SÁT THẦN

Tới gần Thạch Nham, kết cục kẻ thù là bị phanh thây, mà mấy trăm khối đá vụn đã chứng minh sự thật máu tanh tàn khốc này.

Tất cả mọi người sững sờ nguyên tại chỗ, không dám chạy trốn, không dám ra tay đối với Thạch Nham. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trong tràng bầu không khí hít thở không thông giống như an tĩnh lại.

Mùi máu tươi ngút trời.

Người Dương gia trước tình cảnh này, Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi, mấy võ giả nữ nhân, đều nhao nhao né đầu đi, lấy ra khăn tay che miệng, thân thể ngồi xổm xuống, đang không ngừng nôn ọe.

Lúc trước Thạch Nham đối đãi với Minh Hải, thủ đoạn tuy rằng máu tanh ác độc, nhưng tình cảnh không đủ hùng vĩ, lực rung động còn có hạn.

Nhưng lần này đại quy mô giết chóc, lập tức khiến cho năm mươi tên võ giả huyết nhục văng tung tóe, giống như xay thịt này làm cho phần còn lại của chân tay đã bị cụt bay loạn, nội tạng lăn đất, cục diện này không thể dùng máu tanh để hình dung.

"Ta lúc trước đã từng nói qua, muốn mạng sống, giết ba người Duyên Phong, Phó Hào, Cưu Lan Tâm cho ta. Chỉ cần ba người này chết rồi, các người có thể bình yên rời đi. Bằng không, các người cùng với ba người này đều giống nhau, đều hóa thành thịt nát ở lại chỗ này cho ta" Thạch Nham thần tình lạnh nhạt, dáng tươi cười ôn hòa, ôn nhu nói: "Ta cho các người thời gian nửa canh giờ, nửa canh giờ qua đi, nếu như ba người Duyên Phong còn sống, ha ha, các người hiểu rõ" .

"Giết Duyên Phong!" .

"Giết Phó Hào!" .

"Giết Cưu Lan Tâm!" .

Trong tràng yên lặng nửa phút, đột nhiên có người quát chói tai.

Được nhiều người ủng hộ.

Tất cả võ giả tâm thần kinh hãi, lại cũng không thể bị ba người Duyên Phong thuyết phục nữa, dưới áp lực tuyệt đối thiết huyết thô bạo của Thạch Nham, bọn họ rốt cục …… sụp đổ.

Hơn bảy trăm tên võ giả, đột nhiên điên cuồng, hét lớn, đánh tới hướng ba người Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm.

Ba người Phó Hào bất luận nói cái gì, đều không khống chế được thế cục rồi. Dưới uy thế khủng bố của Thạch Nham, bọn họ thầm nghĩ sống sót, thầm nghĩ dùng tánh mạng ba người Phó Hào, dùng máu tươi ba người Phó Hào để bảo toàn chính mình.

Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm đều có Thiên vị cảnh tu vi, nhưng mà đối mặt với bầy võ giả vọt tới như thủy triều, bọn họ cũng lực bất tòng tâm, phát ra một vẻ đắng chát bi ai.

Hao phí 4 - 5 năm thời gian, thật vất vả tích góp một cỗ lực lượng này, ở thời điểm mấu chốt nhất, rõ ràng lại liên thủ đối phó bọn họ. Loại đả kích này, so với bị Thạch Nham giết chết, còn khiến cho bọn họ khó có thể tiếp nhận.

Nhìn những kẻ đỏ tròng mắt, ngày xưa còn là thủ hạ, vẻ mặt ba người Phó Hào cực bi kịch, ngay cả thủ đoạn chống cự, cũng không lăng lệ ác liệt như trước kia.

Thạch Nham lại đứng lên, cũng mặc kệ đám người điên cuồng như thủy triều, trực tiếp đi về phía kiến trúc Dương gia chủ, đến khi đi tới cửa, sớm có người khom người mở cửa.

Một võ giả Dương gia khom người cúi đầu, vẻ mặt kính sợ, nói khẽ: "Nham thiếu gia".

Thạch Nham cười hướng hắn nhẹ gật đầu, dưới sự dẫn dắt của võ giả, Thạch Nham bình tĩnh đi về phía trên đài.

Sau lưng tiếng kêu rung trời, hắn một mực như không nghe thấy, ánh mắt yên tĩnh, một chút cũng không lộ suy nghĩ ra ngoài, trên mặt dáng tươi cười thủy chung bình tĩnh.

Không bao lâu, Thạch Nham đi tới nơi võ giả Dương gia tụ tập, Dương Trác đang chờ, sắc mặt vui mừng.

Cúi người hành lễ, Thạch Nham nói khẽ: "Đại bá" .

Dương Trác liên tục gật đầu, giọng cười vui nói: "Hảo tiểu tử, người ta nói chia tay ba ngày phải thay đổi triệt để cách nhìn. Ngươi, cũng không phải là lau mắt mà nhìn đơn giản như vậy. Ha ha! Quả thực khiến cho người ta không dám tin! Ha ha, Dương gia ta có người kế nghiệp, coi như là Thái gia gia ở lại Ma Vực không ra, có ngươi, tiểu tử này ra mặt, cũng có thể khiến cho Hoang thành ổn như bàn thạch" .

Thạch Nham cười cười, lại nhìn đám người Dương Tuyết, Lý Phượng Nhi, Dương Manh, có lòng tốt nói: "Đừng nhổ mà hỏng thân thể".

Lý Phượng Nhi mắt xếch sáng ngời, trừng mắt liếc hắn một cái, oán trách nói: "Đều là ngươi! Hà tất làm cho máu tanh như vậy? Giết thì giết, có cần khiến cho buồn nôn đáng sợ như vậy không?" .

Dương Tuyết, Dương Manh cũng liên tục gật đầu, đều đồng ý thuyết pháp của nàng, vẻ mặt đau khổ trách cứ Thạch Nham không nên tàn bạo như vậy.

Thạch Nham cười ha ha, "Có đôi khi, đối phó một số người, cần để cho bọn họ kích thích suốt đời khó quên, mới có thể để cho bọn họ trung thực an phận. Chúng ta còn cần kiếm ăn ở Hoang thành. Nếu như về sau một khi Dương gia thất thế, những người này lại lập tức lòng mang dị tâm, vậy cũng không ổn. Ta làm như vậy, sẽ để cho bọn họ cả đời nhớ rõ kết cục phản bội Dương gia chúng ta, để cho chúng ta mỗi ngày đều là ác mộng, coi như là Dương gia thực có một ngày kia không được, cũng để cho bọn họ không dám có chút dị tâm!" .

Dương Trác, mặt mũi tràn đầy tán thưởng, gật đầu nói: "Nói có lý".

Đám người Dương Mộ, Dương Chu, nhao nhao tiến lên, hung hăng mà ôm hắn một chút.

"Ngươi trở về thật tốt." Dương Mộ dùng sức vuốt bả vai hắn, cắn răng quát: "Ngươi, cái tên này, cần phải đến sớm chút, chúng ta đều sắp chống đỡ không nổi rồi. Nếu như gươi trễ một chút thôi, sợ là cũng chỉ có thể nhìn thấy thi thể đại ca ta rồi" .

Thạch Nham ánh mắt lóe lên một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, "Đại ca đừng nói loại điềm xấu này. Chúng ta đây không phải đều vẫn sống rất tốt sao? Hiện tại Già La hải vực tuy rằng không thuộc về chúng ta, nhưng ta nghĩ không bao lâu sẽ thuộc về chúng ta, một lần nữa rơi xuống trong tay chúng ta. Tương lai chúng ta còn không chỉ có Vô Tận Hải. ,.

Mọi người chấn động.

"Ngươi biết?" Dương Trác ngạc nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Có quan hệ tới chuyện của Thái gia gia, ngươi có phải nghe nói chút ít tin tức hay không? Thạch Nham, hãy nói thực cho ta biết, ngươi có phải biết rõ cái gì hay không? Nói thực ra. Từ khi tới Hoang thành, liên hệ của chúng ta cùng gia tộc đã bị chặt đứt. Tuy rằng trước đó đạt được tin tức về Thái gia gia, chúng ta vẫn bất an" .

Mọi người Dương gia, đều chờ mong nhìn về phía hắn.

Thạch Nham thở dài trong lòng, biết rõ tất cả mọi người nghẹn quá, ở Hoang thành trong không ngừng mà thất bại, tình thế Vô Tận Hải lại là phức tạp khó hiểu, bọn họ không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy rõ tương lai, đã cũng bắt đầu sinh ra hoài nghi, hoài nghi dặn dò năm đó của Dương Thanh Đế, đến cùng thật sự có chuyện này hay không.

Hắn có, tất khiến cho mọi người một lần nữa phấn khởi.

"Ta xác thực thu được chút tin tức" đang lúc mọi người nhìn chăm chú, hắn nhẹ gật đầu, khẳng định nói: "Ta có bằng hữu từ vậy đệ tứ Ma Vực nhận được tin tức, nói thái gia gia thoát khỏi Ma Đế giam cầm, lúc này cần phải hoạt động ở trong Ma Vực. Ta nghĩ hai đại Ma Đế, lúc này phải cực kỳ đau đầu".

Lời này vừa nói ra, tất cả người Dương gia đều hoan hô lên, vẻ mặt tung tăng như chim sẻ.

Bọn họ chẳng qua là cần một đáp án khẳng định.

Thạch Nham cho bọn họ.

"
Tất cả mọi người không nên quá lo lắng. Căn cứ theo tình thế hiện tại, một thời gian ngắn nữa có lẽ Thái gia gia sẽ không quay về từ Ma Vực" dừng một chút, Thạch Nham tiếp tục nói: "Chỉ là, một khi thái gia gia từ Ma Vực quay trở về, thế cục Vô Tận Hải, sẽ ở trong lòng bàn tay người Dương gia chúng ta. Ừ, ta nghĩ không bao lâu nữa chúng ta có thể lặp lại Vô Tận Hải, thu thập tàn cuộc, một lần nữa đoạt lại vật thuộc về chúng ta".

Trên mặt mọi người đều lộ ra sắc mặt vui mừng, liên tục gật đầu.

Nhất là Dương Trác, càng vui mừng dị thường, hướng hắn nói: "
Ngươi, cái tên này, thật sự không uổng phí nổi khổ tâm của Thái gia gia. Năm đó Thái gia gia khiến cho Tiêu Hàn Y đi tới U Vân chi địa tiếp ngươi, chúng ta còn cảm thấy không quá hiểu, hiện tại mới biết được ánh mắt của Thái gia gia, tại làm sao thời điểm đó đã nhìn ra tiềm lực của ngươi. Tầm mắt của thái gia gia, thật là làm cho chúng ta không thán phục không được".

Thạch Nham cười cười, tới trước người Dương Trác, cúi nhìn chiến đấu điên cuồng phía dưới, nói khẽ: "
Phó Hào, Duyên Phong đã xong".

Quả nhiên, hắn nói dứt lời, hai người Phó Hào, Duyên Phong, dưới lực trùng kích của mấy trăm tên võ giả, tâm thần tan vỡ, màn hào quang phòng ngự, trực tiếp nổ tung.

Bầy võ giả ùa lên, trực tiếp khiến Duyên Phong, Phó Hào chìm ngập, các loại bí bảo oanh kích ở trên thân hai người, đánh cho hai người hài cốt không còn, chết thảm tại chỗ.

Thiên vị cảnh tu vi thì phải làm thế nào?

Mấy trăm võ giả đẳng cấp khác nhau, liên thủ xuất kích, lập tức bộc phát ra lực lượng quang đoàn, sợ là võ giả Thông thần nhất trọng thiên chi cảnh, ứng phó đều phải chật vật không chịu nổi.

Huống chi Duyên Phong, Phó Hào?

Duyên Phong, Phó Hào vừa chết, phía dưới liền chỉ còn lại một mình Cưu Lan Tâm.

"Nữ nhân này... , Dương Trác nhíu mày, lắc đầu nói: "Không quá dễ dàng đối phó. Ngươi xem những người kia, cũng không dám đối phó ả. Nữ nhân này vô cùng giỏi sử dụng dựa thế. Lần này ả dựa vào Bào Văn Thủy Hạt tộc, Bào Văn có thông thần nhất trọng thiên chi cảnh tu vi. Bọn họ biết rõ điểm này, mới không dám lập tức ra tay với ả" .

Thạch Nham nhìn theo hướng xuống dưới.

Sự thật quả nhiên theo như lời Dương Trác.

Võ giả giống như thủy triều, bao vây Cưu Lan Tâm ở chính giữa, nhưng không ai có can đảm lập tức ra tay.

Cưu Lan Tâm sắc mặt trắng bệch, trong đám người, không ngừng mà lui về phía sau, giương giọng hô to nói: "Các người ai dám đối phó ta, sau đó Bào Văn chắc chắn sẽ không buông tha các người! Các người biết rõ quan hệ của ta cùng Bào Văn, cũng biết tu vi với thủ đoạn của Bào Văn. Nếu ta có chuyện không hay, các người đừng nghĩ các người có thể sống rời khỏi Hoang thành?"

Uy hiếp của ả quả nhiên làm ra tác dụng xứng đáng.

Những võ giả vây quanh ả, ánh mắt đỏ lên, nhưng vẫn do dự, trong chốc lát nhìn Thạch Nham trên đài cao, trong chốc lát nhìn về phía Cưu Lan Tâm, chủ ý đắn đo bất định.

Thạch Nham tuy rằng cường đại tàn nhẫn, nhưng thanh danh Bào Văn ở Hoang thành, truyền lưu càng thêm lâu hơn.

Bất luận võ giả nào đi vào Hoang thành, cũng biết Thủy Hạt tộc có thù tất báo, biết rõ Bào Văn đệ đệ của Thủy Hạt tộc tộc trưởng lợi hại với tàn nhẫn. Nếu như sau lưng Cưu Lan Tâm không có Bào Văn, sợ rằng ả đã sớm chết.

Nhưng nàng đưa ra tên tuổi Bào Văn, mọi người lại không thể không cẩn thận. Tuy rằng rất nhiều người sợ hãi Thạch Nham, nhưng càng có nhiều người vẫn e ngại Bào Văn nhiều hơn một chút.

Bởi vậy, nhìn Cưu Lan Tâm bị mọi người vây, vẫn không có người nào dám can đảm ra tay.

Lực uy hiếp của một võ giả Thông thần cảnh, lúc này thể hiện tác dụng vô cùng .

"Bào Văn có thông thần cảnh tu vi" Dương Trác trầm ngâm một chút, cười gượng gạo nhìn về phía Thạch Nham, nói: "Nếu không, Cưu Lan Tâm này coi như xong đời? Lần này có ngươi ra mặt, đã giải vây rồi. Nếu như giết Cưu Lan Tâm, đồ ti tiện độc ác này, thật làm cho Bào Văn giận tím mặt, sau đó chúng ta e rằng phải lập tức ứng phó lửa giận của Bào Văn. Ai, nếu như Thái gia gia ở đây, cũng không phải sợ. Thế nhưng hiện tại chúng ta ở trong Hoang thành, cũng không có võ giả Thông thần cảnh" .

Người Dương gia, nghe Dương Trác vừa nói như vậy, tuy rằng trên mặt có vẻ cũng không quá quan tâm, muốn tiếp nhận, nhưng cũng biết võ giả thông Thần cảnh có ý nghĩa như thế nào, do dự một chút, cũng không có ngại gật đầu, xem như đều đồng ý đối với suy nghĩa của Dương Trác.

"Đúng vậy, Bào Văn chính là võ giả Thông thần cảnh, thế lực ở Thủy Hạt tộc thật lớn. Đắc tội Bào Văn, cũng hoàn toàn đắc tội với Thủy Hạt tộc. Nếu thật sự như vậy, đối với việc thiết lập chỗ đứng của chúng ta ở Hoang thành, thật sự rất bất lợi. Chúng ta có thể lập tức quay về Vô Tận Hải, ngược lại cũng không sợ hắn, nhưng hiện tại... ,.

Dương Trác cũng ai oán thở dài.

"Đừng nói là Bào Văn, coi như là Thủy Hạt tộc tộc trưởng đích thân đến, ta cũng có thể khiến cho hắn thành thật" Thạch Nham cười nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi