SÁT THẦN

Một trận tiếng nổ ầm ĩ vang lên, chiến hạm đột nhiên rung rung, tựa hồ hạ xuống đâu đó.

Trong Thiên lao hắc ám, Thạch Nham đột nhiên tỉnh dậy, mắt sáng như sao.

Nhục thân một lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, xương cốt, gân mạch, huyết nhục chẳng những không có một tia tổn thương, còn như là đạt tới độ cao cứng cỏi mới.

trong thiên lao, hắn không nhìn thấy tình trạng của bản thân, chỉ có thể dùng thần thức để cảm ứng.

Nhắm mắt lại, hắn lặng lẽ cảm ứng, dần dần, hắn nhếch miệng bật cười, tiếng cười lúc ban đầu thì rất nhỏ, dần dần to lên, cuối cùng thành tiếng cười vang vui sướng, vang vọng cả thiên lao.

Hắn có một loại cảm giác, lần này thối luyện nhục thân lợi ích đối với hắn quả thực khó có thể đánh giá.

Niệm đầu vừa động, cả người cứng như sắt đá, như là không có gì có thể phá được.

Hắn không biết thần thể là một loại tình trạng gì, nhưng hắn cảm thấy cho dù là cường giả đạt tới Thần Vương, ngưng luyện ra thần thể, nhục thân cứng cỏi chắc cũng chỉ tới mức này.

Khiến hắn cuồng tiếu không chỉ vì thân thể biến hóa, còn có tinh nguyên cổ thụ và Bất tử ma huyết mới ngưng luyện ra.

Trải qua lần Ám cức từ bạo bất ngờ này, hắn vốn là bị thương nặng, nhưng mà, thông qua sự giúp đỡ của vũ hồn thần bí, hắn chẳng những khôi phục như lúc ban đầu, còn có thu hoạch cực lớn.

Tinh nguyên cổ thụ chật ních, mỗi một cái cành đều tựa hồ tràn đầy năng lượng tinh thuần, trong sáng như ngọc thạch, ẩn chứa chấn động năng lượng cuồn cuộn.

Hắn không biết cảnh giới giờ đã như thế nào, nhưng hắn khẳng định, với trạng thái hiện tại của hắn, tinh nguyên chắc đã đạt tới cường độ của võ giả chân thần đỉnh phong.

Nói cách khác, tinh nguyên của hắn đã trèo lên một ngọn núi cao mới, có thể đột phá tới kế tiếp kế tiếp.

Còn có Bất tử ma huyết.

Trọng tổ nhục thân khiến hắn hao phí mười giọt Bất tử ma huyết, vốn tưởng rằng lần này thiệt rồi, nhưng mà thần thức sau khi kiểm tra thì mới phát hiện, Bất tử ma huyết không ít đi mà ngược lại còn nhiều hơn, có gần năm mươi giọt.

Năm mươi giọt Bất tử ma huyết, đây là cảnh tượng hắn chưa từng thấy, xem ra tinh khí mà người chết sinh ra này quả nhiên giúp hắn rất lớn, không ngờ sau khi lấp đầy tinh nguyên cổ thụ còn khiến hắn có thêm nhiều Bất tử ma huyết như vậy.

Trên Thần Ân đại lục, liệp sát mấy trăm võ giả thiên vị, Thông Thần cảnh cũng chỉ có ngưng luyện ra được vài giọt Bất tử ma huyết mà thôi.

Tinh khí sinh ra sau khi cường giả Chân thần, Thần Vương chết quả nhiên so với hai cảnh giới kia thì nhiều hơn nhiều, khiến hắn khó có thể ức chế được sự hưng phấn.

Theo như lời của Bạo Ngao lúc trước, hành động dùng Bất tử ma huyết tiến hành thay máu, hắn vốn cảm thấy là xa không thể với.

Mà hôm nay hắn bỗng nhiên ý thức được, ở Liệt Diễm tinh vực làm việc này nói không chừng không hề khó khăn.

Dùng Bất tử ma huyết thay thế máu tươi sẽ đạt tới một độ cao mới, hắn Bạo Ngao, Kiệt Cức nói qua, hắn tin hai người này sẽ không nói láo.

Bởi vì, hắn thân là người mang huyết huyết so với hai người kia thì minh bạch sự thần bí và cường đại của ma huyết hơn, nếu một ngày kia hắn thật sự có thể khiến cả người toàn là Bất tử ma huyết thì hắn tin hắn nhất định sẽ có biến hóa cực lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Chậm rãi ngồi dậy, hai mắt sáng rực, do dự một chút, một giọt Bất tử ma huyết đỏ sẫm từ đầu ngón tay ứa ra.

Một niệm đầu léo lên, linh hồn ùa vào trong Bất tử ma huyết, dùng bí pháp thúc giục, trong thần hồn hiện lên khuôn mặt của một người, là Thạch Kiên.

Bất tử ma huyết bốc cháy lên, một cỗ ba động kỳ diệu từ trong bắn ra, như xé rách không gian, ở vực ngoại dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng bay đi.

Giữa hắn và Thạch Kiên tựa hồ đã đạt thành liên hệ, loại liên hệ này như ẩn như hiện, tựa hồ có tầng tầng trở ngại.

Không bao lâu sau, Bất tử ma huyết cháy hết, không còn lại một chút năng lượng nào.

Mà hắn, cuối cùng vẫn không thể đạt thành liên hệ với Thạch Kiên, cảm ứng được gia gia này ở Thần Ân đại lục.

Không không thất vọng, ngược lại mắt vẫn sáng ngời, cười gượng.

Một giọt ma huyết tất nhiên không có khả năng lướt qua không gian vô tận, tới được Thần Ân đại lục.

Nhưng nếu không phải một giọt thì sao? Nếu nói là mấy chục giọt Bất tử ma huyết, cùng nhau thôi phát, có tìm được phương vị chuẩn xác của Thạch Kiên hay không, hơn nữa có thể biết được tình hình gần đây của Thạch Kiên, thậm chí tiến hành câu thông linh hồn với Thạch Kiên hay không."

Hắn nhếch miệng cười, tự khẳng định suy đoán này.

Lúc trước đề nghị của Cửu U Phệ Hồn Diễm trong mắt hắn tuyệt đối có tính khả thi,

Một khi không gian áo nghĩa của hắn đạt tới cảnh giới mới, dùng Bất tử ma huyết đạt thành liên hệ với một người thân trên Thần Ân đại lục!"
Xác định phương vị, hắn có thể dùng đại pháp lực, trực tiếp đạt thành thông đạo không gian, tiến tới dùng thông đạo không gian đưa thân bằng trên Thần Ân đại lục vào Liệt Diễm tinh vực, xoay chuyển nan đề đã khốn nhiễu đại lục nhiều năm.

Không phải là năng lượng khô kiệt ư?

Liệt Diễm tinh vực, chính là Sinh mệnh chi tinh, bất kỳ một Sinh mệnh chi tinh nào cũng có thể để võ giả tiếp tục tu luyện, dùng năng lượng thiên địa khổng lồ để hình thành thần thể, đột phá tới Thần Vương cảnh.

Còn có các loại đan dược, có truyền thừa nguyên áo nghĩa, tất cả của nơi này đối với người trên Thần Ân đại lục mà nói sẽ là cơ hội lớn nhất có thể khiến cho bọn họ đột phá tới độ cao mới, trở thành thành viên tổ chức kiên cố của hắn, sống yên trên Liệt Diễm tinh vực, thậm chí có một ngày có thể chống lại tam đại thế lực, thành kiêu hùng một phương.

Ngay khi hắn đang cười quái dị thì ngoài thiên lao hắc ám truyền đến một tiếng quát: "Xuất hiện đi."

Trong bóng đêm Vươn tay không thấy năm ngón, hiện ra một chút ánh sáng, là cửa mở.

Thạch Nham sửng sốt một chút, lập tức dừng ngây ngô cười ngây ngô cười, đi ra, xuất hiện trước mặt tên tùy tùng của Lị An Na.

Đại hán mặc trọng giáp màu đen chuẩn bị xoay người thì đột nhiên ngây người, trong hai mắt hiện ra quang mang không thể tưởng tượng được, nhìn về phía hắn không chớp mắt: "Thân thể của ngươi?"

Thạch Nham mỉm cười, hoạt động xương tay, liếc hắn một cái: "Có vấn đề gì à?"

" Con mẹ nó ngươi là quái vật à?" Đại hán nói thầm một câu, rồi lắc đầu, vẻ mặt kinh hãi: "Bị thương nặng như vậy mà không ngờ có thể khôi phục được? Cho dù là cường giả có thần thể bị nổ thành như vậy cũng sẽ phải vứt bỏ thân thể, lựa chọn ký túc hoặc là trùng sinh, ngươi không ngờ có thể khôi phục?"

Thạch Nham đương nhiên biết sự đặc thù của hắn, cười cười: "Vận khí tốt thôi, ta còn có thần dược chữa thương, có thể khôi phục cũng là bình thường."

" Thần dược ư?" Đại hán sửng sốt một chút, ánh mắt lấp lánh trong chốc lát rồi gật đầu: "Chẳng trách, đích xác có đan dược có thể khiến thần thể khôi phục như lúc ban đầu. Nhưng ngươi chỉ có tu vi Chân thần cảnh, thế cũng quá không bình thường rồi."

Thạch Nham cười cười không nói gì.

Đại hán nhìn hắn trong chốc lát, không nhìn ra nguyên cớ thì cũng không nói thêm gìnu, hừ một tiếng: "Đại nhân muốn gặp ngươi, ta mong đại nhân hạ lệnh giết ngươi, ta sẽ tự mình động thủ."

" Sẽ không đâu." Thạch Nham vẻ mặt đạm mạc, không có một tia sợ hãi: "Lị An Na đại nhân nếu muốn giết ta thì ta sẽ không sống đến bây giờ, ngươi chắc phải thất vọng rồi, ta chẳng những sẽ không chết, còn có thể sống tốt nữa."

Không biết vì sao hắn luôn cảm thấy hắn và nữ đồ tể đó có chút uyên nguyên, tuy rằng tạm thời hắn vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng hắn khẳng định, hắn sở dĩ sống đến bây giờ chắc là có liên quan tới ấn ký màu máu trong thần hồn, nhưng nữ đồ tể đó không có nói rõ, hắn cũng không tiện truy hỏi, trong lòng cũng tràn ngập nghi hoặc.

dưới sự dẫn dắt của đại hán, hắn đi trong thiên lao, ánh mắt mơ hồ, không khỏi nhìn về phía những cánh cửa hắc ám trong thiên lao, trên mỗi một cánh cửa đều khắc mân lý thần bí rườm rà, có lúc là hỏa mân, có lúc là vân mân, lại có lúc là thủy mân, mân lý này có công hiệu như kết giới. Cấm chế. Phong ấn.

Hắn không thể cảm ứng được sau đại môn hắc ám có gì, nhưng liên tưởng tới tình cảnh của hắn, hắn mơ hồ thấy phía sau cánh cửa đó đều đang giam cầm một người.

Trầm ngâm một chút, hắn bỗng nhiên thử hỏi: "bên trong đó có gì?"

"Có gì ư?" Đại hán nhếch miệng cười gằn: "Tù phạm của Đế quốc, lược đoạt giả, đạo tặc của vực ngoại, những tên điên hiếu sát thành tính. Bọn họ sẽ là ma luyện thạch của Cực Đạo luyện ngục tràng, nếu ngươi cũng tham gia Cực Đạo luyện ngục tràng thì bọn họ sẽ là đối thủ của ngươi."

"Thế là sao?" Thạch Nham ngạc nhiên hỏi hỏi: "Có liên quan tới Cực Đạo luyện ngục tràng ư?"

" Ngươi con mẹ nó cầm luyện ngục lệnh bài, không ngờ không biết Cực Đạo luyện ngục tràng là gì ư?" Ánh mắt của Đại hán cực kỳ quái dị: " ngươi không phải là người của Liệt Diễm tinh vực ư? Sao chẳng biết gì cả thế?"

Thạch Nham cười gượng một tiếng, không giải thích.

Đại hán đã đi hết đường, phất tay, cũng lười chẳng muốn tiếp tục nhiều lời: "Đến Luyện Ngục tinh rồi, nếu đại nhân cho ngươi sống thì ngươi sẽ tham gia Cực Đạo luyện ngục tràng để ma luyện, tới lúc đó ngươi sẽ biết họ có tác dụng gì?"

Nói xong, đại hán đi ra vào, Thạch Nham lập tức vào theo.

U quang chợt lóe, hắn xuất hiện trên giáp bản của thuyền xương, xương cốt màu lục cực kỳ quái dị, tản mát ra khí tức băng hàn.

trên giáp bản, mấy trăm võ giả đứng thẳng, không dám thở mạnh, một cỗ mùi máu tươi từ trên người những võ giả này phóng xuất ra, tụ tập thành một cỗ nước lũ màu máu mắt thường không nhìn thấy, quấn trên người họ.

Thạch Nham biến sắc, có một loại cảm giác như đang ở trong huyết hải địa ngục, cả người không thoải mái.

Võ giả của quân đoàn quân đoàn dưới trướng Lị An Na mỗi một người đều hiếu sát thành tính, phong tử tên đồ tể, hoành hành Liệt Diễm tinh vực, gây ra vô số huyết án ở Sinh mệnh chi tinh, không biết đã giết bao nhiêu người.

Trên người những trên người này cũng có khí tức khát máu, bởi vì giết người quá nhiều, huyết sát chi khí cực kỳ nồng đậm, tựa hồ có thể trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn của võ giả.

Đứng trên giáp bản, linh hồn của hắn lộ ra vẻ bất an, hắn tin, nếu người ý chí lực không đủ kiên định, đứng ở đây có thể sẽ mềm nhũn gối, cảnh giới sẽ giảm mạnh, căn bản không sinh ra được dũng khí để giao chiến.

Phía trước các võ giả huyết tinh, một thân ảnh áo đen lẳng lặng ngồi đó, không nhúc nhích, nhìn ra xa, đang đợi đang đợi gì đó.

" Đại nhân đang chờ ngươi."

Đại hán vươn tay ra chỉ về phía trước, lưng ưỡn thẳng, đứng sừng sững bất động như một tảng đá, ánh mắt nhìn về phía nữ tử áo đen có một loại sùng bái và kính sợ.

Trong mắt hắn, nữ tử áo đen chính là thần của hắn.

Thạch Nham nhíu mày, đi qua những võ giả giống như những tảng đá nhuốm máu, tầm mắt mơ hồ, nhìn quanh bốn phía.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi