SÁT THẦN

Vì hư linh đều bị Thạch Nham thu phục, hiện giờ chỉ còn lại có đằng yêu là hoạt động, đối với võ giả bên trong đầm lầy mà nói thì đằng yêu tựa hồ không đáng sợ, sau khi mất đi sự uy hiếp của hư linh, bọn họ bắt đầu chủ động công kích, chia làm các đội, triển khai bao vây tiêu diệt đằng yêu.

Mỗi khi một đằng yêu chết, máu trong đằng yêu sẽ chảy vào trong đầm lầy.

Những đằng yêu này tựa hồ như thân thể máu thịt, máu tươi đỏ sẫm này còn nóng, khiến cho người ta cảm giác cực kỳ quỷ dị.

Thạch Nham đã sớm minh bạch, những đằng yêu này hút máu tươi c nhân loại làm thức ăn, máu tươi từ trên người chúng chảy ra cũng không phải là thực sự của chúng đều là máu tươi được hút từ trên người võ giả nhân loại.

Đằng yêu bị tru sát tru sát máu tươi đỏ sẫm đều tụ tập bên trong đầm lầy.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bất tri bất giác hai ngày đã trôi qua.

Bởi vì hư linh biến mất, khiến cho ánh sáng trong đầm lầy trở nên càng thêm mờ mịt, trong đầm lầy, chỉ có lục quang lờ mờ, khiến cho người ta cảm thấy càng thêm âm trầm.

Mỗi khi một đằng yêu tử vong, nhiệt độ trong đầm lầy sẽ lạnh đi một phần, khiến cho người ta cảm thấy hàn khí dày đặc, giống như là Quỷ Vực vậy.

Càng lúc càng nhiều đằng yêu bị trảm sát dưới sự hợp lực của võ giả trảm sát càng nhiều máu tươi đỏ sẫm chảy vào trong đầm lầy.

Đầm lầy trở nên âm sâm, đủ loại khí tức tà ác tựa hồ dần dần lan ra, lượn lờ trên đầm lầy, khiến cho người ta mao cốt tủng nhiên, lờ mờ cảm thấy không ổn.

Cuối cùng, tất cả đằng yêu dưới sự hợp lực của các võ giả đều bị thanh tẩy sạch sẽ.

Đầm lầy vốn xanh mượt bị máu loãng rót vào, biến thành màu đỏ sậm, nhưng mà, lục quang trong đầm lầy không có biến hóa, vẫn nổi trên đầm lầy màu đỏ, khiến cho người ta cảm thấy quái dị.

Đằng yêu toàn bộ bị thanh tẩy, đầm lầy trở nên im lặng, rất nhiều võ giả tựa hồ đều nhận thấy được không khí không ổn, không nói gì, toàn bộ đề cao tính cảnh giác, âm thầm đề phòng.

Một số người cảnh giác cao còn mặc vào quần áo dày, để ngăn cản hàn khí quỷ dị trong đầm lầy ùa vào.

Lâm Chi Dáng người nóng bỏng, mặc váy da mặc dù có tu vi niết bàn tam trọng thiên chi cảnh, vẫn có chút không chịu nổi, lúc này khoác áo lông thật dày, che kín các đường cong, ngay cả sắc mặt tựa hồ cũng tái nhợt.

Huynh đệ Lao Lý cũng vậy, trên người mặc thêm mấy cái áo.

Dạ Trường Phong chỉ có tu vi niết bàn nhất trọng thiên, thức hải mới thành lập, vón càng không thể chịu nổi âm hàn cơ hồ có thể thẩm thấu vào thân thể của nơi này, nhưng bởi vì người mang Luyện Ngục Chân Hỏa, hắn ngược lại không chịu ảnh hưởng, từng ngọn lửa từ cổ tay áo của hắn bốc ra, ngăn cản hàn khí của nơi này.

Một loại cảm giác cực kỳ áp lực lan ra toàn bộ đầm lầy.

Mọi người trong đầm lầy đều cảm thấy không ổn, vẻ mấy cảnh giác.

"Ồ ồ!"

Thủy dịch trong đầm lầy bốc lên bọt nước đỏ như máu đầu tiên, sau khi bọt nước vỡ tan thì một dòng sương khói màu đỏ lặng yên khuếch tán.

"Ồ ồ!"

Càng nhiều bọt nước đỏ như máu hơn từ trong đầm lầy bốc ra.

Bọt nước vỡ tan, đều tỏa ra sương khói đỏ như máu, sương khói đỏ như máu này dần dần lan ra phía trên toàn bộ đầm lầy, bao phủ toàn bộ võ giả còn ở lại trong đầm lầy.

"Thùng thùng!"

Tiếng động kỳ lạ lặng lẽ từ phía dưới đầm lầy truyền đến.

Bốn người Dạ Trường Phong biến sắc.

" Nguy rồi!"

Lâm Chi không nhịn được hét lên mặt đầy vẻ sợ hãi: "Chấn động Lần này tựa hồ đến hơi sớm, thời gian còn chưa tới cơ mà?"

Bốn người Lâm Chi này tựa hồ biết quy luật chính xác của chấn động trong đầm lầy, cho nên sau khi đằng yêu bị thanh tẩy thì không lập tức đi ngay.

Nhưng biến hóa của chấn động đầm lầy lần này lại nằm ngoài ý liệu của họ, bởi vì đằng yêu đã bị diệt sạch, cho nên chấn động hình như là phát sinh sớm hơn.

Bốn người Dạ Trường Phong đều là tu vi niết bàn chi cảnh, vẫn không ly khai đầm lầy này là vì cảm thấy chấn động sẽ tới muộn, trong lòng vẫn còn chờ mong.

Nhưng chấn động vừa phát sinh, bốn người lập tức lo lắng, gật đầu với Thạch Nham, đã muốn lập tức rời đi, bằng vào tốc độ nhanh nhất lên bên trên.

" Lao Lý, Lao Luân, các ngươi cũng ra ngoài đi!"

Thạch Nham vừa thấy thần sắc hoảng sợ bất an của bốn người Dạ Trường Phong thì trong lòng cũng rùng mình, quyết định thật nhanh.

Huynh đệ Lao Lý cũng không phải là người lỗ mãng, bọn họ nhìn nhau một cái rồi đều cảm kích gật đầu với Thạch Nham, sau đó không dám do dự, vội vàng đi theo bốn người Dạ Trường Phong.

Người có cảnh giới niết bàn trong các Đoàn đội võ giả khác còn ở lại bên trong đầm lầy cũng đột nhiên biến sắc đột nhiên biến sắc, tựa hồ đều ý thức được không ổn, đều như đoàn người Dạ Trường Phong, vội vàng chạy tới lối ra.

Trong nhất thời, đầm lầy vốn yên tĩnh lại bỗng nhiên huyên náo.

Một võ giả niết bàn chi cảnh trong tiếng chấn động rất nhanh đã lao tới lối ra, trong đó Dạ Trường Phong tốc độ nhanh nhất, đi trước làm gương, là người thứ nhất lao về phía cửa vào.

"Ầm!"

Một tiếng vang nặng nề vang vọng toàn bộ không gian đầm lầy, tiếng vang đến từ phương hướng cửa ra.

Cửa ra có ánh sáng màu xanh bóng lúc này bị sương khói đỏ như máu dính lên, tựa hồ hình thành một loại tấm chắn phòng ngự ngăn cản mọi người phá ra.

Dạ Trường Phong lao lên, chẳng những không thể phá vỡ, ngược lại còn bị một cỗ cực lực đè xuống.

Thân thể của hắn giống như đạn pháo trực tiếp rơi xuống đầm lầy, cả người dính đầy máu, đột nhiên thất thanh hét lên.

Một dòng hỏa viêm đột nhiên từ toàn thân hắn ùa ra, hỏa viêm này phóng xuất ra nhiệt lượng kinh người, đốt cháy máu loãng thành sương khói.

Một võ giả niết bàn nhất trọng thiên chi cảnh của đội khác cũng giống như Dạ Trường Phong, khi lao về phía cửa ra thì cũng bị một cỗ cự lực ép xuống, ngã xuống đầm lầy, bị máu loãng dính lấy.

Người nọ không có thiên hỏa như Dạ Trường Phong, bị dính máu loãng thì hét thảm cực kỳ thê lương.

Thân thể hắn bốc ra sương khói đỏ như máu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, da thịt của hắn rất nhanh tróc ra, xương trắng lộ cả.

Kịch độc Ăn mòn!

Mọi người trên Đầm lầy biến sắc, võ giả chân chạm vào trong đầm lầy trong khoảnh khắc đã nhận thấy được máu loãng bắt đầu phát sinh biến hóa, ăn mòn tinh nguyên của bọn họ.

Ngay cả Thạch Nham cũng biến sắc, cảm nhận được loại kịch độc ăn mòn tồn tại này.

Có điều loại kịch độc ăn mòn này phát sinh ơ khu vực khác thì tựa hồ thong thả hơn rất nhiều, độc tính cũng yếu hơn rất nhiều, rất nhiều võ giả chung quanh tuy rằng cũng bị máu loãng dính vào, nhưng không lập tức phát ra tiếng hét thảm thê lương, bị độc thủy màu máu làm tan nhục thân.

Tựa hồ chỉ có đầm lầy dưới cử ra là có kịch độc ăn mòn mãnh liệt.

Theo một người bị kịch độc ăn mòn hòa tan, ba người Lâm Chi, La Hiểu, La Mông vốn đang muốn bay lên trên đều thay đổi sắc mặt, vẻ mặt sợ hãi ngây ra đó, không biến tiến hay lùi.

Lúc này rời khỏi sẽ dụng phải kết giới phòng ngự mãnh liệt, nói không chừng sẽ bị lực lượng nào đó ép xuống dưới, nhục thân bị máu loãng ngâm ướt rồi da thịt toàn thân sẽ bị ăn mòn.

Nhưng mà, không ly khai thì chấn động đã phát sinh rồi, với tu vi cảnh giới của bọn họ thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc cũng sẽ bị chấn nát thần hồn, bất luận rời khỏi hay thì thì tựa hồ đều chỉ có một con đường chết.

Đoàn người Lâm Chi bao gồm huynh đệ Lao Lý, lúc này đều lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

" Lao Lý, Lao Luân, lui đã rồi tính!"

Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi đột nhiên hô to: "Dạ Trường Phong, các ngươi cũng lập tức quay về, chỗ này lúc này cũng không an toàn, ngược lại còn có thể là nơi hung hiểm nhất!"

Dạ Trường Phong sửng sốt, chợt có phản ứng, lập tức nói với ba người Lâm Chi: "Đi! Trước tiên quay lại đã!"

Huynh đệ Lao Lý đã rời khỏi trước rồi, dựa vào tốc độ nhanh chất, chân không chạm đất, thân như cầu vồng trực tiếp lao về phía chỗ đoàn người Thạch Nham.

Đám người Dạ Trường Phong, Lâm Chi cũng không dám do dự, đều kích phát tiềm lực của niết bàn chi cảnh, tuy rằng không thể phá không mà bay, nhưng trong nháy mắt tụ tập lực lượng bồng bềnh trong hư không, thì những người này cũng có thể làm được.

Đoàn người của Thạch Nham đều ở thiên vị chi cảnh, lúc này đều bay khỏi mặt nước của đầm lầy, bồng bềnh giữa không trung.

Mắt thấy huynh đệ Lao Lý và đoàn người Dạ Trường Phong vẻ mặt sợ hãi bay tới, mắt Thạch Nham đột nhiên sáng lên, một cỗ năng lượng băng hàn thấu xương đột nhiên rót vào đầm lầy dưới chân.

Máu loãng trong đầm lầy dưới sự đóng băng của hàn khí đột nhiên biến thành một băng nham rộng khoảng mười mét vuông, đủ để cho đám người Lao Lý đặt chân.

Đám người Lao Lý đang lo không thể kéo dài thời gian đứng trong hư không, vừa thấy băng nham bị Thạch Nham đóng băng lại thì đều vui mừng quá đỗi, đều ghé tới, đặt chân lên băng đỏ như máu.

" Bằng hữu hỗ trợ với."

Mấy tên võ giả niết bàn chi cảnh mắt thấy nơi đó có thể dặt chân thì vừa lớn tiếng khẩn cầu Thạch Nham vừa bay tới, cùng Lao Lý, Dạ Trường Phong đứng trên khối băng nham rộng chừng mười mét vuông đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Võ giả niết bàn chi cảnh Vốn chuẩn bị rời khỏi đầm lầy, bởi vì một người chết mà toàn bộ ngoan ngoãn hơn, đều hạ xuống băng nham do Thạch Nham dùng Huyền Băng Hàn Diễm ngưng luyện ra.

Võ giả Tụ tập ở nơi khác phần lớn đều là thiên vị cảnh, có năng lực bay lượn.

Những người này nhìn thấy đồng bọn của mình đều đứng ở chỗ Thạch Nham thì do dự một chút rồi cũng bay tới phía này.

" Thùng thùng!"

Tiếng chấn động dần dần trở nên dày đặc, loại tiếng động này cơ hồ vào thẳng tim người ta, khiến cho người ta linh hồn chấn động.

Võ giả niết bàn cảnh đứng trên băng nham không biết từ lúc nào mà ai nấy mặt đỏ tai hồng, ánh mắt dần dần thay đổi, từ kinh sợ trở nên dần dần mê mang, thậm chí lộ ra ý vị khát máu điên cuồng.

Thạch Nham liếc những người đó một cái, biết những người này e là không chịu nổi đầu tiên, rất nhanh sẽ đánh mất lý trí.

" Chắc phải giết họ trước thôi."

Triệu Phong cau mày, mặt âm trầm, nhìn đám người Dạ Trường Phong một cái, đề nghị rất vô tình: "Niết bàn chi cảnh chắc se trong thời gian ngắn mất đi lý trí, gặp ai cũng sẽ sinh ra xung động muốn hủy diệt. Thừa dịp bọn họ đang bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì xử lý sớm một chút."

Một số người của Quang Minh thần giáo đều gật đầu.

"Có lý."

Võ giả thiên vị cảnh tụ tập tới đây đều cao giọng quát, tựa hồ đều đồng ý với đề nghị của Triệu Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi