SÁT THẦN

Lỵ An Na cùng Áo Cổ Đa đối chọi gay gắt, không bên nào yếu thế, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến.

Hai người đều là chư hầu của Thiên Niết Thần quốc, ngày thường cũng đều tranh đấu với nhau, Lỵ An Na vừa trở thành chư hầu không bao lâu, lại đem Áo Cổ Đa đè xuống, thành người có thực lực và thế lực mạnh nhất trong các chư hầu, đều này làm cho Áo Cổ Đa cảm thấy bất mãn.

Hôm nay, Lỵ An Na nhúng tay vào chuyện của hắn, trợ giúp một tên tiểu tử không hề có danh tiếng, ở trong mắt của Áo Cổ Đa, đây là trắng trợn khiêu khích!

Bằng thân phận cùng địa vị của hắn, thì tuyệt đối không thể bị khiêu khích được, bởi vậy, hắn đúng là phẫn nộ rồi, phải thông qua Lỵ An Na để làm cho tất cả mọi người biết rõ, Áo Cổ Đa hắn mới là kẻ đứng đầu trong các chư hầu của Thiên Niết thần quốc.

Hai người này đối chọi nhau, làm cho rất nhiều người đều im lặng.

Mặc dù là Tạp Tu Ân, La Thiết Tư Đặc cùng Đạt Lặc, cũng tạm thời bình tĩnh lại, yên lặng nhìn, không khuyên giải, cũng không tăng thêm mâu thuẫn, tựa như cũng muốn nhìn xem thử, rốt cuộc ai lợi hại hơn một chút.

Trong mọi người ở đây, người duy nhất có thể ngăn cản, chỉ có thân vương Độ Thiên Nhạc, nhưng cảnh giới của hắn hơi thấp, Thần Vương tam trọng thiên tu vi, ở thời điểm hai người kia đối chọi gay gắt, không thể không tạm thời tránh ra, tránh bị liên lụy.

Thạch Nham cả người đau nhức, vẻ mặt tối tăm nhìn phía dưới, trong mắt tràn đầy thù hận.

Ở trước mắt bao người, hắn bị Áo Cổ Đa nhốt lại, bị gán cho một cái tội danh lạ lùng, thiếu chút nữa sẽ không thể sống được.

Vô cùng nhục nhã!

Từ khi ở Thần Ân đại lục bộc lộ tài năng tới nay, hắn vẫn chưa bao giờ bị xỉ nhục như vậy, sự phẫn nộ trong lòng quả thực là khó mà nói lên lời được, hắn biết, bằng cảnh giới bây giờ của hắn, rất khó để chống lại Áo Cổ Đa, không cách nào trả thù ngay được.

Thời gian mà hắn đến Liệt Diễm tinh vực vẫn là quá ngắn, chưa chân chính hòa vào mảnh tinh vực này, không có thế lực chống đỡ, cảnh giới cũng quá thấp, ngay cả quyền phát ngôn cũng không có.

Yên lặng nhìn bên dưới, ánh mắt hắn dần cứng rắn lên, cảm thấy nhiệt huyết đã bị kích phát tràn đầy.

Hắn cần có thời gian!

Hắn tin tưởng chắc chắn, chỉ cần cho hắn đầy đủ thời gian để phát triển, một ngày kia, hắn muốn cho tất cả những ai từng coi thường hắn run rẩy, làm cho Áo Cổ Đa phải trả một cái giá thật lớn vì hành động ngày hôm nay, làm cho hắn phải hối hận cả đời!

Ngay lúc bầu không khí hết sức căng thẳng, lúc nào cũng có thể khai chiến, thì thân vương Độ Thiên Nhạc đột nhiên hét to lên: "Chờ một chút "

Mọi người không khỏi nhìn về phía hắn, nagy cả Lỵ An Na cùng Áo Cổ Đa đang chuẩn bị giao chiến, cũng đều tạm dừng lại, nhíu mày nhìn về phía hắn, chờ hắn nói chuyện.

"Bệ hạ có lệnh, không được tranh đấu." Độ Thiên Nhạc cầm trong tay một viên kỳ lạ kim loại không phải vàng cũng không phải bạc, được khắc thành hình của một vương miện có màu máu, hắn vuốt vương miện kia, duỗi ngón tay chỉ một chút.

Một cỗ linh hồn dao động kỳ diệu, từ trong vương miện kia tràn ra, chia làm hai cổ, đồng thời bắn về phía Áo Cổ Đa cùng Lỵ An Na .

Hai người này đang đối chọi gay gắt, bỗng đồng thời im lặng, hơi híp mắt lại, hình như đang nghe dao động linh hồn kia nhắc nhở.

Không bao lâu sau, linh hồn dao động từ trong vương miện trong tay Độ Thiên Nhạc truyền ra cũng dần biến mất, cũng đúng lúc này, Lỵ An Na cùng Áo Cổ Đa đều đứng thẳng người, chợt liếc mắt một cái, đồng thời hừ lạnh một tiếng.

Độ Thiên Nhạc cười hắc hắc "Ngũ đại chư hầu đã tập trung đủ, Cực Đạo luyện ngục tràng thí luyện, có thể bắt đầu rồi."

Hắn bỗng nhiên giương giọng kêu to, vương miện trong tay bị hắn ném lên trời, một lực lượng kỳ diệu phóng về phía luyện ngục lệnh bài bên hông của tất cả mọi võ giả dự thi ở chung quanh, cùng lúc đó ở trong từng ngọn núi có hình yêu ma quỷ quái ở xung quanh, đột nhiên bắn ra từng đoàn từng đoàn hào quang.

Bên trong mỗi một đoàn hào quang, đều nhốt một gã tử tù cực kì hung ác, những tên tử tù này bị hào quang bao lấy, không thể khống chế bay về phía xa xa.

Thạch Nham tính toán sơ sơ, phát hiện số tử tù bay ra, ít nhất cũng có hơn hai trăm người, cảnh giới không giống nhau, kém nhất, cũng là Thần Vương nhất trọng thiên, trong đó còn có một số kẻ đạt tới cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, đều bị lực lượng nào đó lôi kéo về phía Cực Đạo luyện ngục tràng.

Luyện ngục lệnh bài bên hông hắn, truyền ra dao động kỳ diệu, hình như có phong ấn nào đó được cởi bỏ.

"Những người có được luyện ngục lệnh bài, có thể đi vào dự thi rồi, luyện ngục lệnh bài bên hông các ngươi là chìa khóa để đi vào, một khi tiến vào Cực Đạo luyện ngục tràng, thời gian chưa kết thúc, thì các ngươi không thể đi ra được." Độ Thiên Nhạc ngửa đầu chậm rãi giải thích, "Ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, không có quy tắc, các ngươi có thể giết bất cứ kẻ nào! Tù phạm, người tham dự, thậm chí đồng bọn của các ngươi, cũng có thể giết! Người giết được nhiều người nhất, sẽ được bệ hạ gặp mặt, sẽ được bệ hạ ban thưởng. Ở bên trong luyện ngục lệnh bài nằm bên hông các ngươi, có thể cảm ứng sinh mệnh lực lượng, ở trong đó, các ngươi có thể cảm thấy được vị trí của con mồi, cũng như cảnh giới cao thấp, các ngươi tự lượng sức mà làm."

Ngay cả Lỵ An Na cùng Áo Cổ Đa, đều không có nói một lời nào, im lặng nghe Độ Thiên Kỳ giảng giải.

Cũng không biết Độ Thiên Kỳ dùng linh hồn nói gì với bọn họ, mà làm cho hai người vốn giương cung bạt kiếm, đều lặng lẽ làm việc, cái gì cũng không nói nữa.

Giống như chuyện Lỵ An Na hỏi tội Áo Cách Lạp Tư, Áo Cổ Đa hãm hại Thạch Nham, hình như chưa từng xảy ra, đều tan thành mây khói.

La Thiết Tư Đặc cùng Tạp Tu Ân, Đạt Lặc đã phân phó cho người dưới trướng, làm cho những kẻ dự thi cần lưu ý cái gì, Thạch Nham chú ý quan sát, phát hiện ở bên hông của Đạt Mông, cũng có một khối luyện ngục lệnh bài, hiển nhiên, hắn cũng là người tham dự.

Hắn là con của Đạt Lặc, Đạt Lặc vốn có hai cái danh ngạch, ngay từ đầu hắn muốn giao chúng cho hai tên võ giả xuất chúng dưới trướng, còn Đạt Mông thì hắn có tính toán khác, muốn lấy một danh ngạch từ Tử Diệu.

Sau khi thất bại, vốn cực kì yêu thương con trai như Đạt Lặc, không có biện pháp nào, chỉ có để cho một tên thủ hạ giao ra luyện ngục lệnh bài, làm cho Đạt Mông có thể dự thi, ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng rèn luyện chính mình.

Trừ bỏ Đạt Mông, thì Áo Cách Lạp Tư cũng giống vậy, bên hông của hắn cũng có một tấm luyện ngục lệnh bài.

Tấm luyện ngục lệnh bài này là do cậu hắn là Áo Cổ Đa cho, Áo Cổ Đa có ba cái danh ngạch, cho hắn một cái, bởi vì danh ngạch của hắn, đã bị Tử Diệu tặng cho Thạch Nham.

Ngũ đại chư hầu, trong đó Lỵ An Na cùng Áo Cổ Đa có công lao lớn nhất, có được ba danh ngạch, tam đại chư hầu còn lại, một người có hai danh ngạch, Tử Diệu có một danh ngạch, số người tham gia Cực Đạo luyện ngục tràng, tổng cộng là mười ba người.

Lúc này, một đám người dự thi, cầm trong tay luyện ngục lệnh bài, đã bắt đầu hoạt động.

Vẻ mặt Lỵ An Na lạnh như băng, nàng cùng ba tên võ giả dưới trướng thấp giọng trao đổi, đôi mắt màu xanh thẫm đầy sát khí, thường thường nhìn về phía Áo Cổ Đa cùng người dự thi bên cạnh hắn, thường nhìn chằm chằm về phía Áo Cách Lạp Tư.

Hình như nàng đang ra lệnh cho kẻ dưới tay, bảo bọn họ ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, tìm cách giết chết Áo Cách Lạp Tư cùng hai tên võ giả kia của Áo Cổ Đa.

Đồng dạng, Áo Cổ Đa cũng nhe răng cười hắc hắc, đối mặt với nàng mà không hề yếu thế, rất hiển nhiên, hắn cùng Lỵ An Na có chung tính toán, đều chuẩn bị ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, quyết tranh đấu hơn thua một lần.

"Thạch Nham, đi thôi."

Thiết Mục cười lớn một tiếng, từ bên cạnh Tạp Tu Ân rời đi, cùng Á Lan một chỗ đi tới, hướng hắn vẫy vẫy tay.

Thạch Nham nhếch miệng cười nhạt một tiếng, đi đến bên cạnh Thiết Mục cùng Á Lan, nhưng lại không hề vội vả rời đi.

Ngược lại, hắn ngừng lại, nhìn về phía Áo Cổ Đa ở xa xa bên kia, nhìn về phía Áo Cách Lạp Tư, suy nghĩ một chút, đột nhiên bình tĩnh nói: “Áo Cổ Đa đại nhân, sự sỉ nhục hôm nay, ngày sau ta nhất định trả lại gấp mười".

Áo Cổ Đa khinh thường cười một tiếng mỉa mai, "Bằng ngươi? Ngươi nghĩ người là cái gì? Hắc hắc, ngươi căn bản không có khả năng còn sống để rời khỏi Cực Đạo luyện ngục tràng."

Vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh, cũng không tức giận, giơ tay chỉ lên trời, lạnh nhạt nói: "Ta Thạch Nham xin thề, trong vòng trăm năm, chắc chắn sẽ lấy đầu của Áo Cổ Đa ngươi! Nếu không làm được, Thạch Nham ta ở trong vòng trăm năm, tự sát tại chỗ".

Sắc mặt mọi người đều chấn động, đều không thể tin được nhìn về phía hắn, trong ánh mắt đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Một cái võ giả Chân Thần Cảnh, nếu muốn đột phá đến Thần Vương cảnh, thời gian một trăm năm có vẻ còn ngắn ngủi, bước vào Nguyên Thần cảnh, rất nhiều người cả đời đều khó có khả năng, mà Áo Cổ Đa, hình như còn là cường giả có tu vi Nguyên Thần cảnh Nhị trọng thiên, Thạch Nham thề như vậy, chẳng lẽ là đầu óc choáng váng rồi?

Áo Cổ Đa cười như điên, "Tốt, bản thân ta muốn xem, ngươi có thể sống qua một trăm năm hay không! Ha ha ha "

Thạch Nham không bị ảnh hưởng, không coi ai ra gì chỉ về phái Áo Cách Lạp Tư, nói: " Trong Cực Đạo luyện ngục tràng, ta sẽ lấy đi tính mạng của ngươi, nếu như ngươi dám tiến vào mà nói."

Mọi người lại khiếp sợ, nhìn về phía hắn như nhìn một kẻ ngu.

Hắn chỉ có tu vi Chân Thần Cảnh, ở bên trong người dự thi, hắn là người có cảnh giới thấp nhất, mà Áo Cách Lạp Tư, lại là Thần Vương Nhị trọng thiên, nổi tiếng khắp Liệt Diễm tinh vực, là một cường giả trẻ tuổi.

Hôm nay, ở trước mặt ngũ đại chư hầu cùng thân vương Độ Thiên Nhạc, ở trước mặt rất đông võ giả, hắn lại nói sẽ giết chết Áo Cách Lạp Tư ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, đây là chọc cười người khác sao?

Trong vòng trăm năm giết Áo Cổ Đa, trong Cực Đạo luyện ngục tràng, giết chết Áo Cách Lạp Tư, hắn điên cường cùng kiêu ngạo, làm cho tất cả mọi người cảm thấy ngây dại, cả đám đều tỏ ra quái dị nhìn về phía hắn, cảm thấy chắc hắn đã điên rồi, cảm thấy chuyện này cực kỳ buồn cười.

Nhưng mọi người lại cười không nổi, vẻ mặt Thạch Nham vô cùng nghiêm túc, rõ ràng không phải nói giỡn, tuy rằng trên người hắn không có dao động cùng khí tức gì mạnh mẽ, nhưng hắn làm cho người ta cảm thấy bất thường.

"Ta sẽ ở bên trong chờ ngươi." Ánh mắt Áo Cách Lạp Tư lạnh lùng, cười hắc hắc, "Nếu muốn cứ tìm ta."

"Áo Cổ Đa đại nhân, mời ngươi bớt đau buồn trước, đi chuẩn bị cho cháu trai ngươi một cái quan tài tốt đi." Thạch Nham cười lớn, chợt ngẩng đầu bước đi, lướt qua Á Lan cùng Thiết Mục đang kinh ngạc đến ngây người, bay về phía Cực Đạo luyện ngục tràng.

Vẻ mặt Áo Cổ Đa xanh mét, hai tròng mắt toát lửa giận ngút trời, cười lạnh không ngừng, "Áo Cách Lạp Tư, nếu như ngươi ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, không thể đem tiểu tử kia tra tấn đến chết cho ta, ta thì ta không có cháu trai như ngươi "

"Cậu yên tâm, ta sẽ cho hắn cảm nhận tất cả thống khổ trên thế gian, ta sẽ đem cảnh tượng trước khi hắn chết in vào Huyễn Thạch, để cho cậu xem thật kỹ." Vẻ mặt Áo Cách Lạp Tư thoải mái nhàn nhã, mỉm cười, tự tin trả lời.

"Đi thôi, ta chờ tin tức tốt của ngươi." Áo Cổ Đa phất tay.

Áo Cách Lạp Tư cùng hai gã võ giả bên cạnh hắn, chợt khom người, hướng về phương hướng của Thạch Nham bay đi.

"Áo Cổ Đa, dám cùng ta cá cược không?" Đột nhiên, Lỵ An Na nói chuyện, "Ta dùng một viên Kim Sinh Mệnh Chi Tinh của ta cá cược với ngươi, ta cá là cháu trai của ngươi sẽ chết, Thạch Nham sẽ sống."

Tạp Tu Ân, Đạt Lặc, La Thiết Tư Đặc cùng Độ Thiên Nhạc đều ngây dại, không thể tin được nhìn về phía nữ nhân nổi tiếng hung ác kia, làm như thế nào cũng không đoán được, tại sao nàng lại coi trọng Thạch Nham.

Đừng nói là, chỉ là muốn hơn thua với Áo Cổ Đa? Nhưng cho dù là vậy, nếu tổn hao một viên Kim Sinh Mệnh Chi Tinh làm cái giá, cũng quá điên cuồng đi?

"Ta cá với ngươi" Vẻ mặt Áo Cổ Đa dữ tợn, chợt quát lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi