SÁT THẦN

Trong đại điện của Bát Cực Luyện Ngục thành, Thạch Nham và đám cường giả Dương Thanh Đế ngồi ngay ngắn, kể lại lịch trình hơn mười năm có liên quan tới hắn.

Vô ý tiến vào Liệt Diễm tinh vực, bị nhốt, làm nhân thân dược đỉnh một đoạn thời gian, thoát khỏi trói buộc, giãy dụa trong Nhật tinh Bạo toái trường, đau khổ trong Luyện Ngục tinh, chiến đấu tại Thiên Phạt thành.

Mười mấy năm qua, khi đám người Dương Thanh Đế, vẫn Hạo yên lặng khổ tu, những cảnh ngộ liên tiếp mà hắn phải trải qua quả thực khiến cho người ta hoa mắt.

Mọi người nghe hắn kể, đầu óc mơ hồ, lúc thì hưng phấn, lúc thì mặt mày nhăn nhó, tứ nữ Băng Tình Đồng nghe tới lúc hắn bị giam cầm, phải làm nhân thân dược đỉnh thì hốc mắt ươn ướt.

Một hồi lâu, Thạch Nham kể xong, lạnh lùng cười nói: "Lúc đầu đích xác có chút gian nan, người người ta trói buộc một đoạn thời gian. Nhưng về sau liễu ám hoa mình, cuối cùng tìm được sinh cơ, theo cảnh giới đề thăng, tình trạng cũng càng ngày càng tốt hơn.

Từ việc có liên quan tới Thi Huyết Bát hỗ tòng, đại đa số tình huống hắn đều không giấu diểm, kể rất tỉ nái.

Đợi khi nghe nóitới áo nghĩa truyền thừa nguyênt các loại áo nghĩa tinh diệu, thần tinh tràn đầy năng lượng, chiến hạm khổng lồ, tất cả mọi người không khỏi lộ ra vẻ trông ngóng.

" Sinh mệnh chi tinh mới, ta cũng không quen thuộc lắm, khẳng định có hung hiểm cực lớn." Thạch Nham trầm ngâm một chút rồi nghiêm túc nói: "Nhưng cuộc sống an nhàn cũng không thích hợp để các ngươi đột phá tiến giai, ta nghĩ. Có chút áp lực cũng không phải là chuyện xẩu."

"Nói chung vẫn tốt hơn là ở đây để rồi năng lượng khô kiệt mà chết?" Lệ Tranh Vanh khe khẽ thở dài.

Thạch Nham nhướng mày, bỗng nhiên nhớ tới chuyện quyết định trước kia, không khỏi lên tiếng hỏi: "Dạ Trường Phong đâu, ta sau khi về đã dùng thần thức dò xét, cũng không phát hiện ra ba động của hắn, hắn không ở Bát Cực Luyện Ngục thành ư?"

Ánh mắt Lệ Tranh Vanh bỗng nhiên ảm đạm.

Thạch Nham kinh ngạc: "Sao vậy? Tiểu tử đó lại quấy rầy ngươi ư?"

"Ta cũng hy vọng hắn lại quấy rầy ta." Lệ Tranh Vanh hít sâu một hơi, sắc mặt buồn bã nói: "Ba năm trước hắn đi tới Tử Linh sơn mạch, giờ vẫn mất tích chưa về."

" Tử Linh sơn mạch ư?" sắc mặt Thạch Nham trầm xuống: "Khu vực hoạt động của Ám Linh tộc."

" Ám Linh tộc rất ít lộ diện, tựa hồ đã Ẩn nấp rồi, nhưng trong Tử Linh sơn mạch, thỉnh thoảng lại có tử linh tà động hiện ra, sẽ mang đi không ít sinh mệnh." Lệ Tranh Vanh giải thích: "Tử linh tà động có chút kỳ diệu cổ quái, ta cũng hoài nghi tiểu tử đó đã rơi vào vào trong đó, chỉ là không tra ra được phương vị của tử linh tà động, nên không thể tìm được."

"Ta đã từng tới tử linh tà động." Thạch Nham nói khẽ.

Trong Tử Linh sơn mạch, hắn thật sự đã phân ra một dòng hồn niệm thẩm thấu vào trong đó, trong tử linh tà động có một không gian tà dị, có một hải dương rộng lớn, dưới đáy hải dương tựa hồ có một sinh linh cực kỳ tà ác bất phàm.

Ám Linh tộc chính là có ước định nào đó với sinh linh tà ác này, tựa hồ có thể thông qua sinh linh tà ác để đạt được lực lượng gì đó, tử linh tà động ấy giống như cũng do sinh linh đó khống chế.

" Bên trong đó thế nào."

"Khó nói lắm, có chút phức tạp, ta muốn tự mình đi tra xét một chút, nói không chừng có thể có phát hiện." Thạch Nham đứng dậy nghiêm túc nói: "Không cần không cần đi theo, mau chóng xắp xếp người rồi khi nào ta về thì cùng tới Trở Phong đảo."

"Được." Dương Thanh Đế rất dứt khoát.

tứ nữ Băng Tình Đồng thấy hắn nhanh như vậy đã lại muốn đi thì không khỏi lộ ra vẻ quyển luyến, song lại không nói gì.

Thạch Nham Hôm nay đã ở cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, là độ cao mà bất kỳ một võ giả nào của Thần Ân đại lục lúc này đều không dám tưởng tượng, hắn lại hiểu rõ không gian áo nghĩa, một mình đi thì ít phiền toái hơn.

Tuy muốn đi theo, nhưng thấy Thạch Nham không có ý dẫn các nàng theo, nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lưu lại.

" về sau còn nhiều cơ hội ở chung mà, không

Sắc mặt của tứ nữ tốt hơn một chút, cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.

"Mau chuẩn bị đi." Thạch Nham lập tức hóa thành một đạo điện quang, đâm phá thương khung, trong nháy mắt đã liền biến mất.

Trong thành, có không ít nhân vật hắn biết đều ngửa mặt lên trời nhìn ánh sáng nhạt hiện lên ở phía chân trời, vẻ mặt phức tạp.

Trong Những người này có Nguyệt Ngao, Vân Tú, có Tào Chỉ Lam, Hà Thanh Mạn, Cù Nghiên Tình cũng có huynh đệ Lao Luân...

Thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua, Thạch Nham vốn là kinh tài tuyệt, đã trưởng thành tới độ cao mà họ cảm thấy khó có thể với tới, vượt quá xiền xích của ;TỒần Ân đại lục, tiến vào Thần Vương đỉnh phong chi cảnh, đối với bọn họ mà nói thì Thạch Nham hôm nay vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Rõ ràng vẫn là một người, nhưng hôm nay thấy, liền sinh ra một cỗ áp lực khó hiểu, loại áp lực này không phải bởi vì thực lực cường hàn của Thạch Nham, mà là bởi vì thành tựu kinh người của hắn.

Hắn khiến rất nhiều người khi so sánh với hắn trở nên cực kỳ nhỏ bé.

Mấy nữ tử từng có lòng muốn sánh đôi với Thạch Nham, phút chốc phát hiện đã không còn suy nghĩ này.

Chênh lệch quá lớn, không phải người của cùng một thế giới, điều này khiến cho các nàng thống khổ phát hiện, mình đã không có dũng khí dám nói yêu.

Thạch Nham không biết bọn họ nghĩ gì, suy nghĩ đã sớm bay xa.

dưới tác dụng kỳ diệu của không gian áo nghĩa, hắn trong phạm vi nhỏ xây dựng cầu không gian, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian, giống như con cá chốc chốc lại nhảy lên, thay đổi hải lưu.

Một đạo điện quang hiện lên, hắn hạ xuống linh dược cốc của Tử Linh sơn mạch, linh dược cốc đó vân là một mảng phế tích, những căn nhà đá ngổn ngang, phủ kín bụi, đã lâu rồi chưa có ai ghé qua.

Sau khi tộc nhân của Ám Linh tộc hiện ra, Tử Linh sơn mạch nghiễm nhiên thành địa bàn của bọn họ, các tộc rất cẩn thận tránh tiến vào, nhất là nhân tộc, càng không tùy tiện giao thiệp với nơi đây.

Dạ Trường Phong to gan lớn mật, hoạt động trong Tử Linh sơn mạch, khẳng định có quyết định của mình, đáng tiếc vận khí không tốt, nhất định đã bị Ám Linh tộc tập kích, bằng không cũng sẽ không biến mất nhiều năm.

Đối với người này, Thạch Nham vẫn rất có hảo cảm, lần này vội vã tới đây, một mặt là vì Luyện Ngục Chân Hỏa, nhưng hắn thực sự cũng có ý muốn giải cứu Dạ Trường Phong, một điều kiện tiên quyết hắn còn sống.

Thần thức mở ra, bao trùm toàn bộ Tử Linh sơn mạch, Thạch Nham híp mắt lại, thần thái lạnh lùng.

với cảnh giới tu vi của hắn, muốn dùng thần thức chụp Tử Linh sơn mạch vào trong óc cũng không phải là việc khó, thần thức bay đi nhanh, bắn tới các góc trong sơn mạch, không ngừng kéo dài.

Cảnh tượng Năm đó xâm nhập tử linh tà động, được hắn nhớ lại, hắn nghiêm túc cân nhắc.

Một năm đó, hắn chia ra một cỗ ý thức, tiến vào dị vực, trong đó có vô số không gian không gian, dưới đất có hồn hải màu xanh lục, chìm nổi những hồn phách đờ đẫn, hồn hải không ngừng cắn nuốt hồn phách của sinh linh, quỷ dị đến cực hạn.

Trong khe ở bên trên hồn hải, có tộc nhân yếu đuối của Ám Linh tộc lưu lại, đều đang cực lực chống đỡ lực hút mãnh liệt do hồn hải sinh ra.

Tộc nhân cường đại của Ám Linh tộc, và sinh linh tà ác của hồn hải tựa hồ đạt thành hiệp nghị, do bọn họ ra ngoài bắt giữ hồn phách của sinh linh, giao cho sinh linh hồn hải màu xanh lục, sinh linh tà ác đó sẽ khiến bọn họ dần dần cường đại, giúp bọn họ thoát khỏi dị vực.

Rất nhiều cảnh tượng Năm đó xẹt qua trong đầu hắn, Thạch Nham cau mày, thần thức tiếp tục tìm kiếm.

Đột nhiên, một dòng thần thức tựa hồ chạm phải gì đó, lập tức phản ứng về trong óc hắn.

Một tia không gian ba động cực kỳ mỏng manh.

Hắn yên lặng cảm ứng trong chốc lát, mắt sáng lên, lặng lẽ đi tới.

Một khắc qua đi.

Ở mặt trái một dãy núi, hắn vận chuyển lực lượng, dọn sạch cỏ dại, nhìn thấy một huyệt động u ám, trong huyệt động, lờ mờ có gợn sóng không gian không ổn định, chốc thì mạnh lên, chốc lại lắng xuống.

Híp mắt, Thạch Nham lạnh lùng cười, vận chuyển linh hồn tế đài, thần chi lĩnh vực khuếch tán.

Sự ảo diệu của Giam cầm không gian, lấy hắn làm trung tâm bao trùm tới, giống như muốn trong nháy mắt làm đình trệ không gian không ổn định.

trong Huyệt động một quang điêm màu xanh lục dân dân to ra, giông như là mãnh thú đang há miệng, từ to như quyền đầu lập tức biến thành to như cối xay, trong lục quang, một cô lực hút bỗng nhiên mở ra.

Thân hình Thạch Nham đột nghiên khựng lại, sắc mặt đột nhiên biến dái.

Hắn đã Đạt tới cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên, linh hồn tế đài cũng có một loại cảm giác không ổn định, giống như cũng bị kéo đi,, ý thức thần hồn ở chỗ cao nhất của tế đài cũng có trở nên mơ hồ.

Một dòng tà ác ý chí lạnh như băng đột nhiên từ trong tử linh tà động lan ra, giống như hàn đao, muốn cắt thần hồn của Thạch Nham.

"Cấm!" T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Thạch Nham sắc mặt lạnh lùng, khẽ quát một tiếng, không gian áo nghĩa tái hiện, trong đầu hiện lên một ý niệm, giống như xiềng xích, dừng ý chí tà ác ở đó.

Tinh thần chi lực lưu chuyển, tinh quang lặng lẽ ngưng luyện hội tụ, bên trong tinh quang, có một thái dương viêm năng cực nóng, nháy mắt đã bao lấy ý chí lạnh như băng đó, dưới sự đốt cháy của thái dương viêm năng của tinh thần, một dòng ý chí đó bị mòn đi..

Nhưng mà hắn còn chưa kịp cao hứng thì từ trong tử linh tà động, đột nhiên bắn ra càng nhiều năng lượng làýác lạnh như băng hơn, như những quỷ hồn chui ra, câu hồn đoạt phách.

Rắc rắc rắc

Mười đầu ngón tay của Thạch Nham bắn ra tinh quang, một tầng tinh quang rạng rỡ giống như quang hoa sáng nhất bọc lấy người hắn.

Linh hồn tế đài xoay chuyển, lặng lẽ lặng lẽ rút ra thần kiếm, ánh mắt dần dần hung lệ, đủ Loại phụ diện ba động từ huyệt khiếu ùa ra.

"Mở lớn một chútr'

Một chùm tia sáng Trong đầu hiện lên, thần thức như hồng mang, mang theo không gian phong mang, đột nhiên đâm vào tử linh tà động.

Tử linh tà động mấp máy, thật sự mở ra một lỗ hổng cực nóng, một vài hình ảnh từng quen thuộc trong đó hiện ra một góc.

trong hồn hải màu xanh lục, hồn phách không có khí tức sinh mệnh mấp máy, thê lương đến cực điểm, trên hồn hải, trong khư nứt, không còn tộc nhân của Ám Linh tộc, tựa hồ đều bị hồn hải màu xanh lục kéo xuống rồi.

Trong dị vực Quỷ dị, chỉ còn hồn hải nổi sóng, bên trong truyền ra ý chí lạnh như băng tà ác, chỗ sâu nhất trong hải dương màu xanh lục, lờ mờ truyền đến ba động liệt, dần dần rõ ràng.

Một đạo thân ảnh như núi không biết thì khi nào lặng lẽ hiện ra, khiếp sợ nhìn tử linh tà động đang nở ra: " Thủy giới! Đây là thế giới mà linh hồn giới hải của cường giả Thủy Thần ngưng luyện mà thành!"

Hắn là lão già Cự nhân tộc.

Thạch Nham hoảng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi