SẮT THÉP MA PHÁP


“Người tiếp theo.”
Hoàng Nhật Minh đang ngồi trước một cái bàn đặt dưới tường thành tây, phía trước hắn là một hàng người dài đang chờ đợi đến lượt.
Bộ quần áo cũ kỹ trên người hắn đã được thay thế bằng một bộ quần áo mới sạch sẽ và dễ nhìn hơn rất nhiều, chỉ có điều trên bàn tay hắn đã xuất hiện một dấu ấn đỏ chót rất nổi bật.
Nghe tiếng gọi người đầu hàng tiến tới trước bàn, Hoàng Nhật Minh chỉ nhìn người tới một lần đặt những câu hỏi thông thường ghi ra bảng biểu trên bàn .
“Mang theo cái này tới thành nam trình diện.”
Sau khi hoàn thành điền thông tin hắn lấy một thẻ bài bên cạnh giao cho người phía trước, đưa ra chỉ dẫn.
Bên cạnh hắn một người đàn ông trung niên khác cũng đang làm công việc tương tự, cả hai làm việc rất chăm chỉ không hề có dấu hiệu sao lãng, cũng không hề giao tiếp với nhau.
Hoàng Nhật Minh nhìn dấu ấn trên tay thở dài, mấy tiếng trước hắn được người đóng con dấu này lên tay dặn dò phải trình diện mỗi ngày mới được làm việc, nếu trình diện muộn sẽ bị truy bắt trên toàn lãnh địa.
Hoàng Nhật Minh không thoải mái với việc bị kiểm soát như thế này, nhưng hắn vẫn phải chấp nhận nếu muốn được làm việc.
Hắn nhìn sang em gái cũng đang chăm chú làm việc gần đó một lát rồi tiếp tục công việc, tuy vẫn còn vài việc không như ý nhưng ít ra anh em hai người đã không còn lo về cái ăn nữa.

“Hôm nay có hơn hai mươi nghìn người đăng ký, trong đó có một trăm mười sáu người biết chữ.”
Trong phòng họp của phủ hầu tước Văn Trung đang nghe báo cáo của cấp dưới.
Khuôn mặt hắn trở nên trầm tư, sau báo cáo vừa rồi.
“Đại nhân có số lượng này không được như chúng ta mong muốn.”
Một cấp dưới khác lo lắng nói, quả thật chỉ có hơn hai mươi nghìn người đăng ký không phải là con số những người ở đây mong muốn, nó quả thực vẫn rất ít so với kế hoạch đề ra.
“Lý do là gì?”

Văn Trung đặt câu hỏi.
Đây là phương pháp hắn học được trong cầu tri thức.

Tìm ra nguyên nhân của vấn đề sẽ giúp bọn họ tìm ra cách xử lý vấn đề đó.
— QUẢNG CÁO —
Đáng tiếc với những người chỉ mới tiếp xúc với cách tư duy hiện đại việc này không dễ dàng với bọn họ, phòng họp trở nên yên lặng sau câu hỏi của Văn Trung.
Rõ ràng cho dù đã có tri thức quản lý hiện đại nhưng nếu cách tư duy không thay đổi thì mọi chuyện vẫn rất khó khăn.
Thật sự mà nói muốn thay đổi cách tư duy của một người sống trong xã hội trung cổ thành cách tư duy hiện đại là cực kỳ khó khăn cho dù người đó đã có trị thức hiện đại, đặc biệt là khi người này chưa từng tiếp xúc với xã hội hiện đại.
Bọn họ vẫn chưa quen với việc tìm kiếm lý do cho vấn đề mà chủ yếu đều dựa vào các nhận định chủ quan hoặc đổ cho sức mạnh siêu nhiên nào đó.
Việc này không nằm ở yếu tố xã hội mà những người này đang sống, không phải muốn thay đổi là thay đổi được.

Những người ở đây hầu hết còn không tiếp xúc với lĩnh vực quản lý cho tới sáu tháng trước, tính ra họ vẫn là những tay mơ trong các vấn đề này.
Kỳ vọng họ tìm ra lý do cho những vẫn đề hiện tại quả thực là quá cao.
Nhưng việc đó không nằm trong suy nghĩ của Văn Trung, thấy không có ai trả lời giọng hắn trầm xuống nói.
“Không ai trả lời được sao?”
Vẫn là một không khí yên lặng trong phòng, sau câu hỏi của Văn Trung.
Rầm!

Văn Trung đập mạnh tay xuống bàn khiến mọi người xung quanh giật mình, hắn tức giận nói.
“Cho các ngươi một ngày, không cần biết các ngươi làm cách nào phải cho ta câu trả lời, nếu không mỗi người ở đây đều bị trừ lương.”
Tất cả đều im lặng, không ai dám nói hé răng nửa lời.

Văn Trung thấy vậy cũng không còn gì để nói.
“Giải tán!”
Lời của Văn Trung như một lệnh đại xá, bọn họ vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn rồi rời đi, để lại Văn Trung ngồi một mình trong phòng họp.
Văn Trung tựa lưng vào ghế vỗ trán mấy cái ổn định tâm thần, gần đây lượng công việc hắn phải xử lý tăng vọt khiến áp lực của hắn rất lớn, cũng may có Hoa Nguyệt Ánh hỗ trợ có lẽ mọi thứ hiện tại đã loạn lên.
Tình huống vừa rồi cũng không phải hiếm gặp, những ngày gần đây hắn rất dễ nổi giận, có lẽ do áp lực công việc quá lớn khiến hắn muốn xả mọi thứ ra.
“Văn Trung đại nhân.”
— QUẢNG CÁO —
Âm thanh vang lên bên tai kéo Văn Trung trở lại, chỉ thấy bên cạnh hắn lúc này là Linh Tuyền không biết đã tới từ bao giờ.
Nàng ôm trong ngực một tập tài liệu khá dày đưa ánh mắt tò mò cùng một chút lo lắng nhìn về phía Văn Trung.
“Linh Tuyền sao lại tới đây, điện hạ có chuyện gì ư?”
Văn Trung hỏi.
“Tiểu nữ tới giao cho đại nhân bản kế hoạch sơ bộ điện hạ vừa mới hoàn thành.


Điện hạ bảo ngài xem xét điều chỉnh lại, thứ bảy tới báo cáo lại cho điện hạ.”
thấy Văn Trung không có chuyện gì Linh Tuyền đưa tập tài liệu trong ngực cho Văn Trung.
Hắn tiếp được tệp tài liệu, ước lượng một chút.
Cũng không quá nặng, nhưng như vậy cũng đủ để hắn bù đầu từ giờ đến cuối tuần.
“Điện hạ còn dặn dò chuyện gì nữa không?”
Đặt tệp tài liệu xuống bàn Văn Trung tiếp tục hỏi.
“Điện hạ còn nói ngài không nên làm việc quá sức, cái gì có thể thì hãy để cấp dưới làm không nên ôm đồn hết mọi chuyện về mình.”
“Cảm ơn điện hạ qua tâm, nhờ cô nhắn lại với điện hạ rằng ta sẽ chú ý.”
Văn Trung đáp lời, nhưng có vẻ hắn không để ý lời của Linh Tuyền cho lắm.
“Vậy tiểu nữ xin cáo lui trước.”
Nàng kia cũng không quan tâm Văn Trung có để ý hay không cúi chào rồi rời đi.
Với Văn Trung, ánh mắt hắn giờ đây đang dính chặt lấy bản kế hoạch trên bàn.
Nhìn qua, bản kế hoạch này đã định ra toàn bộ hướng đi của lãnh địa trong sáu tháng sắp tới, tuy nói chỉ là phần khung nhưng đã rất chi tiết chỉ còn lại vài phần để trống.
Những phần còn trống chính là phần của Văn Trung, một số thứ cần số liệu từ chỗ hắn mới có thể hoàn thành.
Đọc sơ qua bản kế hoạch Văn Trung đã có thể nắm bắt được hướng đi sắp tới của hoàng tử điện hạ.

— QUẢNG CÁO —

Trấn Lưu Hoa.


Thị trấn nằm ở phía đông lãnh địa Lý gia, chỉ cách thành Vĩnh Đông hơn nửa ngày đường.
Với việc nằm ngay cạnh sông Xen thị trấn hơn mười nghìn dân này là nơi khá phồn hoa, là trung tâm của các làng mạc xung quanh.
Hiện tại thị trấn được quản lý bởi Lý Phương Kế là người thuộc chi phụ của Lý gia.
Lúc này thị trấn không còn vẻ phồn hoa như trước đây nữa, thay vào đó là những cột khói bốc lên cao cùng nhiều tiếng hét rất thê lương.
Nếu để ý ta có thể thấy bến tàu phía bắc của thị trấn lúc này đang neo đậu một đội thuyền, đây chính là đội thuyền do Đức Bình chỉ huy sáng nay tiến về phía đông bình định những khu vực còn lại.
“Tướng quân, chúng ta đã kiểm soát được bến tàu, nhưng vẫn chưa thể tiến vào được thị trấn.

Kẻ địch chống cự rất quyết liệt, đã có sự xuất hiện của pháp sư.”
Đứng trên boong tàu nhìn về phía thị trấn đang bốc cháy Đức Bình thong thả nghe báo cáo của cấp dưới.
“Tổn thất thế nào?”
“Vì ngài ra lệnh cố gắng hạn chế tổn thất nên chúng ta mới chỉ mất mười hai người, đều là do pháp sư gây ra.”
Pháp sư cũng không phải chỉ ở thành Vĩnh Đông mới có, ở các thị trấn quan trọng cũng thường được bố trí một đội pháp sư tập sự khoảng mười người để bảo đảm an toàn.
Đội pháp sư này hiện tại là lực cản lớn nhất với quân đoàn một.
Cho dù chỉ với số lượng này nếu Đức Bình ra tay ông ta có thể dễ dàng xử lý bọn chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là ông phải ra tay.
Đức Bình chỉ ra tay khi mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát, ông ta không thể lúc nào cũng đứng ở tuyến đầu tiêu diệt những vật cản, các chỉ huy tiền tuyến phải tự nghĩ cách làm điều đó bằng nguồn lực hiện tại của mình.
“Không cần phải kiêng kỵ, bất cứ kẻ nào chống cự cho phép bắn ngay lập tức, ta muốn kiểm soát nơi này trước hoàn hôn.”
Đức Bình đưa ra một mệnh lệnh chung chung, không có một chỉ đạo chính xác nào cho tình hình hiện tại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi