SÁT THẦN

Thạch Nham rất vui.

Lần trước khi mượn dùng lực lượng của ba sinh mệnh thể, bởi vì thạch hóa vẫn chưa tiến vào biến dị đỉnh phong, khi đó nhục thân của hắn căn bản ăn không tiêu, khi lưu động năng lượng mãnh liệt trong cơ thể thì gân mạch có một loại cảm giác đau đớn như bị xé rách, cả người cứng ngắc, khi hành động, tinh thần, ý chí và nhục thân toàn bộ chịu ảnh hưởng.

Mượn dùng lực lượng không thuộc về mình, nhục thân sẽ chịu lực cắn trả, người thường rất khó có thể chịu nổi.

Ngay cả hắn lúc trước khi vũ hồn chưa biến dị cũng khổ không nói nổi.

Lần này thì khác. Nguồn: http://truyenfull.vn

Bước vào thiên vị cảnh, vũ hồn biến dị đạt tới đỉnh phong, sự cường hãn của nhục thân vượt qua sự tưởng tượng của hắn, không ngờ hoàn toàn thích ứng với lực lượng rót vào lần này.

Trừ gân mạch hơi có chút tê dại ra thì không có cảm giác gì lạ.

Lúc năng lượng kinh thiên động địa lưu động rất nhanh trong cơ thể, cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng, quả thực khiến hắn muốn lớn tiếng hoan hô.

Hắn hưởng thụ loại khoái cảm lực lượng cuồng bạo này.

Dùng tâm thần liên thông với cự kiếm thần bí, hắn có thể nhận thấy được cự kiếm này có thể hấp thu càng nhiều lực lượng của hắn hơn, chỉ cần đủ năng lượng thì cự kiếm này tựa hồ có thể phóng xuất ra lực lượng khủng bố đủ để hủy thiên diệt địa.

Bào Văn cũng giống Ma Kì Độn lúc trước, cũng có tu vi Thông thần nhất trọng thiên chi cảnh, nhưng đối mặt với truy kích của cự kiếm thần bí thì không có biện pháp ứng phó.

Bí bảo thánh cấp và cự kiếm thần bí vừa tiếp xúc, liền linh khí mất hết, trực tiếp thành phế phẩm.

Từ chi tiết nhỏ này, Thạch Nham có thể khẳng định cấp bậc của cự kiếm thần bí này hẳn là thần cấp!

Bí bảo thần cấp!

Toàn bộ Vô Tẫn hải chưa từng xuất hiện bí bảo thần cấp, hiện giờ ở trong tay hắn đã hiện thế.

Đây là khái niệm gì?

Bí bảo thần cấp có thể đề thăng thực lực của võ giả trên diện rộng, có lẽ có thể khiến một võ giả phát huy ra lực lượng cường hãn hơn xa cảnh giới của bản thân.

Hắn nhận thức được rõ ràng bí bảo thần cấp đáng sợ cỡ nào.

" Bào Văn, ngươi không phải muốn ta đỡ một kích của ngươi ư?" Ngửa mặt lên trời cười to, khí thế của Thạch Nham không ngừng tăng vọt, cả người phóng xuất ra khí tức cường hãn cuồn cuộn không ngừng, như núi non trùng điệp, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô lực không thể bước qua.

Ngay cả rất nhiều cao thủ tiềm tàng trong bóng tối cũng nhận thấy được khí tức của hắn lúc này đang tăng trưởng, trong lòng cũng nổi lên cảm giác kinh hãi.

Thế hệ mới của Dương gia còn khủng bố hơn thế hệ của Dương Thanh đế.

Tất cả mọi người bắt đầu một lần nữa nhìn nhận lại Dương gia, cảm thấy cho dù là Dương Thanh đế đã chết thì Dương gia cũng sẽ không xuống dốc.

Lực lượng mà Thạch Nham biểu hiện ra quá đáng sợ, khiến mọi người chấn động.

Toàn bộ võ giả của nhân loại, hải tộc ở thành hoang vào lúc này đều nhớ kỹ Thạch Nham, cả đời cũng khó có thể quên được.

" Đủ rồi!"

Trong dòng người của hải tộc truyền ra một thanh âm âm hàn, chỉ thấy một tộc nhân của Thủy Hạt tộc bỗng nhiên bay.

Hắn trong nháy mắt đã đi tới trước người Bào Văn, cau mày, bỗng nhiên dang hai tay ra.

Vô số quang văn màu xanh lục từ lòng bàn tay hắn khuếch tán, phóng tới cự kiếm thần bí.

Trong quang văn màu xanh lục này, hiện ra cả ngàn vạn ảo tượng bò cạp độc, mỗi một bò cạp độc đều phóng xuất ra lãnh ý, trùng kích tròng mắt đỏ như máu của cự kiếm thần bí.

"Đại ca!"

Bào Văn kinh hỉ hô, vội vàng lay động đuôi bò cạp, cũng phóng xuất ra quang văn màu xanh lục, xen lẫn với quang văn của người đó.

Càng nhiều ảo tượng bò cạp độc hiển hiện ra trong quang văn màu xanh lục, quang văn màu xanh lục này có tác dụng cực kỳ huyền diệu, giống như vũng bùn, có thể làm chậm lại tốc độ của cự kiếm đang bổ về phía Bào Văn.

" Ngươi chính là tộc trưởng Bào A của Thủy Hạt tộc?"

Thạch Nham bồng bềnh trên trời, bỗng nhiên mỉm cười, gật đầu với người đó, vươn tay ra chỉ vào cự kiếm thần bí.

Từng đạo quang mang tinh luyện từ trên đầu ngón tay hắn bắn ra, chui vào trong cự kiếm.

Cự kiếm lại được năng lượng rót vào, đột nhiên khẽ động, bay ngược lại, hóa thành một đạo huyết quang rơi xuống lòng bàn tay của Thạch Nham.

Cầm cự kiếm, hắn nhìn về phía Bào Văn, Bào A, trên mặt lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười, thản nhiên nói: "Tộc trưởng Bào A, ngươi cũng giống như đệ đệ của ngươi, muốn quyết liệt với Dương gia ta ư?"

Bộ dạng của Bào A và Bào Văn rất giống nhau, sắc mặt âm hàn, gương mặt gầy gò, hai mắt hắn lóe ra hàn quang, lạnh lùng nhìn Thạch Nham đang ngạo nghễ đứng ở trên trời, hừ một tiếng rồi nói: "Thủy Hạt tộc của Chúng ta cho tới bây giờ cũng không có xích mích gì với Dương gia cùng các ngươi, biến cố lần này chỉ do bất ngờ, do Bào Văn đơn độc thực hiện, không liên can tới Thủy Hạt tộc của chúng ta."

"Hả?" Thạch Nham nhếch miệng, lắc đầu: "Ngươi là nói, Bào Văn giựt giây Cưu Lan Tâm đối phó Dương gia chúng ta không liên quan gì tới Thủy Hạt tộc cùng các ngươi ư?"

"Đúng!" Bào A nói như chém đinh chặt sắt.

Thạch Nham ngạc nhiên.

" Đại ca!"

" Câm miệng!"

Hiện trường đang ôn ào bỗng nhiên an tĩnh lại, rất nhiều hải tộc nhân đều kinh ngạc nhìn về phía tộc trưởng của Thủy Hạt tộc.

"Vậy Thủy Hạt tộc các ngươi rốt cuộc có thái độ gì?" Thạch Nham nhíu mày, ngữ khí bất thiện: "Chẳng lẽ chuẩn bị tạm thời rút đimà chờ biết rõ ràng tình trạng thực sự của Dương gia ta đã, rồi lại sẽ quyết định đối phó với Dương gia chúng ta như thế nào ư?"

" Ta nói rồi, chuyện của Bào Văn không liên can tới Thủy Hạt tộc của chúng ta." Bà A hừ một tiếng, lạnh lùng liếc đệ đệ một cái, quát lớn: "Vì một nữ nhân, không ngờ giao thủ với minh hữu của chúng ta, ngươi càng lúc càng không ra gì." Hắn không ngờ giáo huấn Bào Văn.

Bào Văn biến sắc, muốn nói cái gì đó, nhưng dưới ánh mắt của hắn lại ngượng ngùng ngậm miệng.

" Bào Văn cũng nhận được bài học rồi, ta thấy chuyện này nên dừng ở đây, dù sao nữ nhân đó cũng bị ngươi giết rồi, ta nghĩ ngươi chắc cũng hả giận rồi?" Tộc trưởng Thủy Hạt tộc trầm ngâm một chút rồi ngẩng đầu nhìn ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Nham, bình tĩnh nói.

Thạch Nham mỉm cười, gật đầu, tiêu sái nói: "Dương gia chúng ta trước giờ luôn hữu hảo với hải tộc các ngươi. Lần này mặc dù có có một ít sự cố, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ giữa chúng ta. Ừ, Dương gia chúng ta vẫn sẽ duy trì trật tự của thành hoang, về sau không có gì thay đổi cả, ngươi thấy sao?"

" Đương nhiên." Bào A gật đầu.

Thạch Nham cười ha ha, cao giọng hô to: "Như vậy rất tốt."

Đám người Dương Trác cũng lộ ra vẻ vui mừng, nhẹ nhàng gật đầu với nhau.

Thái độ của Bào A, ý tứ là Thủy Hạt tộc xem như sẽ không có dị tâm nữa, hắn tựa hồ nhìn ra Thạch Nham khó chơi, tự biết lúc này trở mặt với Dương gia, đối với tương lai của Thủy Hạt tộc thì không có bất kỳ lợi ích gì, lúc này mới ở trước mặt mọi người tỏ rõ thái độ, nói ra tâm ý của hắn với Thạch Nham.

" Xà Nhân tộc Chúng ta, cũng luôn giao hảo với Dương gia, chúng ta vẫn tán thành địa vị của Dương gia ở thành hoang. Bất luận về sau như thế nào, chỉ cần người của Dương gia còn ở thành hoang thì trật tự của thành hoang sẽ vẫn như trước do Dương gia duy trì, ta thân là tộc trưởng của Xà Nhân tộc, ở đây xin biểu lộ thái độ." Một thanh âm mềm mại bỗng nhiên truyền đến trong đám người hải tộc nhân. Chỉ thấy mỹ phụ Xà Nhân tộc đầu đội đấu lạp chậm rãi bước ra.

" Tộc trưởng Xà Nhân tộc!"

" Nàng ta không ngờ cũng đến đây?"

" Thật không ngờ nữ nhân này cũng ở đây." Rất nhiều hải tộc nhân đều không nhịn được thở nhẹ, ánh mắt quái dị, nhỏ giọng nghị luận.

" Ngân Sa tộc Chúng ta cũng xin tỏ thái độ."

Từ phía trên vật kiến trúc cao lớn của phía nam thành hoang bỗng nhiên truyền đến một giọng nam cao, chỉ thấy trên đỉnh vật kiến trúc đó, một người mặc trường y màu bạc, khuôn mặt mơ hồ từ xa xa tiến về phía này.

"A, tộc trưởng của Ngân Sa tộc!"

" Hôm nay tộc trưởng của các nơi phải chăng là toàn bộ đều tới thành hoang này? Bọn họ đối với Dương gia thật đúng là coi trọng quá."

"Ái chà, không ngờ ngay cả tộc trưởng của Ngân Sa tộc cũng đích thân đến, rất khiến cho người ta bất ngờ."

Các cao thủ của hải tộc và nhân tộc bỗng nhiên nghị luận, thái độ ngạc nhiên.

Ngân Sa tộc ở bên trong các tộc của hải tộc thì thực lực đứng đầu, tộc trưởng Ngân Sa tộc Ngân Huy có tu vi Thông thần nhị trọng thiên chi cảnh, ở trong hải tộc cũng hung danh hiển hách, lấy sự lãnh ngạo cuồng vọng để nổi danh, hoành hành dưới đáy biển nhiều năm, tựa hồ chưa bao giờ chịu thua ai.

Năm đó Dương Thanh đế khi vừa bước vào Thông Thần cảnh, tiến vào đáy biển, bởi vì quá mức cuồng vọng, từng có khúc mắc với Ngân Huy, hai người nghe nói giao chiến ở một bí địa dưới đáy biển, cuối cùng bất phân thắng bại.

Trải qua trận chiến ấy, Ngân Sa tộc mới chấp nhận địa vị bá chủ của Dương gia ở thành hoang.

Ngân Huy có thể cân sức ngang tài với Dương Thanh đế, lại là cường giả Thông Thần cảnh của thế hệ trước, hải tộc trong hải tộc có địa vị cực kỳ tôn quý, rất được một số thanh niên hải tộc trẻ tuổi sùng bái. Người này khi còn trẻ tính thích khiêu chiến các cường giả, nghe nói còn từng đi tới phía trên Vô Tẫn hải, tìm rất nhiều cao thủ Thông Thần cảnh để giao chiến, rất ít có tin tức bị thua truyền về.

Không ngờ thành hoang hôm nay ngay cả Ngân Huy cũng có mặt, hơn nữa hắn khẳng định địa vị bá chủ của Dương gia ở thành hoang.

Ngân Sa tộc so với Xà Nhân tộc, Thủy Hạt tộc thì thế lực mạnh hơn. Thực lực cá nhân của Ngân Huy cũng cao hơn Lệ Toa và Bào A, những lời này của hắn so với Lệ Toa, Bào A thì đủ trọng lượng hơn.

"Ừ, duy trì nguyên dạng không thay đổi, điều này đối với mọi người cũng có lợi. Dương gia Chúng ta chỉ mong thành hoang được yên ổn, chỉ có bảo trì nguyên dạng của thành hoang thì mới có thể hấp dẫn được càng nhiều võ giả của nhân tộc tới đây buôn bán, điều này đối với hải tộc các ngươi mà nói thì cũng là thế cục tốt nhất."

Thạch Nham bồng bềnh giữa không trung, đồng dạng nhìn về phía Ngân Huy, lạnh lùng nói.

" Tiểu tử, ngươi so với Dương Thanh đế năm đó thì còn kiêu ngạo ương ngạnh hơn, có điều ta thích." Ngân Huy lạnh lùng cười, ôn hoà nói: "Bất luận là ở dưới đáy biển hay là ở Vô Tẫn hải các ngươi, đều là cường giả vi tôn, hôm nay ngươi thể hiện ra đủ đủ thực lực, chúng ta mới yên tâm tiếp tục giao thành hoang này cho các ngươi."

Thạch Nham nhíu mày.

" Một ngày kia ngươi và Dương Thanh đế nếu đều ngã ngựa, lời hứa của ta hôm nay sẽ tự động trở thành phế thải." Ngân Huy hừ một tiếng: "Muốn đạt được sự tôn trọng của người khác thì phải có đủ phân lượng, hiện tại cho thấy, phân lượng của ngươi đủ, cho nên ta mới gật đầu." Ngân Huy nói xong thì cũng không tiếp tục ở lại, cười lạnh lùng rồi thản nhiên nói: "Ngươi cũng đừng quá cuồng vọng, thực lực hiện giờ của ngươi vẫn chưa thực sự thuộc về ngươi, không mượn dùng ngoại lực, ngươi vẫn chỉ là một võ giả thiên vị cảnh. Tiểu tử, tự giải quyết cho tốt đi, Ngân Sa tộc ta tuy rằng không quản, nhưng bên Hắc Giao tộc thì vẫn cần ngươi tự thu phục. Hắc hắc, lần này người muốn Dương gia các ngươi diệt vong nhất không phải là Ngân Sa tộc chúng ta, cũng không phải là Xà Nhân tộc, Thủy Hạt tộc, ngươi nếu có thể khiến tên gia hỏa đó của Hắc Giao tộc cho phép, mới xem như là thật sự nắm giữ thành hoang trong tay." Ngân Huy cười lạnh, càng lúc càng xa, trong chốc lát đã ra khỏi thành hoang.

(Updating…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi