SÁT THẦN

Ba người Dịch Thiên Mạc lần lượt rời đi.

Một mình Thạch Nham ngồi giữa căn phòng khẽ nheo mắt lại, yên lặng như một nhà sư đang ngồi thiền.

Người mà Dịch Thiên Mạc nhắc tới, tuy trong lòng Thạch Nham có chút kinh ngạc nhưng cũng không hề để trong lòng.

Trên Nhật đảo, cao thủ các phương tụ tập, võ giả Thần cảnh vốn có mấy người, những người này cùng xuất hiện trên Nhật đảo, Nhật đảo tự nhiên sẽ không còn bình yên.

Hôm nay, hắn vừa mới đến Nhật đảo đã giết mấy người, đồng thời tỏ ra sáng chói trong cuộc chiến với Man Cổ.

Có lẽ, anh hùng các phương ở trên Nhật đảo có lẽ đã chú ý đến hắn, càng thêm lưu ý đến cảnh giới tu vi của ba người Dịch Thiên Mạc.

Dương gia ở Vô Tận hải ngày trước làm mưa làm gió đắc tội không ít người.

Hắn vừa xuất hiện đã mạnh mẽ ép các phương thế lực phải trả giá cho hành động lúc trước, uy hiếp bọn người Vu Cầm, Cổ Tiêu. Hành động này trong mắt những người đó quả là rất giống với sự ngang ngược của Dương gia.

Hiển nhiên, có một số người trong bóng tối vô cùng phản cảm với cách làm của hắn, việc có người nhịn không được ra tay cũng là điều đương nhiên.

Theo như hắn thấy, cho dù một số người nhịn không nổi trực tiếp đến cửa đem binh hỏi tội cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Đương nhiên, hắn tin rằng trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, không ai có ý định đánh nhau sống chết với hắn.

Chính xác mà nói, họ sẽ không liều mạng đánh nhau với ba người Dịch Thiên Mạc.

Xét cho cùng, uy hiếp của ma nhân vẫn còn.

Trước khi uy hiếp của ma nhân biến mất thì không có ai dám bỏ mặc ngoài tai.

Thạch Nham không quan tâm tới đại cục là do hắn không có gì ở Vô Tận hải, có gì thì phủi đít bỏ đi. Tình hình của Vô Tận hải, sống chết của dân thường, tài nguyên ở trên những hòn đảo, hắn không hề bận tâm.

Rời khỏi Vô Tận hải, hắn vẫn có thể sống tốt đẹp như trước đây, huống chi hắn cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình với Dương gia.

Không có gì trói buộc nên hắn không hề sợ sệt, vì thế mới dám không màng đại cục mượn gió bẻ măng trong lúc then chốt này.

Với hắn mà nói, cuộc chiến giữa ma nhân và cao thủ của Vô Tận hải chỉ là một sự rèn luyện, tích lũy kinh nghiệm quí giá có thể giúp hắn bước vào Niết Bàn, thậm chí bước vào cảnh giới Thiên Vị.

Đặc tính của võ hồn thần bí trong cơ thể là trưởng thành nhanh hơn trong lúc chém giết, lực lượng thu được càng nhiều hơn.

Hắn hận không thể khiến Vô Tận hải càng loạn càng tốt.

Võ giả không ngừng ngã xuống, hắn mới có thể đoạt được càng nhiều bảo bối. Nếu xét từ điểm này, hắn chính là một phần tử khiến thiên hạ đại loạn.

Chỉ có không sợ hãi, không gì ràng buộc, hắn mới có thể tùy ý mà làm, không sợ gánh vác bất cứ hậu quả nào.

Một loạt ý nghĩ vụt qua não hắn, khóe miệng Thạch Nham nở nụ cười lạnh lẽo, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.

Vô số loại khí tức tiêu cực tràn ngập các huyệt đạo trong cơ thể, dưới tác dụng của võ hồn thần bí, khí tức vận chuyển với tốc độ chóng mặt trong các huyệt đạo, tịnh hóa những tinh khí người chết mà hôm nay hắn hấp thu được, biến chúng thành những loại năng lượng kỳ dị mang lại sức mạnh cho hắn.

Thạch Nham âm thầm cảm ứng, để tâm thần chìm vào bên trong tìm hiểu biến hóa kì dị trong cơ thể.

Lần này tuy cũng có loại khí tức tiêu cực làm nhiễu loạn xâm nhập vào trong lòng, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn có thể chịu đựng. Thần trí của hắn luôn duy trì sự tỉnh táo, không có chút dấu hiệu mất đi lí trí nào.

"Xem ra, tinh khí trong cơ thể những người kia chưa đủ cho mình dùng rồi".

Thạch Nham thầm nghĩ.

Mấy người đã chết hôm nay chỉ có cảnh giới Địa Vị, Bách Kiếp, sau khi tinh khí của bọn chúng được hấp thu, tốc độ tịnh hóa trong huyệt đạo của Thạch Nham rõ ràng cực nhanh, cũng vì vậy những khí tức tiêu cực mới không làm ảnh hưởng nhiều tới hắn.

Bước vào cảnh giới Địa Vị đỉnh phong, cho dù là tâm cảnh hay mức chịu đựng cực hạn của cơ thể đều có đột phá cực lớn.

Ở cảnh giới này, thân thể hắn có thể chịu đựng được lực cắn trả nhiều hơn.

Âm thầm đánh giá, cảm nhận biến hóa của thân thể, tinh thần của Thạch Nham trầm tĩnh, thức hải yên lặng không nổi sóng.

Không lâu sau, những năng lượng kì dị quen thuộc đó bỗng tràn ra khỏi huyệt đạo toàn thân.

Trong lòng giật mình, hắn vội vã điều khiển sức mạnh kì dị đó, muốn dẫn nó đến chùm sáng tinh nguyên trong cơ thể.

Thời gian này hắn luôn để ý đến chùm sáng tinh nguyên ở bụng.

Trong thế giới kì diệu đó, tinh nguyên có hình dạng kì dị như một cây cổ thụ chọc trời, cành lá lấp lánh trong suốt ngập tràn tinh nguyên, ngập tràn năng lượng, càng lúc càng trở nên rậm rạp.

Hắn mơ hồ suy đoán, tinh nguyên tập trung càng nhiều, mỗi khắc gốc cổ thụ này đều có những biến hóa kỳ diệu

Hắn thậm chí biết rằng thời điểm mà cây cổ thụ tinh nguyên biến hóa chính là lúc hắn đột phá cảnh giới bước vào cảnh giới Niết Bàn.

Vì vậy những mấy hôm nay hắn luôn ngưng tụ tinh nguyên, tập hợp thêm thiên địa linh khí đổ vào bên trong.

Không cần nói cũng biết, năng lượng kì dị trong huyệt đạo toàn thân có chỗ tốt vô cùng, giúp tinh nguyên có thể tăng trưởng. Có mấy lần tinh nguyên của hắn tăng vọt cũng là vì tác dụng của năng lượng kì dị đó.

Hắn tin rằng chỉ cần dẫn năng lượng kỳ dị ẩn trong huyệt đạo vào cổ thụ tinh nguyên, cổ thụ tinh nguyên sẽ có biến hóa cực kỳ then chốt.

Điều hắn mong muốn nhất chính là đem năng lượng thần bí này đổ vào võ hồn Tinh Thần ở ngực.

Với hắn mà nói, trước khi biết được những bí ẩn của võ hồn Tinh Thần thì đem năng lượng thần bí đổ vào đó là vô ích.

Ý nghĩ biến đổi, hắn lập tức đem thần thức ẩn trong những dòng năng lượng thần bí đang lưu chuyển, ý đồ khống chế rồi dẫn chúng tới chùm sáng tinh nguyên nơi bụng.

Nhưng mà, khi hắn làm vậy thì đột nhiên đầu óc chấn động, trong thức hải có thứ gì đó đang dao động.

Loại dao động này làm tâm hồn hắn run rẩy, các khối cơ bắp trên người đang co lại, hắn bỗng ngã khỏi ghế, toàn thân run rẩy ở giữa căn phòng giống như bị động kinh, cực kì quái dị.

Trong thức hải, chủ hồn tỏa ra vô số sợi linh hồn nối với thức hải để khống chế dao động của thức hải.

Thần trí trống rỗng, dần dần hắn sinh ra một loại ảo giác kì diệu như ở đang trên mây, theo tiếng gió gào rít mà nhẹ nhàng phiêu đãng.

Các ý nghĩ hỗn loạn trong não giống như bị quét sạch, hắn không nghĩ ngợi gì cả, giống như bước vào một loại cảnh giới kì diệu nào đó, thân thể chỉ theo tiềm thức mà run rẩy.

Sức mạnh thần bí từ huyệt đạo toàn thân theo sự run rẩy này hóa thành vô số điểm sáng nhỏ bé, từ từ đổ về cánh tay phải của hắn.

Thần trí trống rỗng như cảnh giới không linh, hắn biết hướng chảy của năng lượng thần bí trong cơ thể nhưng không phản ứng được gì cả.

Giây phút này, thân thể dường như không phải là của hắn nữa.

Ý thức của hắn đã không thể khống chế được thân thể, quyền khống chế thân thể dường như bị các loại năng lượng vô hình tạm thời nắm giữ.

Rất nhanh chóng, năng lượng thần bí từ huyệt đạo toàn thân tràn ra toàn bộ chảy về cánh tay phải của hắn.

Lúc hắn cho rằng biến hóa của thân thể sắp ngừng lại thì một tia năng lượng thần bí giống như có linh tính xuyên vào trong chùm sáng tinh nguyên, tiến vào gốc cổ thụ do tinh nguyên ngưng tụ thành.

"Bùng!"

Vô số tia sáng lấp lánh dường như bị bị sức mạnh thần bí đó đốt cháy!

Nhất thời, cổ thụ tinh nguyên cành lá rậm rạp tỏa ra vô số tia sáng lấp lánh giống như hơn chục vạn dòng sông tí hon cùng tràn ra khỏi gốc cổ thụ, biến mất trong những kinh mạch ở bụng.

Hơn chục vạn sợi tinh nguyên tinh lấp lánh ào ào bay ra, tràn tới cánh tay phải của hắn.

Loại biến hóa kì diệu nào đó đang lặng lẽ xảy ra.

Tinh nguyên toàn thân từ nơi bụng tràn ra, gốc cổ thụ tinh nguyên đó dần dần thu nhỏ, chầm chậm trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất.

Tinh nguyên lấp lánh từ gốc cổ thụ kia hóa thành hơn chục vạn tia sáng chảy theo kinh mạch của hắn đến cánh tay phải, tụ tập với năng lượng thần bí ở trong đó, đổ vào những cơ bắp trên tay phải của hắn.

Những thớ thịt trong cơ bắp hắn rung lên không ngừng, tinh nguyên và năng lượng thần bí không ngừng đổ vào rồi dung hợp với nhau.

Chấn động đó lan ra toàn thân, 639 khối cơ thịt trên người hắn dường như cũng đang rung lên, khiến cho hắn cảm thấy thân hình mình đang có vô số dòng điện chạy qua.

Trong cánh tay phải của hắn đột nhiên bắn ra những tia sáng màu tím đậm, những tia sáng đó từ trong cơ bắp của hắn bắn ra, theo sự rung động của các thớ thịt càng lúc càng rực rỡ.

Tinh nguyên toàn thân bị rút cạn, chùm sáng tinh nguyên nơi bụng hắn cũng trở nên ảm đạm.

Cổ thụ tinh nguyên đã biến mất, tựa như trở về hư vô, cần phải ngưng tụ tinh nguyên lần nữa mới có thể xuất hiện lại.

Tinh nguyên và năng lượng thần bí dung hợp với nhau, hoàn toàn biến mất trong những thớ thịt nơi cánh tay phải, khiến cơ bắp của hắn tràn ngập năng lượng làm cho người khác phải run rẩy.

Toàn thân chấn động, hơn nữa biên độ ngày càng lớn. Hắn hoa chân múa tay ở giữa căn phòng giống như đã nhập ma, không còn biết bản thân đang làm gì.

"Ầm!"

Trong đầu hắn truyền tới một tiếng nổ, thân hình đang lắc lư bỗng nhiên ngừng lại giống như bị người ta thi triển Định Thân Pháp, tuy không động đậy nhưng vẫn duy trì tư thế kỳ quái.

Lúc này, trong não hắn chẳng còn ý nghĩ nào cả.

Chỉ có cánh tay phải của hắn vẫn sáng chói mắt, đang lặng lẽ xảy ra loại biến hóa kì dị nào đó.

***

Trời dần mờ sáng.

Bên ngoài trang viên, bóng hình hai người đang đấu võ mồm xuất hiện.

Hạ Tâm Nghiên đã ngồi trong vườn hoa từ sớm, vừa thấy hai người thập thò trước cửa bèn không tự chủ cười khổ đứng dậy.

Nàng từ xa nhìn hai người, nhíu mày nói:

"Các ngươi lại đến làm gì ?"

"A ha".

Dạ Trường Phong nhân cơ hội tiến vào, chỉ mấy người gác cửa, nói:

"Ta nói ta quen các người nên họ cho chúng ta vào".

Lâm Nhã Kỳ cũng không khách khí đi theo.

"Các ngươi đến làm gì?"

Hạ Tâm Nghiên hỏi thêm lần nữa.

"Hội nghị ngày mai mới bắt đầu, hôm nay có hội đấu giá náo nhiệt nhất. Đây là do Linh Bảo Động Thiên sau khi xin phép Tam Thần giáo mới đặc biệt tổ chức. Nghe nói ở hội đấu giá sẽ có rất nhiều linh vật không tầm thường xuất hiện, ta đến tìm Thạch Nham cùng đi xem sao, nhân tiện cùng hắn bàn chút sự tình".

Dạ Trường Phong cười hi hi nói.

Lâm Nhã Kỳ đi tham quan một vòng, kêu lên:

"Nơi này tốt hơn nhiều so với nơi ở của chúng ta, sớm biết các ngươi ở đây, đêm qua ta đã đến".

"Chuyện này ta lát nữa sẽ nói với Thạch Nham, đêm nay chúng ta vào đây ở". Dạ Trường Phong cười nói.

Lâm Nhã Kỳ gật đầu, ra vẻ phải như vậy mới đúng.

***

Trong một căn lầu nhỏ trang nhã nằm khuất trong rừng, cánh cửa sổ trên tầng ba đột nhiên mở ra.

Tào Chỉ Lam giang rộng hai tay, eo như thân liễu uốn cong về sau, bộ ngực tuyệt đẹp ưỡn về trước.

"Ý!"

Lâm Nhã Kỳ kinh ngạc hô lên một tiếng giống như vừa phát hiện ra đại lục mới, chỉ về hướng Tào Chỉ Lam ở phía xa nói:

"Nàng ta sao lại ở đây?"

Dạ Trường Phong cũng ngẩn ra, lập tức cười hi hi quái dị, liên tục gật đầu khen ngợi:

"Tiểu tử Thạch Nham quả là ghê gớm, bội phục bội phục".

Sắc mặt Hạ Tâm Nghiên khó coi, ánh mắt lạnh lẽo quét qua phía bên đó nói:

"Các ngươi cũng biết cô ta?"

"Không quen".

Dạ Trường Phong lắc đầu.

"Mới gặp hôm qua".

Lâm Nhã Kỳ nhìn về phía đó, sau đó lại nhìn Hạ Tâm Nghiên dường như hiểu ra gì đó, vỗ tay cười nói:

"Ta biết rồi, các ngươi đang giành đàn ông? Thật là thú vị!"

Hạ Tâm Nghiên lúng túng, giận dữ trừng mắt nhìn nàng ta một cái.

"Thạch Nham đâu?"

Dạ Trường Phong hỏi.

"Không biết".

Cơn giận trong lòng Hạ Tâm Nghiên vẫn chưa hết, nhắc tới Thạch Nham vẫn còn chút gắt gỏng:

"Chắc sắp ra rồi".

Nàng ta vừa nói như thế, hai người Dạ Trường Phong cũng chẳng để ý, vừa nói chuyện với nàng ta vừa chờ đợi.

***

Trong căn phòng lớn.

Ba người Dịch Thiên Mạc, Yết Mãnh, Tạp Ba vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thạch Nham đang nằm xụi lơ giống như mất đi tri giác ở trên đất.

"Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Tạp Ba cực kì khó coi:

"Đêm qua chúng ta luôn đề phòng, không phát hiện bất cứ người nào đi vào trang viên, cũng không có bất cứ linh hồn nào đến, tại sao lại như thế này?"

"Lão Dịch, đêm qua ngươi có phát hiện được gì không?"

Sắc mặt Yết Mãnh cũng âm trầm.

"Không có".

Dịch Thiên Mạc lắc đầu, nặng nề nói:

"Trừ khi có người cảnh giới cao hơn chúng ta trực tiếp vượt qua phòng tuyến linh hồn của chúng ta, nếu không chúng ta không thể nào phát hiện không ra. Trên đảo này vốn không có nhân vật cấp bậc đó đâu nhỉ ?"

"Vậy chuyện này là sao?"

Tạp Ba kinh sợ nói.

"Chắc là tu luyện gặp sự cố". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Dịch Thiên Mạc nhìn kỹ Thạch Nham, lặng lẽ dùng thần thức cảm ứng một chút mới nói:

"Không sao, thức hải của chủ nhân hoàn toàn bình thường, ngay cả chủ hồn cũng bình yên vô sự. Chỉ là chủ hồn tựa như bị kẹt vào một loại cảnh giới kì diệu nào đó, làm cho người khác có cảm giác trống rỗng không nắm bắt được. Đây có lẽ là loại bí pháp tu luyện nào đó."

Trát Mãnh nhịn không nổi bước tới trước, thò tay đặt lên ngực Thạch Nham, phóng ra sức mạnh thăm dò một chút, vẻ mặt không đổi:

"Tinh nguyên toàn thân mất hết rồi".

"Cái gì ?"

Lúc này Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba lập tức kinh hãi biến sắc, vội vàng bước đến kiểm tra, quả thật phát hiện tinh nguyên toàn thân đã biến mất một cách thần kỳ.

"Chuyện này là sao ?"

Ba người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi, không biết phải xử lí chuyện này như thế nào.

"Có phải là đêm qua đánh nhau với người khác nên tiêu hao hết tinh nguyên toàn thân?" Yết Mãnh vò đâu không xác định được nói.

"Nơi rộng lớn như thế này, nếu hắn đánh nhau với người khác, chúng ta sao có thể không phát hiện được ?"

Dịch Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên hít sâu một hơi, linh hồn càng tìm kiếm vào sâu hơn, chầm chậm đi vào chủ hồn trong thức hải của Thạch Nham.

Nhưng mà khi ý thức linh hồn của ông ta vừa vào thức hải của Thạch Nham, ngũ ma giống như đang ngủ say trong đó đột nhiên cùng bay lên.

Năm cỗ khí tức tà ác đột nhiên từ trên thân ngũ ma bùng nổ ra, giữa những đợt sóng linh hồn điên cuồng làm người khác phải thót tim, ngũ ma xông tới ý thức linh hồn của Dịch Thiên Mạc vừa đi vào.

Sắc mặt Dịch Thiên Mạc biến đổi nhanh, vội vàng thu lại ý thức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi