"Ta nghĩ Chúng ta lạc đường rồi."
Trong mây khói mầu trắng ngà, tầm mắt không thể xuyên thấu, thần thức bị ngăn cách, không thể cảm giác được gì, Phong Khả đứng trong sương mù dày đặc, tay cầm tinh đồ, vẻ mặt chua sót nói.
Từ sau khi Tạp Thác đột phá, đến nay đã qua nửa năm rồi.
trong nửa năm, bọn họ một đường đi sâu vào trong cấm địa, trên đường gặp phải không ít cấm địa, kết giới hung hiểm, tổn thất một phần ba một phần ba lược đoạt giả.
Ba ngày trước, bọn họ đi tới nơi mây khói mầu trắng ngà nồng đậm này, bay một thời gian trong đây thì mất đi phương hướng.
Tinh đồ của Phong Khả, khu vực này không thể ghi rõ phương hướng, không thể đưa ra chỉ thị.
"Sao lại lạc đường? Phong Khả lăo đại, phương hướng chắc sẽ không sai chứ?" Giới Nông bất mãn: "Ngươi trước khi tới đây, đã bảo đảm hướng đi với chúng ta, hiện tại lại bảo lạc đường rồi, bảo chúng ta phải làm sao?"
Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc cũng bất an, trong cấm địa sợ nhất là không có phướng hướng, một khi xuất hiện tình trạng này, rất khó tìm được con đường chính xác.
"Ta không có gì để giải thích cả, bởi vì ta cũng không thể đoán trước được sự kỳ lạ của cấm địa, hiện tại hiện tại.. Ta cũng không biết như thế nào cho phải, cho dù là quay lại theo đường cũ thì cũng khó mà lần mò được." Phong Khả xòe tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mọi người nghĩ đi, xem có biện pháp gì không?"
"Ngươi là đầu lĩnh, ngươi cũng không có cách nào thì chúng ta còn biết sao nữa?" Giới Nông hừ một tiếng.
" Theo ta thấy, hay là dừng lại đà, chờ tìm rõ rồi đi cũng không muộn, các ngươi thấy sao?" Lạp Tắc Nhĩ nhíu mày: "Chẳng ai muốn như vậy cả, chúng ta trước khi đi, đã biết sự đáng sợ của cấm địa, hiện giờ có tình trạng này cũng không thể oán trời trách đất được."
" Lạc đường, tìm ra phương hướng đã rồi tính." Thạch Nham trầm ngâm một chút: "Nơi này chác là ảo trận, chỉ cần phá được thì chắc không có vấn đề."
Lời vừa nói ra, mọi người mắt sáng lên, nhìn về phía nhìn về phía hắn: "Ngươi có biện pháp gì hay không?"
" Ta đi thử xem." Thạch Nham thuận miệng đáp một câu, rồi lấy ra Lưu Vân Phá Thiên Toa, phóng ra niệm đầu để câu thông.
" Phá không được, ảo trận này là thiên thành, không phải kết giới, cấm chế, khó có thể xé rách được, chỉ có tìm được phương hướng chính xác, mà ta thì không am hiểu tìm phương hướng." Lưu Vân Phá Thiên Toa truyền tin, có chút bất lực: "Tự ngươi nghĩ biện pháp đi vậy."
"Ta cũng chịu." Thạch Nham ngây ra một lúc rồi nhún vai, tỏ vẻ vô kể khả thi.
Thái độ của hắn khiển mọi người kinh ngạc, tâm tình càng thêm trầm trọng.
Dọc theo đường đi, Thạch Nham nhiều lần giúp mọi người vượt qua cửa ải khó khăn, mỗi khi gặp phải nguy cơ không hóa giải được, tất cả mọi người sẽ theo bản năng nghĩ tới hắn.
Ngay cả hắn cũng vô kể khả thi, vậy thật sự rất khó tìm được phương phâp"
" Trước tiên dừng lại đã, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp, hy vọng có thể tìm được cách giải quyết." Phong Khả trầm ngâm hồi lâu, đưa một lý do, bản thân cũng là người thứ nhất nhắm mắt, cau mày khổ tư.
Cứ giậm chân tại chỗ hơn mười ngày, lược đoạt giả ai nấy nhíu mày khổ tư, thử qua các loại lực lượng để trùng kích, nhưng khó có thể đánh tan được mây khói, thần thức vẫn không thể cảm giác được ba động bên cạnh.
BỊ nhốt rồi.
Nửa năm thời gian trôi qua, mọi người lần mò trong ảo trận, vẫn không tìm thấy cách giải quyết.
Dần dần, mọi người tâm cảnh bắt đầu mất kiên nhẫn, cãi cọ nhau, thậm chí mấy lần thiếu chút nữa thì đánh nhau, nếu không phải tứ đại cự đầu còn có lý trí, áp chế thuộc hạ, hậu quả khôn lường.
Ảo trận chỉ là ảo trận, không có năng lượng ảnh hưởng tới tâm trí, bằng không, trải qua thời gian dài trì trệ không tiến, tình huống sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều lần.
Cứ như vậy, rất nhiều người càng lúc càng bực bội, một mực không tìm ra dường khiển mọi người muốn nổi điên.
Lạp Tắc Nhĩ cau mày, ngưng trọng nói: "Người dưới tay ta càng lúc càng khó trấn an."
Giới Nông, Ba Lôi Đặc cũng cau mày, đồng dạng ý thức được sự nghiêm trọng của sự tình.
Tứ đại cự đầu và Kiệt Tư Đặc, Thạch Nham tụ tập ở một chỗ, sắc mặt như nước, đều cảm thấy vấn đề khó giải quyết.
" Mới nửa năm thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất nhiều người sẽ càng lúc càng nóng nảy, các ngươi cũng biết... những tên gia hỏa này đều là sống trên đầu đao mũi kiếm, tính tình cũng không tốt, cãi nhau thì rất dễ diên biến thành sinh tử chi chiến, một khi có người chết, tình thế rất khó khống chế." Giới Nông thở dài.
" Phải tìm ra biện pháp." Phong Khả gật đầu"Dù nguy hiểm thì cũng phải thử."
Năm người Kiệt Tư Đặc, Phong Khả, Ba Lôi Đặc, Giới Nông Lạp, Tắc Nhĩ đồng thời nhìn về phía Thạch Nham.
Sờ sờ mũi, Thạch Nham có chút mạc danh kỳ diệu: "Nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng không có cách."
Nguồn: http://truyenfull.vn" Ngươi tu luyện không gian áo nghĩa, có thể xé rách một đạo không gian, mang chúng ta ra khỏi nơi này không?" Lạp Tắc Nhĩ không nhịn được hỏi.
Đây là chủ ý mà hắn và đám người Phong Khả, Kiệt Tư Đặc thương lượng ra.
" Xé rách không gian ư?" Thạch Nham hoảng sợ: "Các ngươi đúng là dám nghĩ."
" Làm sao? Có vấn đề gì ư?" Phong Khả ngạc nhiên.
" Các ngươi không biết sự hung hiểm trong đó à?" Thạch Nham cười khổ: "trong Khe hở không gian có vực ngoại loạn lưu, tràn ngập lực lượng quỷ dị cực kỳ khủng bố, ngay cả ta tu luyện không gian áo nghĩa cũng không dám mạo muội tiến vào. trong Khe hở không gian rốt cuộc có gì thì không ai biết, nhưng ta biết sinh linh có nhục thân tiến vào thì tuyệt đối khó có thể sống sót."
" Lúc trước khi ở Thiên Phạt thành, ngươi không phải đã xé rách không gian rồi rời đi sao?" Giới Nông tức giận bất bình nói: "ngươi không phải là không muốn hao phí lực lượng đấy chứ?"
"Đó là một cáp treo không gian mà ta liên thông, hơn nữa ta tu luyện không gian áo nghĩa, dùng thần thức khế hợp, cho nên mới có thể thực hiện được. Các ngươi không hiểu áo nghĩa trong đó, thần thức không thể nhất trí với ý cảnh ba động ta ngưng tạo ra trong cáp treo không gian, thể mà cũng muốn xuyên qua ư? Các ngươi có biết, một khi cáp treo không gian vỡ, các ngươi đều sẽ bị kéo vào loạn trong khe hở không gian, sẽ rơi vào kết cục gì thì ta cũng chịu, nhưng ta có thể khẳng định là tuyệt đối thảm hơn tình cảnh hiện tại nhiều." Trầm giọng trầm giọng quát.
Năm người cùng nhau trầm mặc.
" Nếu ta có thể đột phá đến Nguyên Thần cảnh, nếu có Không huyễn tinh tồn tại, nếu nơi này có một đạo khe hở không gian, còn có thể thử một lần. Nhưng hiện tại ta khuyên các ngươi từ bỏ ý định này đi, tuyệt đối không thể, ta cũng không dám mạo hiểm ở địa phương quỷ dị này." Thạch Nham kiên quyết lắc đầu
"Vậy phải làm sao? Cứ như vậy bị khôn ở đây ư?" Lạp Tăc Nhĩ cười khổ.
" Đừng nhìn ta, ta cũng chịu." Thạch Nham hừ một tiếng.
Mọi người lại trâm mặc.
Không biết qua bao lâu, Phong Khả thân hình chấn động, mắt đột nhiên hiện ra một tia hoảng sợ.
Đám người Thạch Nham đồng thời nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra ý tứ dò hỏi.
" Phạm Hạc chắc đến rồi." Phong Khả hít sâu một hơi, vẻ mặt kính sợ, ngữ khí cũng có chút phát run.
"Gì cơ." Lạp Tắc Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ: "Sao có thể? Thần thức của ngươi bị trói buộc, há có thể cảm giác được?"
" Không phải cảm giác của thần thức." Phong Khả cười khổ: "Là áp lực, áp lực vô hình ép tới, linh hồn tế đài của ta cũng có chút trầm trọng, đây là độc hữu của cường giả Nguyên Thần tam trọng thiên, hắn cố ý phóng xuất ra áp lực, không cần thần thức cảm ứng, linh hồn tế đài cũng có thể cảm thấy được."
Lời này vừa nói ra, mọi người toàn bộ kinh hãi, ai nấy không biết nên nói gì.
" Phạm Hạc đến, có nghĩa là tam đại thế lực chắc đuổi tới rồi, xem ra trong khoảng thời gian chúng ta bị nhốt, bọn họ không hề dừng lại, lần này phiền toái rồi." Giới Nông thần sắc cực kỳ trầm trọng: "Không thể thoát khỏi ảo trận, lại bị tam đại thế lực ép tới, xem ra chúng ta không gặp được nơi tinh đồ ghi rồi."
Một cỗ khí tức bất lực từ trên người mọi người tỏa ra, mà đây còn là của Nguyên Thần cảnh.
Nếu để những lược đoạt giả bình thường biết được tin tức này, chấn động mang tới, không thể tưởng tượng.
" Thời gian cấp bách, có phương pháp gì hay thì cứ nói ra đi, chỉ cần có thể thử đều được." Phong Khả cắn răng nói.
Kiệt Tư Đặc, Ba Lôi Đặc, Giới Nông, Lạp Tắc Nhĩ bốn người cùng nhau cười khổ lắc đầu, tỏ vẻ một chút biện pháp cũng không có.
" Phong Khả tiền bối, có thể cho ta mượn tinh đồ xem không." Trầm mặc trong chốc lát, Thạch Nham sắc mặt chấn động, đột nhiên quát khẽ.
Mọi người thấy nhìn về phía hắn.
"Ta tu luyện tinh thần áo nghĩa, mượn cái này để đột phá đến Thần Vương tam trọng thiên, đối vói^iinh thần chi diệu cũng có chút nhận thức. Tinh đồ là khắc ra quỹ tích của tinh thần, có lẽ, có thể ra phương hướng cũng chưa biết chừng." Thạch Nham kiên trì giải thích, nhưng trong lòng có chút không vững.
"Này." Phong Khả cũng rất quyết đoán, không chút do dự, lập tức lấy ra tinh đồ trực tiếp vứt cho hắn.
" Hy vọng ngươi có thể tìm được đường ra cho mọi người." Phong Khả nghiêm túc nói.
" Ta sẽ cố hết sức." Thạch Nham cười khổ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, tay cầm tinh đồ, phóng thích thần thức.
Mấy ngàn tinh thần quang điểm từ lòng bàn tay hắn chiểu ra, hóa thành những mảnh sáng nhỏ thẩm thấu về phía tinh đồ.
Tinh đồ đơn giản trong tay Phong Khả, phút chốc sáng rực lên, giống như trong tinh đồ có những viên phồn tinh sống, chiểu ra quang hoa chói mắt.
Mọi người vẻ mặt chấn động, đồng thời tinh thần tỉnh táo, ai nấy đều nhìn về phía hắn, thầm kích động.
Thạch Nham không nhìn họ, chỉ nhăm mắt lại, yên lặng thể ngộ, như là thật sự có phát hiện.
Tinh quang càng chiếu càng chói mắt, qua một hồi lâu, Thạch Nham mở to mắt, hai mắt như ngẩn hà, tinh quang mênh mông cuồn cuộn.
"Sao rồi?" Năm người đồng thành hỏi.
" Đi theo ta!" Thạch Nham hít sâu một hơi!" Tay cầm tinh đồ, Thân như một đạo lưu tinh, bay vào trong sương trắng mờ mịt.
" Mọi người lập tức xốc lên tinh thần cho ta, đi theo Thạch Nham."
"Đứng lên hết cho ta!"
" Đi theo Thạch Nham! Chớ có đi loạn."
" Thằng nhóc, an phận một chút cho ta, đi theo Thạch Nham."
Bốn người Phong Khả, Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông vẻ mặt mừng như điên, lớn tiếng hò hét.
Rất nhiều lược đoạt giả đang nhìn nhau không vừa mắt đều xốc lại tinh thần tỉnh táo, đều biết đều biết đã có phát hiện, không nói gì, toàn bộ đi theo Thạch Nham.