bị kiếm quang xẹt qua, ầm ầm tan vỡ thành vô số hạt nước, tung tóe đầy trời.

Man Cổ đạp vào một giọt nước cực lớn, ác độc xông thẳng về phía Thạch Nham.

Một tia chớp lóe lên, một cái Chùy to lớn màu đen bỗng nhiên xuất hiện trong tay Man Cổ. Chỉ.

Một tiếng sấm vang lên, vô số tia sáng sắc bén từ trên Lôi Chùy phóng ra, chúng đẹp mặt mà tinh thuần vô cùng, khí thế khó gì sánh được, chỉ trong nháy mắt, đã bắn thẳng đến trước ngực Thạch Nham.

"Cẩn thận"

Dạ Trường Phong la khẽ một tiếng nhưng vẫn đứng tại chỗ, chỉ hơn nhíu mày.

Lâm Nhã Kỳ tỏ ra rất phấn khích, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng thanh âm lại ôn nhu:

"
Tên dã man này có thần lực trời sinh, nghe nói một quyền có thể đánh chết võ giả cảnh giới Niết Bàn tầng một, hôm nay có thể thấy sự lợi hại của hắn rồi, ha ha, lần này hắn nén giận toàn lực xuất thủ, đúng là sắp có kịch hay để xem rồi."

Từng thủ ấn được ánh sáng tụ lại xuất hiện trong lòng bàn tay của Thạch Nham, tầng tầng lớp lớp hợp lại làm một, ầm ầm đẩy ra ngoài.

"
Sinh ấn!"

Bảy ấn hợp nhất, ấn kí như sơn, thần quang mênh mông, tan núi nát đất.

"
Ầm!"

Một tiếng nổ khiến cho đất rung núi chuyển vang lên đột ngột từ bãi tắm truyền ra xa.

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc đó, những tấm đá xanh lát nền của hồ nước bay tung tóe.

Một quán rượu bên cạnh hồ nước nóng trong khoảnh khắc sụp đổ, từng khối đá to lớn rơi xuống khiến cho nhiều võ giả phải ôm đầu chạy trốn, lớn tiếng mắng mỏ.

Thân hình Man Cổ trên không liên tục chấn động, rơi mạnh xuống hồ nước, cái Chùy lớn tuột khỏi tay hắn, đập thẳng vào một quán rượu, khiến cho quán rượu đó lập tức sụp đổ.

Bàn tay Thạch Nham tê dại, gân mạch như muốn vỡ tung, sắc mặt đỏ rực, liên tiếp lùi về sau ba bước mới có thể đứng vững.

"Lợi hại!"

Trong lòng rùng mình, sắc mặt Thạch Nham đột nhiên lạnh lùng như băng lạnh, đôi mắt tỏa ra chiến ý vô cùng vô tận, đột nhiên phi thân như chim ưng bổ nhào về phía Man Cổ đang ở dưới hồ nước.

"
Tiếp tục"

Man Cổ đứng ở dưới hồ nước thấy Thạch Nham từ trên lao xuống, hắn đột nhiên cười lên dữ tợn, xương cốt trong cơ thể kêu lên răng rắc, truyền ra những tiếng nổ liên miên.

Khí thế cuồng bạo của Man Cổ theo những tiếng kêu của khớp xương ùn ùn kéo tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi