SÁT THẦN

Trên hoang đảo.

Khí thế của Thạch Nham lên như cầu vồng.

Thiên địa linh khí rời rạc trên mặt biển gần đó bị vòng xoáy Tinh Nguyên trong cơ thể hắn thu hút nên hút ùn ùn tràn tới, điên cuồng đổ vào cơ thể hắn.

Giữa thiên địa linh khí khổng lồ làm người khác phải nghẹt thở, gốc cổ thụ tinh nguyên khổng lồ một lần nữa hiện ra trong không gian kì dị ở trung tâm vòng xoáy tinh nguyên, thấy vậy, Thạch Nham liều mạng hấp thu.

Sinh mệnh kì dị Thánh Linh thần có một năng lực đặc biệt là ngưng tụ thiên địa linh khí ở xung quanh. Sau khi dung hợp với Huyền Băng Hàn Diễm và Địa Tâm hỏa, năng lực này được gia tăng cực lớn, lượng thiên địa linh khí hấp thu có thể so sánh với lượng ma khí do Vô Giới Ma Đao ngưng tụ trong thời gian ngắn.

Được một lượng lớn thiên địa linh khí đổ vào, vòng xoáy vốn khô kiệt của Thạch Nham tràn trề tinh nguyên, mấy vạn tia tinh nguyên thấm vào trong không gian kì dị giúp cho cổ thụ Tinh Nguyên bỗng nhiên phình to lên.

Cổ thụ tinh nguyên trở nên to lớn, mỗi một cành cây đều kết thành tinh thể trong suốt.

Tinh nguyên trở nên kiên cố!

Cùng lúc đó.

Đôi chân bị vỡ tung do thi triển Dật Điện Biến của hắn dưới sức khôi phục mạnh mẽ của võ hồn Bất Tử, kinh mạch nối lại, máu thịt một lần nữa sinh ra, trong khoảng thời gian cực ngắn, hai chân hồi phục như cũ.

"Tiểu tử, ngươi rất lợi hại".

Thân thể cao trăm mét của Ma Kỳ Độn bay lơ lửng trên bầu trời của hoang đảo, tay cầm Vô Giới Ma Đao gào thét: "Đáng tiếc ta sẽ không cho ngươi phát triển!"

Từ trên ma đao, một tia ma quang đen nhánh kéo dài vài trăm mét như dải ngân hà trên chín tầng trời, ma quang đen nhánh có trọng lượng vượt quá vạn cân, mang theo sức mạnh của vạn ngọn núi, giống như mãnh long xuất hải, như thượng cổ ma thú toàn lực bổ xuống, kiêu ngạo ngất trời, lừng lẫy cổ kim.

Sắc mặt Thạch Nham biến đổi dữ dội.

Dưới sự uy hiếp của Vô Giới Ma Đao, Thức Hải của hắn lại dao động không ngừng, chủ hồn lung lay sắp rụng, tựa như không thể chịu nổi luồng áp lực rung trời này.

Năm ác ma vừa thấy tình hình không ổn vội vàng hóa thành năm bóng ma chạy vào Thức Hải trong nháy mắt.

Thức Hải đang dao động không ngừng sau khi được năm ác ma củng cố cuối cùng đã ngừng lung lay, chủ hồn Thạch Nham sau cơn chấn động lại có thể khống chế hoàn toàn thân thể.

Mắt thấy ma đao phóng ra ánh đao dài vài trăm mét, nghe thấy trên bầu trời vang lên tiếng lách cách, trong đôi mắt đỏ rực của Thạch Nham bỗng hiện lên vẻ điên cuồng.

Đúng lúc này, Huyết Văn giới chỉ bắn ra ánh sáng vạn trượng, những dải ánh sáng che kín trời đất tạo thành một quả trứng khổng lồ bao phủ toàn bộ thân thể nhỏ bé của Thạch Nham.

"Rắc rắc!"

Ánh đao hàng trăm mét của ma đao từ trên trời chém xuống như xé rách trời đất, chém vào quả trứng khổng lồ do ánh sáng của giới chỉ ngưng tụ thành.

Quả trứng đột nhiên vặn cong, nơi bị ánh đao chém vào lõm sâu xuống, cách đỉnh đầu Thạch Nham chừng mười mét thì ngừng lại.

Một đợt sóng đỏ rực từ trên quả trứng khổng lồ lan rộng ra, hòn đảo trong nháy mắt bị vỡ tan thành mười mảnh.

Thạch Nham sợ hãi.

Ma Kỳ Độn cũng ngẩn người.

"Ông ông ông! Ông ông ông! Ông ông ông!"

Huyết Văn giới chỉ bỗng truyền ra âm thanh kì diệu, dường như có một loại linh hồn cổ xưa bị ma đao chọc giận nên phát ra tiếng kêu kiêu ngạo điên cuồng đã yên tĩnh suốt trăm triệu năm.

Trong tiếng kêu của Huyết Văn giới chỉ, những đồ hình cổ xưa trên bề mặt chiếc nhẫn bắt đầu lượn vòng một cách bí hiểm, mỗi một đồ hình đều như tự tạo thành một tầng, bên trong tựa như có vạn sinh vật đang sinh sôi, có trăm triệu ngọn núi đang lay động, có vô số thần thông đang xuất hiện.

Đầu Thạch Nham bỗng nhiên chấn động.

Tinh thần Thạch Nham hơi hốt hoảng, linh hồn như tiến vào trong không gian kì dị trên mặt nhẫn, hắn nhìn thấy một vị cổ thần đầu đội trời, chân đạp đất, toàn thân quấn đầy thượng cổ Thần Long. Những thượng cổ Thần Long này nhập vào trong thân thể ông ta giống như những kinh mạch trên người, mỗi một huyệt đạo trên mình ông ta đều phun ra thần quang rực rỡ chói mắt, trong mỗi huyệt đạo đều có sinh linh vạn vật.

Bảy trăm hai mươi huyệt đạo, bên trong tựa như chứa đựng bảy trăm hai mươi thế giới. Mỗi một thế giới tồn tại độc lập với nhau, có sinh linh đang sinh sôi nảy nở, có vô số cao thủ ra đời, ngã xuống. Vết tích dòng chảy lịch sử của hiện tại, tương lai, quá khứ hiện ra theo phương thức trực quan nhất.

"A a a!"

Cổ Thần khủng bố đứng ở giữa thế giới mênh mông hỗn độn hướng về nơi sâu thẳm trong vũ trụ phát ra tiếng gào thét không cam lòng. Âm thanh chấn rách vô số thế giới, tràn về điểm cuối của vũ trụ, tận cùng của thế giới.

"Ầm!"

Đầu Thạch Nham đau đớn vô cùng, chủ hồn trong Thức Hải đột nhiên phình lên một cách điên cuồng, trăm triệu luồng sức mạnh của thần thức mạnh mẽ đổ vào thức hải. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bề mặt của Huyết Văn giới chỉ nứt ra một khe hở mắt thường khó nhìn thấy, Cửu U Phệ Hồn Diễm bỗng nhiên bị lôi ra ngoài, sau đó bị ném thẳng vào thức hải của hắn giống như chất dinh dưỡng.

Cửu U Phệ Hồn Diễm phát ra tiếng kêu gào cực kì sợ hãi, Thiên hỏa kì lạ xếp hạng thứ ba này dường như hiểu được sự trói buộc của số phận, cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp nên dùng hết sức mạnh vùng vẫy muốn thoát khỏi sự lôi kéo của một loại sức mạnh nào đó trong thức hải của Thạch Nham.

Nhưng mà cho dù nó vùng vẫy chống cự nhưng thế nào cũng uổng công vô ích.

Cửu U Phệ Hồn Diễm trực tiếp tan vào trong chủ hồn của Thạch Nham, biến thành con mắt thứ ba của chủ hồn, trong nháy mắt bị luyện hóa hiện ra giữa mi tâm hắn.

Nỗi đau không thể chịu đựng từ thức hải truyền đến, Thạch Nham ôm đầu phát ra tiếng gào như dã thú.

Đồng thời, Ma Kỳ Độn tiếp tục tập trung sức mạnh, vung Vô Giới Ma Đao lên chém xuống một đao.

Quả trứng khổng lồ đỏ rực đang bao phủ Thạch Nham tiếp tục chặn đứng cú chém này, nhưng mà nó đã bắt đầu xuất hiện vô số vết nứt, dường như lúc nào cũng có thể vỡ tan.

Thạch Nham đang kêu gào, Huyễn Không giới chỉ trên tay nát vụn, những Yêu tinh của Yêu thú bay thẳng ra nổ tung trên đỉnh đầu hắn, hóa thành những chùm năng lượng tinh nguyên đổ vào trong quả trứng khổng lồ đỏ rực đó.

Quả trứng khổng lồ sau khi nhận được năng lượng từ những viên Yêu tinh, những vết nứt trên bề mặt trong nháy mắt hồi phục như cũ.

Ma Kỳ Độn giận dữ gầm thét, lại vung ma đao chém xuống.

Thân thể Thạch Nham lăn lộn trên đất, chịu đựng sự đau đớn vô cùng, hắn cảm thấy sự dung hợp của chủ hồn và Cửu U Phệ Hồn Diễm, thức hải trào dâng sóng to gió lớn.

Năm ác ma đang trốn trong thức hải dường như cũng cảm giác được biến hóa kinh khủng nhưng không thể chạy khỏi thức hải nên cẩn thận ẩn nấp.

Trong không gian kì dị ở trung tâm vòng xoáy Tinh Nguyên, cổ thụ Tinh Nguyên nhanh chóng phát triển. Mỗi một cành cây đều lấp lánh như ngọc, hóa thành chất rắn, tràn trề năng lượng khổng lồ khiến người khác phải run sợ.

Cách nơi này vài vạn dặm.

Đám người Đường Uyên Nam, Tào Chỉ Lam, Cổ Tiêu, Vu Cầm, Man Cổ thông qua khối thủy tinh nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt sững sờ giống như bị người ta đóng chặt vào đất, không hề động đậy, giống như quên luôn mình là ai.

Mọi người bị dọa cho tâm linh run rẩy, ngay cả hít thở dường như cũng không còn, chỉ sững sờ nhìn vào cảnh tượng rõ ràng bên trong khối thủy tinh.

Một lúc lâu sau.

Thân hình Đường Uyên Nam run rẩy, từ trong nỗi sợ hãi tỉnh lại.

Ông ta sững sờ sau đó phi thân bay đi, không thèm nhìn những người khác.

Đường Uyên Nam vừa đi, Cổ Tiêu, Vu Cầm, Tào Chỉ Lam, Man Cổ chợt kinh ngạc tỉnh lại, bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương.

"Dương gia mất Dương Thanh Đế nhưng lại xuất hiện tên Thạch Nham còn biến thái hơn, tiểu tử này nếu hôm nay không chết, Vô Tận hải về sau sẽ không có người nào chèn ép nổi hắn". Cổ Tiêu yên lặng rất lâu đột nhiên nhìn Tào Chỉ Lam trầm giọng nói: "Chờ đến lúc tiểu tử này thật sự trưởng thành, cho dù thái gia gia Tào Thu Đạo của ngươi cũng kiềm không nổi".

Thân thể yêu kiều của Tào Chỉ Lam bỗng run rẩy, mắt đẹp ngập tràn vẻ hối hận, đến giờ phút này, nàng ta mới biết rốt cuộc mình đã bỏ lỡ gì.

Trong kiếp này, mối tình cảm động nhất đã bị nàng dễ dàng bỏ đi.

Tào Chỉ Lam khóc không ra nước mắt, hối hận sâu sắc, hối hận bản thân có mắt không tròng bỏ lỡ nhân vật sẽ có tương lai kinh thiên động địa.

"Hôm nay nếu hắn không chết, mười năm sau, Vô Tận hải chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn". Vu Cầm thở dài nhìn Tào Chỉ Lam, lại nhìn về phía đông, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chung Ly Độn xếp đầu Chiến bảng cũng không đủ tư cách xách giày cho hắn, Dương gia quả thật là nơi sinh ra anh hùng".

"Chúng ta đi cứu hắn!"

Thân thể yêu kiều của Tào Chỉ Lam chợt run rẩy, bỗng hô to lên: "Vì Vô Tận hải, chúng ta phải cứu hắn, hắn là mấu chốt để chống lại ma nhân".

"Tào tỷ…" Man Cổ vẻ mặt phức tạp khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Vu Cầm, Cổ Tiêu cũng u ám không chắc, yên lặng không nói.

"Các vị…" Tào Chỉ Lam ngẩn ra một lúc, trong khoảnh khắc hiểu ra liếc mắt qua đó cười lạnh nói: "Các vị sợ rồi sao ?"

"Hắn không chết, cho dù ma nhân rút đi, chúng ta cũng khó tránh khỏi kiếp nạn". Cổ Tiêu cúi đầu, không dám nhìn Tào Chỉ Lam, giọng nói lạnh lẽo: "Chúng ta từng cùng nhau ra tay đối phó Dương gia, Thạch Nham chỉ cần còn sống thì tương lai một khi trưởng thành tất nhiên sẽ trả thù đẫm máu, Tào gia các ngươi cũng khó tránh khỏi sự truy cứu của hắn, nếu các ngươi không muốn sau này trở thành thuộc hạ của Dương gia thì tốt nhất cứ trơ mắt mà đứng xem".

"Hắn quá mạnh mẽ, Vô Tận hải này sẽ không chứa nổi hắn". Vu Cầm cũng lắc đầu thở dài: "Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên nếu biết Dương gia lại sinh ra nhân vật thế này chắc chắn sẽ mong hắn chết sớm. Vì gia tộc, vì Võ Hồn điện, hai người này sẽ không để cho Thạch Nham tiếp tục trưởng thành".

"Hắn phải chết!" Cổ Tiêu cúi đầu khẽ quát.

"Tào tỷ, Vô Tận hải thật sự không chứa nổi hắn…" Man Cổ cũng lắc đầu thở dài: "Hắn còn sống không có lợi cho bất cứ ai, sự ngang ngược và mạnh mẽ của Dương gia chúng ta đều biết, mấy phe chúng ta đã liên thủ chống lại Dương gia. Hắn còn sống, tuyệt đối sẽ làm cho chúng ta tan cửa nát nhà".

Mắt đẹp của Tào Chỉ Lam lộ ra vẻ mơ màng, ngẩn ngơ nhìn tấm thủy tinh do dự không quyết.

"Đinh đinh!"

Đột nhiên vòng tay trên cánh tay nàng ta bỗng truyền đến tiếng động.

Tào Chỉ Lam ngẩn ra, lập tức sờ sờ vòng tay, khối tinh thạch dùng để liên lạc với Tào gia lặng lẽ xuất hiện trong lòng bàn tay nàng ta.

Dùng linh hồn liên lạc một lát, Tào Chỉ Lam tái mặt, sau đó ảm đạm thất thần thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Gia tộc vãn bối dường như cũng biết chuyện, bọn họ cũng không muốn Thạch Nham sống".

Nói xong, Tào Chỉ Lam bất lực ngồi xuống, không tiếp tục kêu gọi đi cứu Thạch Nham mà chỉ ngơ ngẩn nhìn khối thủy tinh trước mặt.

Thạch Nham không biết mình đứng dậy từ lúc nào, trên đầu có một thanh kiếm lớn thần bí lơ lửng.

Trên thân kiếm, vô số con mắt nhắm chặt liên tiếp mở to ra.

Sự tà ác vô tận từ trong vô số con mắt đó kéo tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi