SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG

"Sa thải, em rõ ràng không làm gì sai, tại sao chị lại đuổi em chứ?"

Trong văn phòng trống chỉ có ba người, Nhĩ Hà không can tâm hỏi thì Vô Dao đã đứng trước cô ta, liếc mắt lạnh lùng nói

"Cô không biết nguyên tắc của công ty này là không được phép đánh nhau sao? Tôi không thể giữ lại một người chỉ biết gây sự như cô được"

Nghe vậy Nhĩ Hà liền đi tới níu cánh tay Vô Dao, cố giải thích

"Chị Dao, không phải như chị nghĩ đâu, rõ ràng em thấy Đường Trúc Nhi cô ta cứ mãi nhìn chị và Quân tổng chầm chầm nên em mới nghĩ cô ta có ý định với Quân tổng, cho nên..."

Vô Dao ngạc nhiên, bèn nhìn sang Trúc Nhi thì đã thấy cô đứng cúi mặt xuống đất, mặt mũi tím tái bầm dập.

Nhĩ Hà lại lên tiếng nũng nịu, cố châm dầu vào lửa.

"Chị thấy đấy, Đường Trúc Nhi cô ta cố ý muốn kết thân với chị chắc chắn là có ý đồ với Quân tổng, loại người như cô ta mới không đáng giữ lại ở công ty này"

Chợt Vô Dao hất tay cô ta ra, cau mày nói

"Tôi nói cô không hiểu sao, ngay từ bây giờ cô bị sa thải, mau đi đi"

Nghe vậy Nhĩ Hà bức xúc đặt tay lên lồng ngực mình, không đành lòng lớn giọng

"Chị Dao, chị không thể sa thải em được, người bị đuổi phải là Đường Trúc Nhi mới đúng, cô ta mới là người sai chứ không phải em"

Bỗng nhiên cánh cửa văn phòng bật mở ra, có hai người bảo vệ đi vào trông rất bậm trợn, Vô Dao bèn khoanh hai tay nhìn cô ta, tiếp lời

"Nếu cô không đi, đừng trách tôi không khách sáo"

"Hứ"

Thấy vậy Nhĩ Hà tức tối, đùng đùng hất mặt quay lưng bỏ đi. Ngay khi cô ta đóng sầm cửa lại, Vô Dao nhắm mắt cau mày nghĩ

(Loại người ngang ngược như vậy, tại sao mình lại giữ tới bây giờ chứ?)

Rồi cô liếc nhìn Trúc Nhi, đi tới khẽ giọng hỏi

"Cô có gì để giải thích không? Về chuyện cô cố ý quan sát tôi và anh Tường là có ý gì?"

Trúc Nhi im lặng, cúi mặt xuống đất thì Vô Dao lại cảm thấy khó hiểu, cô đứng trước mặt Trúc Nhi, nghiêng đầu hỏi tiếp

"Không lẽ cô thật sự có tình ý với anh trai tôi?"

"Không phải"

Trúc Nhi thẳng thừng đáp, sau đó ngước mặt nhìn Vô Dao tiếp lời

"Tôi không có ý đó"

Vô Dao khẽ cười nhạt, chao mày hỏi tiếp

"Thế thì tại sao?"

Ngay khi Trúc Nhi nắm hai lòng bàn tay, cô không biết trả lời thế nào, cũng không thể khai chuyện được Tống Lục Tài nhờ theo dõi Vô Dao, nếu như nói ra, cô thật sự sẽ trở thành người hầu của hắn theo như bản hợp đồng mình đã kí kết. Nhưng bất chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Vô Dao ngạc nhiên, nhận ra tiếng chuông phát ra từ điện thoại mình, bèn vớ tay lấy điện thoại trên bàn làm việc lên bắt máy hỏi

"Alo, chị Thiên Mặc, có chuyện gì sao?"

Trúc Nhi quan sát Vô Dao đang nói chuyện điện thoại, không hiểu là đang nói vấn đề gì, nhưng đột nhiên Vô Dao đã có một phản ứng rất mạnh mẽ, bèn quay sang chỗ khác hốc mồm kinh ngạc, kề điện thoại lên tai che miệng hỏi nhỏ

"Cái gì? Chị nói đã tìm được người xem mắt cho em sao? Em đã nói là không cần mà"

Lúc này Trúc Nhi sực ngạc nhiên

(Xem mắt? Cô ta sắp xem mắt sao?)

Vô Dao lại đỡ trán thở dài

"Tóm lại em không muốn, em không đi"

Sau đó cô tắt máy đột ngột, cau mày ngẫm nghĩ

(Sao tự dưng chị Thiên Mặc lại có hứng tìm người cho mình xem mắt chứ? Mình không muốn đi chút nào)

Buổi chiều, vừa tan ở chỗ làm, Trúc Nhi đã đến bệnh viện gặp Tống Lục Tài vô cùng gấp gáp.

Thấy cô vừa bước vào phòng bệnh, hắn hơi ngạc nhiên vì mặt mũi bầm dập đầy vết thương của cô, nhưng lại ra bộ mặt xấc xược hỏi

"Cô còn tới đây làm gì? Mặt mũi bầm dập thế kia là bị người ta đánh ghen sao?"

Trúc Nhi cau mày, ngồi xuống ghế trước hắn nói

"Nếu không phải vì chuyện theo dõi Quân Vô Dao mà anh giao cho tôi, tôi sẽ trở nên như thế này sao?"

Hắn nhếch môi, gác một tay lên đầu gối đang chống dưới giường, tự mãn hỏi

"Thế nào? Cô đã tìm được gì từ cô ta rồi?"

"Cô ta sắp đi xem mắt"

Trúc Nhi vừa đáp, Tống Lục Tài đã kinh ngạc to mắt quay sang khàn giọng hỏi lớn

"Cái gì chứ? Xem mắt? Xem mắt với ai?"

Cô điềm tĩnh trả lời

"Tôi không biết, chỉ nghe cô ấy nói chuyện điện thoại với ai đó, có vẻ như rất nghiêm túc"

Nghe vậy Tống Lục Tài bèn cau mày cắn răng

"Thế khi nào cô ta đi? Cô có thăm dò được gì không?"

"Nghe nói vào tối ngày mai, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi"

Trúc Nhi lạnh lùng trả lời, hắn đã tức bực quát tháo ra lệnh

"Ngày mai cô phải theo sát cô ta cho bằng được, nhất định phải xem cho rõ cô ta đi xem mắt với ai? Ở đâu và báo cho tôi biết ngay"

Cô ngạc nhiên kinh sợ, thoáng chút nghi ngờ bèn hỏi

"Anh phản ứng gắt như vậy làm gì? Không lẽ..."

Nhìn thấy thái độ nghi hoặc của cô, hắn bức xúc cắt lời

"Cô bị điên sao? Tôi căm ghét cô ta, ngày mai giúp tôi đi điều tra rõ ràng, tôi sẽ tìm cách cho cô ta một bài học"

...

Tối hôm sau, Trúc Nhi theo chân Vô Dao tới một nhà hàng lớn, vì không còn chỗ trống nào khác do nhà hàng quá đông người, nên cô đành ngồi vào một bàn trống phía sau Vô Dao, lặng lẽ quan sát mà ngẫm nghĩ

(Không biết cô ta đã làm gì khiến Tống Lục Tài căm ghét đến vậy, hắn thậm chí còn trả tiền cho mình đến nhà hàng này để ăn nhằm theo dõi cô ta nữa?)

Lúc này Vô Dao nhìn đồng hồ trên tay, cô chống cằm hơi có chút khó chịu trong người, đôi lông mày chao lại nghĩ

(Nếu không sợ làm mất uy tín của chị Thiên Mặc thì mình cũng không đến đây, mà cái người hẹn đến xem mắt đó mới lần đầu tiên đã bắt một cô gái chờ đợi rồi)

Chợt cô cầm điện thoại lên, vốn định gọi cho thiếu úy Thiên Mặc để hồi chuyện xem mắt lần này, định lấy cớ có chuyện gấp để có thể tránh buổi hẹn, vì cô nghĩ cho dù có xem hay không cô cũng chẳng có hứng thú. Cô thậm chí còn nhận được tấm ảnh của đối tượng sắp xem mắt từ chị Thiên Mặc giới thiệu ngay tức thì, không ai ngờ được đó còn lại là Nhạc Chính Lâm, chỉ nhìn thoáng qua thôi cô cũng hơi khó hiểu tự hỏi

"Người đàn ông này dáng vẻ cũng không tệ, biết bao cô gái vây quanh, tại sao lại còn đi xem mắt chứ?"

Bất chợt thiếu úy Thiên Mặc lại gửi cho cô một dòng tin nhắn, có vẻ như chị ta đang rất hứng thú cho việc tìm người xem mắt cho cô, nên cười phấn khích gửi tin hỏi

[Dao Dao, người đàn ông chị giới thiệu cho em là con trai một của tập đoàn Nhạc Thế, và chị vừa hay tin cậu ta đã đến nhà hàng rồi? Em gặp được chưa vậy?]

Vô Dao thở dài chán chường, bèn nhấp vào tin nhắn nhập kí tự, nhưng chưa kịp nhập xong, một giọng nói đã vang lên từ đằng sau, không quá nhỏ cũng không quá lớn.

"Cô là Quân tiểu thư?"

Vô Dao ngạc nhiên, bèn quay lại đã thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đi tới mình, ánh mắt anh ta thật khó chịu như không vui vẻ gì mấy. Nhưng bất ngờ đập vào mắt cô là việc cô nhìn thấy Trúc Nhi đang ngồi ngay bàn phía sau mình từ lúc nào không biết.

Thấy Vô Dao đã phát hiện ra, Trúc Nhi chỉ biết cúi mắt xuống bàn lo lắng.

(Chết rồi, cô ta thấy mình rồi? Làm sao đây?)

Tuy nhiên người đàn ông đó không phải dừng ngay trước mặt Vô Dao, mà là phía sau lưng Trúc Nhi vì anh ta thấy Trúc Nhi đang ngồi một mình, cứ ngỡ là đối tượng đã được ba mình sắp xếp bắt buộc đến gặp gỡ. Anh đặt tay lên vai cô từ phía sau khiến cô bỗng giật thót, Vô Dao thấy vậy bèn nghĩ ra kế gì đó, vuốt môi im lặng đứng nhìn.

"Xin lỗi, cô có phải...Quân Vô Dao gì đó không?"

Chính Lâm lại tiếp tục hỏi, Trúc Nhi bật run lên vì lo sợ, cô thậm chí còn có thể nhận ra giọng nói này, thâm tâm như phát giác lo lắng, trái tim đập mạnh liên hồi không ngừng nghĩ.

(Chính Lâm, giọng nói này mình không thể nhầm được, cậu ấy đang đứng phía sau mình)

Chính Lâm lúc này hơi mất kiên nhẫn, vốn dĩ anh cũng chẳng muốn đến đây, tuy nhiên lúc chiều ba anh đã quát tháo tức giận dữ dội, nói rằng nếu anh không nhanh chóng tìm lấy ai đó kết hôn, mọi gia sản và quyền thừa kế của anh sẽ bị đoạt mất ngay trong tháng này, hết cách anh phải nghe lời ba mình, nhưng vì thấy đôi vai của cô gái mình vừa đặt tay lên đang dần dần run lên từng bậc, anh hơi khó hiểu lại hỏi

"Này cô, cô không nghe tôi hỏi gì sao?"

Bỗng Vô Dao đi đến, bất ngờ kéo tay Trúc Nhi đứng dậy, xoay người cô đối diện Chính Lâm cười nói

"Thật tốt quá, xem ra anh chính là đối tượng xem mắt của bạn tôi, vì cô ấy hơi ngại nên bảo tôi đi theo, bây giờ thì hai người cùng trò chuyện đi nhé"

Chính Lâm bật kinh ngạc nhìn Trúc Nhi, hai người đối mắt nhìn nhau chầm chầm thì Trúc Nhi lại chuyển mắt nhìn Vô Dao, vừa lo lắng vừa khó hiểu hỏi

"Cô đang nói gì vậy? Rõ ràng là..."

Chợt Vô Dao dùng tay bịt kín miệng cô, khẽ ghé tai cô thì thầm nói

"Cô đã cất công đến đây theo dõi tôi, thì giúp tôi một phen đi chứ"

Nói xong, Trúc Nhi sực ngạc nhiên vì Vô Dao đã nhận ra hoàn toàn ý định của cô chỉ mới trong thời gian ngắn.

Thấy tình hình có vẻ khá ổn, Vô Dao bèn lướt qua hai người vẫy tay mỉm cười nói

"Vậy hai người trò chuyện đi, tôi vừa nhận ra mình có việc gấp nên phải đi trước"

Thấy Vô Dao đã nhanh chóng chuồn đi mất, Trúc Nhi gập gượng nhìn Chính Lâm một vài giây rồi quay lưng định bỏ đi, liền bị anh kéo tay lại hỏi

"Định trốn tránh anh sao?"

Cô hất tay anh ra, cố ý tỏa vẻ lạnh nhạt nhìn chỗ khác nói

"Tôi không phải đối tượng xem mắt của anh, cô gái lúc nãy mới chính là người anh tìm"

Chính Lâm không quan tâm sự lạnh nhạt của cô, lạnh giọng hỏi

"Mặt em bị sao vậy?"

Anh bất giác sờ tay lên mặt cô, nhìn thấy các vết bầm tím và cào cấu rất rõ, anh nheo mày đau lòng, cô lại che mặt quay đi nói

"Không có gì cả, tôi có việc phải đi rồi"

Nhưng khi cô vừa quay lưng, anh đã kéo mạnh tay cô lại đối diện mình hỏi lớn

"Đừng tìm cách tránh mặt anh, tưởng em đi theo cái tên khốn Tống Lục Tài kia sống tốt lắm chứ? Toàn bộ vết thương này là do hắn gây ra sao?"

Trúc Nhi bật run, bèn cố kéo tay anh ra khỏi tay mình nghiến răng nói

"Không phải chuyện của anh, với lại anh ta bây giờ đang ở bệnh viện, tôi phải đến gặp anh ấy"

...

Một lúc sau, Vô Dao lái xe đến bệnh viện.

Không phải vì cô tự dưng nổi hứng muốn tìm hắn, chỉ là muốn đến xem hắn đã khỏi hẳn chưa?

Vừa đứng trước một căn phòng quen thuộc, cô giơ tay mở cửa ra, chợt thấy Tống Lục Tài đang thản nhiên ngồi trên giường ăn táo, hắn nhìn cô đâm đâm, cô cũng nhìn hắn chầm chầm.

Lúc này hắn bất chợt thất thần nghĩ

(Chẳng phải cô ta đang đi xem mắt sao? Sao lại tới đây chứ?)

Vô Dao tiến tới, khẽ giọng

"Cổ anh lành rồi sao? Có thể ngồi dậy ăn táo thế này, tốt quá rồi"

Nghe vậy hắn cố tỏa ra sự hống hách, cười nhạt hỏi

"Thế thì đã sao? Cô tới đây làm gì?"

Cô ngạc nhiên, bèn ngồi bên ghế trước hắn đáp

"Tới thăm anh, nhìn thấy anh có thể sinh hoạt tự do, tôi rất vui"

Hắn nhìn chỗ khác, thẳng tay vứt ruột trái táo mình vừa ăn xuống đất, không vui hỏi

"Chẳng phải cô đang đi xem mắt sao?"

Cô ngạc nhiên

"Sao anh lại biết?"

Vô Dao vừa dứt câu hỏi, bất chợt cánh cửa phòng bật mở ra, Chính Lâm thẳng thừng bước vào với đầy sự phẫn nộ.

"Nhạc...Nhạc Chính Lâm, mày đến đây làm gì?"

Tống Lục Tài bất ngờ trơ mắt ngồi trên giường nhìn Chính Lâm đang đi tới hắn.

Bất ngờ hơn là Chính Lâm đã dùng tay đấm mạnh vào mặt hắn khiến hắn văng lăn lộn xuống giường, thấy vậy Vô Dao sực ngạc nhiên đứng dậy thì Trúc Nhi cũng từ bên ngoài chạy vào, cố can ngăn Chính Lâm lại nói

"Khoan đã Chính Lâm, dừng lại đi, không phải lỗi của hắn"

Tên họ Tống lúc này chẳng hiểu gì đang xảy ra, đứng dậy xoa má gắt gỏng tức giận.

"Mày dám đánh tao sao cái tên khốn này"

Chính Lâm lại tức giận hơn, nhào tới đẩy mạnh Tống Lục Tài vào bức tường phía sau, nắm mạnh cổ áo hắn cắn răng nói lớn

"Vì thấy Trúc Nhi nằng nặc đòi đi theo mày nên tao mới chấp nhận từ bỏ, vậy mà mày lại để cô ấy bị đánh bầm dập thế kia? Mày muốn chết phải không?"

Tống Lục Tài ngạc nhiên, liền nhìn Trúc Nhi đứng phía sau Chính Lâm phản đáp

"Mày điên sao? Cô ta bị đánh thì liên quan gì tới tao?"

Nghe vậy Chính Lâm lại quật đầu hắn xuống giường, khống chế nói

"Thế thì tại sao lúc đó mày lại kéo tay cô ấy đi trước mắt tao? Bây giờ còn dám nói như chẳng liên quan gì tới mày cả, thằng khốn"

Anh ấn mạnh đầu hắn xuống giường, dưới tư thế không thể phản kháng, hắn mới chống mắt nhìn Trúc Nhi đứng trước mặt gào lớn

"Này cô mau giải thích đi chứ, đừng có đứng ngay ra đó nữa"

Nghe vậy Trúc Nhi bèn đi lại, can ngăn Chính Lâm giải thích

"Chính Lâm, không phải như thế, cậu phải nghe tớ giải thích"

Chứng kiến hỗn loạn trước mặt, Vô Dao chưa khỏi hoàn hồn, tình huống này làm cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn lên tiếng

"Khoan đã, tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên mấy người dừng lại có được không?"

Chính Lâm hơi ngạc nhiên vì sự có mặt của Vô Dao, nhưng anh đã bị Trúc Nhi kéo tay lại cau mày nói

"Mau theo tôi ra ngoài"

Bóng dáng của Chính Lâm và Trúc Nhi bước ra khỏi cửa mất.

Lúc này Tống Lục Tài cố đứng dậy, liếc nhìn nệm giường và đồ đạc trong phòng bệnh của hắn đã rối tung đổ nát cả lên, hắn vò đầu tóc mình, bực tức lẩm bẩm

"Cái tên khốn Nhạc Chính Lâm, lần sau mình không thể để cho hắn yên thân được"

Chợt Vô Dao lên tiếng

"Người đàn ông lúc nãy là đối tượng xem mắt của tôi, và những lời anh ta vừa nói với anh có thật không? Anh và cô gái đi bên cạnh anh ta có quan hệ gì?"

Hắn ngạc nhiên, quay sang đã thấy Vô Dao cúi mặt trước hắn hỏi, hai bàn tay cô co rút nắm chặt lại, hắn xoay lưng đáp

"Là gì cũng được, cô cần biết làm gì? Mà tôi không nghe nhầm chứ"

Nói đến đây, hắn quay lại nhìn cô cười cợt hỏi

"Tên Nhạc Chính Lâm đó là đối tượng cô đi xem mắt hôm nay sao?"

Cô cắn răng, không quan những gì hắn hỏi, bèn ngước mặt nhìn hắn quát lớn

"Trả lời tôi đi, tại sao người đàn ông kia lại đánh anh? Trong khi cô gái đi bên cạnh anh ta lại là nhân viên của tôi, tôi không hiểu chuyện gì xảy ra giữa ba người cả"

Thấy phản ứng dữ dội của cô, hắn ngạc nhiên đến kinh sợ, lùi chân về sau lấp mấp

"Cô...cô sao vậy? Tức giận cái gì chứ?"

Vô Dao không đáp, chỉ vội quay lưng chạy thật nhanh rồi mở cửa ra ngoài mất, thấy cô đã đi khỏi, hắn mới cau mày khó hiểu chẳng biết mình đã gây ra lỗi lầm gì.

Trước cổng bệnh viện, Chính Lâm đẩy Trúc Nhi vào góc tường, anh cố kìm nén hết cơn tức giận, hạ giọng nói

"Hôm nay theo anh về, anh nhất quyết không để em đi theo tên đó nữa"

Trúc Nhi nhìn anh, nhưng rồi đẩy anh ra lạnh nhạt trả lời

"Không được"

Anh lại kéo hai vai cô ghì chặt, nghiếng giọng hỏi

"Lúc nào em cũng có thái độ lạnh nhạt đối với anh, em không yêu anh cũng được, nhưng đừng đi theo cái tên đó nữa, chẳng lẽ em muốn dày vò anh bằng cách này sao?"

Cô nhìn anh, lòng có chút đau nhói, bản thân cô cũng đang chịu dày vò, nhưng vì món nợ 200 triệu, cô bất lực, bèn gập người xuống trước anh, vừa mệt mỏi, lại vừa muốn khóc, cô không biết phải làm gì khác, nhưng lại gượng trái tim mình cố không rơi nước mắt trước mặt Chính Lâm.

"Tại sao cậu lại đi xem mắt? Như vậy chẳng phải cậu đã quên được tôi rồi sao? Sao cậu lại còn xuất hiện níu kéo tôi?"

Chính Lâm ngạc nhiên, nhanh nhảu trả lời

"Ba mẹ anh đang cần cháu nội, vì thế họ bắt buộc anh phải đi xem mắt và kết hôn với ai đó, anh chỉ có một tháng để giải quyết chuyện này, nếu không...mọi gia sản và quyền thừa kế của nhà họ Nhạc đều không có tên anh"

Nghe vậy Trúc Nhi sửng sốt, nhưng lại nhắm mắt gượng giọng hỏi lạnh

"Thế thì liên quan gì tới tôi chứ?"

Anh gật đầu, bèn cúi ngồi xuống trước mặt cô, hạ giọng cầu xin

"Trúc Nhi, anh chỉ muốn xin em lần cuối, anh thật sự không thể yêu ai khác ngoài em, chỉ cần em đồng ý theo anh về nhà ra mắt ba mẹ, chúng ta sẽ kết hôn, em đồng ý không?"

Cô ngỡ ngàng, nhưng lại băn khoăn trước tình huống cầu hôn gấp gáp này, bèn nhìn chỗ khác, mấp môi hỏi

"Sao có thể? Tôi không yêu cậu, sao chúng ta có thể kết hôn chứ?"

Chính Lâm bỗng cong môi cười nhạt

"Anh biết, nhiều năm như vậy, anh vẫn không thể chiếm lấy trái tim em, một người đàn ông vô dụng như anh, sao xứng được em yêu chứ?"

Chợt cô tái lòng đi, bỗng nhiên có tiếng bước chân đi ra, Vô Dao nhìn sang hai người đang ngồi một góc bên thành tường của bệnh viện thì Trúc Nhi đã bật phắc đứng dậy.

Thấy thế Vô Dao đi tới, cô gặng lòng cúi mặt hỏi

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Trúc Nhi, tôi muốn hỏi cô một chuyện"

Trúc Nhi ngạc nhiên, bèn đáp

"Cô nói đi"

Vô Dao ngập ngừng một lúc, mới chịu thốt lời hỏi

"Cô...là gì của Tống Lục Tài vậy? Tôi muốn biết rõ ràng quan hệ của hai người"

Trúc Nhi sửng sờ, dường như Chính Lâm cũng đang chú ý câu trả lời của cô, anh muốn tự miệng cô giải thích.

Cô lấp mấp, không biết phải nói thế nào, nếu cô thừa nhận rằng mình là bạn gái của Tống Lục Tài, cô có thể làm Chính Lâm bất mãn mà từ bỏ theo đuổi, nhưng đó là lại là lừa dối đối với Vô Dao. Ngay khi cô ngập ngừng không thể lí giải, bị hai ánh mắt chăm chú nhìn đâm đâm, bất chợt Tống Lục Tài chạy ra, cả ba người đều chuyển mắt nhìn hắn, hắn bắt đầu bước chân tới, nhìn Vô Dao một vài giây, dường như ánh mắt cô đang hiện rõ sự tức giận đối với hắn, cô không nhìn hắn, chỉ liếc sang một bên thì hắn lại gạt cô đi, kéo tay Trúc Nhi về phía mình, cằn nhằn nói

"Còn đứng đấy làm gì, về thôi"

Bất chợt Chính Lâm đẩy mạnh người hắn ra, cười nhạt tức giận hỏi

"Mày còn muốn đưa cô ấy về? Mày rõ ràng không chăm sóc tốt được cho cô ấy, hôm nay nhất quyết Nhạc Chính Lâm này không thể để cô ấy rơi vào tay mày được nữa"

Tống Lục Tài nghiếng răng, máu nóng của sự hiềm khích hắn bắt đầu trổi dậy.

"Tên khốn, muốn đánh nhau sao?"

Bỗng Vô Dao lặng lẽ quay đi, cô cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, dù sao đó cũng là chuyện của ba người họ, cô cũng chẳng có quyền gì để xen vào.

"Cô đi đâu vậy?"

Hắn bất giác quay sang hỏi, cô dừng chân, quay mặt lại nhìn hắn cố cong môi mỉm cười trả lời

"Hôm nay tôi đến đây cũng chỉ để xem anh đã khỏi hẳn chưa thôi, nhìn thấy anh có thể đi đứng tốt như vậy, tôi yên tâm rồi, tôi cũng nên về đây"

Nói xong cô quay lưng, cố tránh mặt đi về phía xe mình, Chính Lâm cũng kéo tay Trúc Nhi lướt qua hắn, cuối cùng cả ba người đều bỏ đi trước mặt hắn, chỉ còn mình hắn là đứng nhìn trong câm lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi