SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG

Sáng hôm sau, Tống Lục Tài chợt mở mắt dần sau khi bị một luồn nắng từ rèm cửa sổ chíu rọi vào mặt hắn, hắn trăn trở người qua một bên, tay cảm nhận được sự êm dịu cùng với một mùi hương thơm ngát đang tỏa ra từ chiếc nệm giường ấm áp lạ lẫm,thấy có gì đó là lạ thì hắn liền bật ngồi dậy, sực nhận ra tay và chân mình đã được cởi trói hoàn toàn, lại còn được ngủ ngon trên giường sau một đêm dài không hề hay biết. Hắn mừng vội lẩm bẩm

"Ta không còn bị trói nữa, cuối cùng thì ta cũng đã thoát khỏi sự tra tấn của con ả đó rồi"

Bỗng tiếng "kẹt" cửa vang lên, Vô Dao bước vào thấy hắn đã ngủ dậy, cô vẫn ung dung đi đến bàn trang điểm của mình rồi cầm một thỏi son lên, nhìn qua gương phản chiếu có hình ảnh của hắn ngồi trên giường mà vô tư tô lên đôi môi của mình. Hắn bật hỏi

"Sao lại cởi trói cho ta rồi? Không phải thích đánh ta lắm sao?"

Vô Dao chợt đóng nắp son lại rồi để nó ngay ngắn trên bàn trang điểm đáp

"Anh đi đi, thời gian qua tôi cảm thấy mình cũng có một phần lỗi, dù anh không xin lỗi tôi cũng không sao, vì tôi là người lái xe đụng trúng anh nên anh cảm thấy tức giận cũng đúng"

Tống Lục Tài bật phì cười một tiếng, chân bước xuống giường tiến lại gần cô hỏi

"Chơi đùa với ta mấy ngày qua nên chán nản rồi sao?"

Cô quay lại, mắt nhìn đồng hồ trên tay mình đáp

"Chơi đùa gì chứ, tóm lại tôi vẫn sẽ đền cho anh bằng một số tiền thích đáng, hơn nữa bây giờ tôi phải đi làm rồi"

Chợt hắn bắt cánh tay mang đồng hồ của cô lại, liếc mắt với chiếc miêng gian tà tiến lại gần mặt cô nói

"Nhưng rất tiếc ta không cần tiền bồi thường, một khi cô đã cởi trói cho ta thì đó là lỗi của cô, cô sẽ phải trả giá đắc về chuyện này"

Vô Dao nheo mày mình, tay còn lại đấm mạnh vào bụng hắn bất ngờ thì hắn bật đau đớn lùi ra xa ngẩn mặt nhìn cô tức tối

"Cô...cô dám..."

Cô giơ cổ tay mình lên xoa qua xoa lại lườm hắn một phát

"Rất tiếc tôi không có thời gian nói chuyện nhiều với anh, bây giờ tôi phải đến công ty, anh muốn ăn gì thì cần gì cứ xuống bếp gọi người làm rồi mau rời khỏi nhà tôi đi"

Sau đó cô mang túi xách mình lên vai rồi quay lưng đi về phía cánh cửa thì hắn nhăn mặt đi tới cáo gắt

"Cô tưởng như thế là ngon sao? Cô dám khinh thường Tống Lục Tài này thì cô sẽ không có một cái kết tốt đẹp"

Nhưng cô lại không quan tâm, bước đi ra ngoài hành lang thì hắn đi theo sau lưng cô nói

"Đứng lại, cô đang khinh thường ta sao? Ta nói cô đứng lại cô có nghe không?"

Hắn cứ đi theo sau lưng cô rồi ra tận ngoài hành lang, miệng cứ cằn nhằn thì cô quay lại khó chịu nhìn hắn nói

"Im đi, đây là nhà tôi nên hãy giữ yên lặng một chút, hơn nữa tôi đã tha cho anh thì tốt nhất hãy yên phận mình rồi rời khỏi đây trước khi tôi đổi ý, bằng không thì đừng trách"

Sau đó cô tiếp tục quay đi ra ngoài cửa nhà mất thì hắn vội đi theo, liền thấy cô đã leo lên xe rồi khởi động, hắn la lớn

"Nếu cô đi ta sẽ phá cái nhà cô tan nát cho xem"

Khi thấy cô đã bắt đầu xoay vô lăng lái đi vụt mất dạng, hắn quay lưng vào nhà cô nhìn những người giúp việc đi qua lại, căn răng tức tối

(Thật đáng ghét, nếu như cô đã chọn như vậy thì đừng trách ta không nói trước)

Buổi chiều đến, khi Vô Dao vừa lái xe trở về nhà mình, cô bước xuống xe, vừa nắn vai mệt mỏi thì lại nghe thấy tiếng vỡ đồ bên trong nhà mà ngạc nhiên.

Phía bên trong phòng khách, tên Tống Lục Tài vẫn ngang nhiên ngồi trên ghế gác hai chân lên bàn trông thật phách lối, lại còn ăn trái cây, vứt rác và vỏ lon nước lung tung ra sàn để các người giúp việc dọn dẹp vất vả. Cô chợt chạy vào, to mắt nhìn hắn đang ngồi hút thuốc, sau đó hắn lại thổi khói thuốc lá ra xung quanh khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Cô che mũi mình tiến lại ném túi xách vào mặt hắn cao mày tức giận nói

"Sao anh vẫn còn chưa đi hả? Lại còn dám ngang nhiên ngồi trên phòng khách, gác chân lên bàn, hút thuốc trong nhà tôi"

Hắn cười cợt, tay cầm túi xách của cô vứt sang một bên ghế đáp

"Ta không thích đi đó rồi sao, đừng quên cô đã đưa ta vào đây và tra tấn đánh đập ta một cách không thương tiếc, nếu món nợ này cô không trả thì đừng hòng đuổi ta ra khỏi đây"

Cô nheo mày, mắt đối trực diện với ánh mắt khó ưa của hắn bật hỏi

"Vậy sao, nếu tôi không cho anh ở đây thì sao?"

Hắn đứng dậy, bước chân tới gần cô rồi vô tư thổi khói thuốc lá vào mặt cô khiến cô quay mặt sang một bên che mũi mình ho sặc sụa, sau đó hắn cười ác nói

"Ta đã nói rồi, cô sẽ phải trả giá đắc về chuyện này, cô cũng không thể bồi thường cho ta bằng tiền được, vậy nên từ nay cô sẽ là thú cưng của ta"

Cô nheo mắt

"Anh đang ảo tưởng sao? Mau rời khỏi đây trước khi anh có chuyện đó"

Hắn ngạc nhiên, tay vứt điếu thuốc xuống sàn nhà xòe hai bàn tay nói

"Cô đang hăm dọa Tống Lục Tài này sao? Vậy ra chắc hẳn cô chưa từng nghe qua tên của ta trong tứ bang, nếu động phải ta thì cô chết chắc rồi"

Cô ngạc nhiên

"Tứ bang? Là cái gì vậy?"

Hắn trả lời

"Là bốn người đứng trong bốn bang phái quyền lực nhất nước, ta là một trong số đó, cô có ăn gan trời cũng chẳng thể sống nổi nếu động tới ta, từ nay hãy cầu nguyện đi"

Hắn vừa nói xong, lại hất bản mặt vênh váo của mình lên thì bỗng nhiên có một giọng nói phát ra bên ngoài cửa dần đi vào lên tiếng

"Vô Dao"

Vô Dao bỗng giật mình

(Giọng nói này...là của anh Khiết Tường, thôi chết rồi)

Chợt Khiết Tường đẩy cửa đi vào, anh đưa mắt nhìn về hướng bóng lưng cô và Tống Lục Tài thì ngạc nhiên, lại lên tiếng hỏi

"Có chuyện gì vậy? Đây là..."

Khiết Tường đối mắt nhìn Tống Lục Tài, một hình ảnh từ đâu đó đã thấy qua hết sức quen quen. Tống Lục Tài cũng ngạc nhiên nhìn anh nheo mắt nghĩ

(Tên này hình như mình đã thấy qua ở đâu đó thì phải)

Chợt Tinh Nhiên cũng từ phía sau anh bước vào khi thấy anh đứng sửng sờ ở cửa, cô bật hỏi

"Anh Khiết Tường, sao vậy?"

Bỗng cô sực ngạc nhiên, cả bốn người đưa mắt nhìn nhau một cách kinh ngạc. Tống Lục Tài bật phát tiến tới giật lấy tay Tinh Nhiên lên giễu cợt nói

"Không ngờ từ cái lúc cô thoát khỏi tay ta đến giờ thì chúng ta mới được gặp lại, tiểu mỹ nhân"

Tinh Nhiên to mắt nhìn hắn kinh hoảng tột độ

(Tống Lục Tài, tại sao hắn lại ở đây?)

Chợt Khiết Tường phất tay hắn ra khỏi tay Tinh Nhiên cao mày

"Đừng chạm vào cô ấy, bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi Nhiên Nhiên đi"

Tống Lục Tài liền nheo mắt nhìn anh

"Ta nhớ rồi, ngươi là cái tên ở buổi tiệc hôm đó đã tiến tới hất tay ta như này ra khỏi Hạ Tinh Nhiên"

Khiết Tường bỗng sực nhớ lại, đúng là có một lần ở buổi tiệc giao lưu lớn, anh đã nhìn thấy Tống Lục Tài lôi kéo Tinh Nhiên rồi đứng giữa mọi người công khai cô ấy chính là người của hắn, anh cao mày không vui dần rồi hỏi

"Thì ra là ngươi, tại sao ngươi lại ở nhà ta?"

Rồi anh liếc nhìn Vô Dao trong tức giận

"Vô Dao, em mau giải thích chuyện này đi, tại sao một tên đòi bại như này lại có thể bước vào nhà chúng ta hả?"

Vô Dao lấp mấp

"A...em..."

Tống Lục Tài bỗng phì cười một tiếng

"Ha, cô ta đã lái xe tông thẳng vào Tống Lục Tài này, hơn nữa lại dám bắt ta về đây tra tấn mấy ngày qua, ta không bỏ qua đâu"

Khiết Tường và Tinh Nhiên sực ngạc nhiên thì Vô Dao tiến tới nhăn mặt nói

"Anh đang nói bậy cái gì vậy?"

Hắn quay lại nhìn cô cười cợt

"Không phải sao, cô giấu làm gì chứ?"

Bỗng Khiết Tường lên tiếng

"Tóm lại mau cút ra khỏi nhà ta ngay, bằng không thì đừng trách"

Tống Lục Tài bật cười nhẹ

"Cũng được, nhưng trước hết..."

Chợt hắn lại kéo người Tinh Nhiên đến rồi ôm lại, đưa mắt nhìn anh khiêu khích

"Ta muốn mang cô ta về, còn không thì có chết phanh thây ta cũng chẳng muốn bước ra khỏi đây nửa bước"

Khiết Tường nheo mắt tức giận thì Tinh Nhiên đã tát vào má hắn nói

"Buông ta ra, tên bạo lực"

Hắn nhăn mặt tức giận nhìn cô ra giọng

"Cô giỡn mặt với ta sao?"

Vô Dao chợt lên tiếng

"Chuyện này hãy để em giải quyết, em là người có lỗi khi mang hắn về đây, anh và Tinh Nhiên cứ vào nhà ăn cơm đi"

Tinh Nhiên chợt lo lắng lên tiếng

"Chị Vô Dao, chị không nên giữ hắn lại ở nhà này, hắn là một tên cầm thú đáng sợ"

Tống Lục Tài bật nhếch môi

"Nghe thấy chưa? Ngay cả Hạ Tinh Nhiên còn biết được độ tàn ác của ta, cô bây giờ sáng mắt rồi chứ?"

Hắn vừa nói vừa hất cằm Vô Dao lên thì cô lại đấm vào mắt hắn khiến hắn đau đớn che mắt mình lại nhăn mặt hét to

"Con khốn kiếp"

Sau cú đấm ấy đã làm Tinh Nhiên dựng tóc gáy lấp mấp

"Chị Vô Dao, chị..."

Vô Dao nhìn cô và Khiết Tường tiếp lời

"Em và hắn ra ngoài đây, hai người lâu lắm mới đến nhà vậy mà em lại làm hỏng không khí gia đình rồi, tối nay em sẽ ăn bên ngoài"

Sau đó cô kéo tay tên họ Tống kia ra ngoài cửa mất thì Tinh Nhiên mấp môi hỏi

"Như thế có ổn không? Em không thể tin được chị ấy dám đánh cả Tống Lục Tài"

Khiết Tường quay sang nhìn cô đáp

"Đừng lo, Vô Dao vốn học được cách mạnh mẽ từ nhỏ, không sao đâu, bây giờ chúng ta vào nhà ăn cơm đi"

Phía bên ngoài, Vô Dao mở cửa xe mình ra rồi đạp hắn vào phía sau ghế ngồi thì hắn quát lớn

"Cô làm cái gì vậy? Con ả khốn khiếp"

Vô Dao ngồi vào ghế lái sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng khởi động xe rồi thì hắn ngồi phía sau cao mày, hai tay đập vào cửa kính tức giận

"Cô định đi đâu vậy? Còn nữ thần của ta thì sao? Mau dừng lại, ta phải bắt Hạ Tinh Nhiên về nhà cho bằng được"

Cô lên tiếng

"Bám chắc vào đi"

Sau đó bất ngờ vô xoay vô lăng quay đầu xe mình về sau khiến Tống Lục Tài đập mạnh đầu vào ghế trước, hắn nghiếng răng

"Khốn kiếp"

Một lát sau tại một nhà hàng sang trọng, Vô Dao vừa ngồi vào ghế thì cô phóng quyển thực đơn vào mặt hắn ngồi đối diện, khoanh hai tay chéo chân nói

"Chọn món đi"

Hắn cầm lấy quyển thực đơn ấy rồi ném lên bàn một cách xấc xược, đứng dậy đập mạnh tay lên bàn khiến các chén đĩa rỗng trên đó bật lung lây. Khi những người gần đó giật mình đều chuyển mắt nhìn về phía bàn của cô và hắn, người phục vụ cũng đổ mồ hôi lạnh đứng trước bàn của hai người chờ ghi món thì hắn lại nhìn cô ngồi đối diện nheo mắt nói

"Cô nghĩ cô đang làm gì vậy hả? Khi không lại đưa ta đến nhà hàng, ta còn lâu mới ăn"

Cô nhíu mày thì bộc phát nhăn trán nhắm mắt hỏi

"Không ăn đúng không?"

"Đúng"

Hắn bật quát về phía cô thì người phục vụ đứng gần đó bật run rẩy lấp mấp

"Xin...xin hai người hãy giữ trật tự giúp tôi được không?"

Chợt hắn nắm mạnh cổ áo người phục vụ lên cắn răng hung hăng hỏi

"Mày nói cái gì? Có tin ta phá nát cái nhà hàng này không hả?"

Vô Dao bật đứng dậy lên tiếng

"Đây là nhà hàng, anh đừng có manh động"

Hắn buông cổ áo người phục vụ ra nhìn cô bật cười nói

"Ta dám chắc cô không thể ra tay với ta ở chỗ đông người được, vậy nên chỗ này ta sẽ phá nát cho cô xem"

Vô Dao nheo mày thách thức hỏi

"Anh dám sao?"

Hắn không do dự, hai tay hất cả bàn ăn sang một bên làm nó ngã đổ xuống, các chén đĩa rỗng cũng vỡ nát tan tành dưới đất khiến ai nấy đều giật thót tim. Vô Dao cũng sực giật mình khi hắn lại dám làm vậy trong một nơi sang trọng như này. Bỗng hắn nhếch môi nhìn cô hỏi

"Sao hả? Sợ quá nên không thốt nổi lời nào à?"

Bất chợt các người bảo vệ từ đâu đó chạy vào lao tới túm lấy hai vai hắn thì hắn quay qua quay lại ngạc nhiên cao mày hỏi

"Cái gì vậy?"

Một người quản lí nhà hàng đi ra, tay cầm một quyển sổ nhỏ ghi chép lên tiếng

"Anh đã phạm tội phá hoại cơ sở vật chất của nhà hàng chúng tôi, gây mất trật tự và làm mọi người ăn ở đây sợ hãi, buộc phải bồi thường còn không thì đừng hòng rời khỏi đây nửa bước"

Tống Lục Tài bật cười nghênh ngang, phất tay đẩy mạnh người bảo vệ ra nói

"Tiền thì ta không thiếu nhưng mau bỏ mấy cái bàn tay dơ bẩn của các ngươi ra khỏi người ta mau"

Hắn vùng vẫy thì các người bảo vệ càng cố giữ chặt hơn. Lúc này Vô Dao không thể ngờ được trên thế gian này lại có một người tự cao, hung mãn, ác tính như hắn, bèn sửng sờ nghĩ

(Tên này đúng là không sợ trời đất, chỉ có thần linh mới quản hắn được)

Khi Tống Lục Tài bị bảo vệ kéo đi giữa đám đông, hắn vừa gào lớn vừa hét lên tức giận

"Buông ta ra, buông ra"

Và thế là ngày hôm sau, Phong Tề Dật hay tin về sự việc Tống Lục Tài làm náo loạn ở nhà hàng, anh đã tới nhà hắn rồi ngang nhiên vứt tờ báo nói về hắn đêm qua trên bàn, sau đó ôm bụng ngồi xuống sofa phì cười lớn

"Hahaha, Tống Lục Tài bộ dạng uy quyền lại đi phá đổ bàn ăn của nhà hàng, bị bắt bồi thường nặng lại còn bị cho ăn đấm, xem ra đây chính là tin hot nhất đêm qua rồi"

Tống Lục Tài ngồi đối diện anh, tay cầm quả trứng gà đã luộc chín, vừa xoa lăn qua lại các vết bầm trên mặt, vừa tức giận cắn răng hỏi

"Tên khốn kiếp, thế tại sao hôm nay ngươi lại đến nhà ta, đừng nghĩ ta đã quên chuyện ngươi cùng tên Nhạc Chính Lâm dồn ta vào đường cùng hôm đó ở công ty hắn"

Phong Tề Dật nhìn Tống Lục Tài, chéo chân xòe hai tay vô tội đáp

"Tôi nào có thông đồng với Nhạc Chính Lâm dồn cậu vào đường cùng, hôm đó nếu cậu không hất cafe vào cô người tình bé nhỏ của cậu ta thì đáng lí ra cũng chẳng bị như vậy"

Tống Lục Tài bật đứng dậy, hắn giơ chân mình lên giẫm mạnh vào tờ báo trên bàn gào lớn

"Im đi, ta sẽ khiến Nhạc Chính Lâm, cả con ả chết tiệt kia phải trả giá đắc"

Phong Tề Dật bật khoanh hai tay dựa lưng ra ghế nói

"À ý cậu là em gái của Quân Thần Dương, Quân Vô Dao gì đó nhỉ, nghe bảo cô ta đáng sợ lắm, hồi nhỏ đã học qua các loại võ thuật nổi tiếng, thành tích học tập vượt trội, tốt nghiệp cả ngành thiết kế lẫn công nghệ thông tin, bây giờ lại làm quản lí quyền lực ở tập đoàn CPF, công ty của Quân Khiết Tường cũng chính là anh trai kế của cô ta, vừa xinh đẹp lại lạnh nhạt không kém, thông minh lại sắc sảo, cậu không chống nổi đâu"

Tống Lục Tài bật nghiếng răng

"Nhất định có cách, ta không thể nào bỏ qua cho ả ta được,nếu cô ta không phải em gái Quân Thần Dương thì đã chết chắc lâu rồi"

Hắn phẫn nộ, tay vừa bóp nát quả trứng gà đã lăn trên mặt lúc nãy rồi nhào nắn qua lại trong lòng bàn tay khiến Phong Tề Dật thoáng có chút thú vị, anh đưa tay lên vuốt cằm mình ngẫm nghĩ

(Giờ mới nhớ ra một điều, tại sao đã lâu như vậy rồi mình không gặp cái tên sát thủ bóng tối đó nhỉ?)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi