SÁT THỦ CỦA MÙI HƯƠNG

Kể từ cái đêm đó đến nay đã ba ngày, tôi vẫn không quên được sự rùng mình trong thâm tâm mình, bao gồm tội lỗi, máu, và...sự dơ bẩn. Tôi đã nấp trong phòng suốt ba ngày trời, không dám ra ngoài, không dám tiếp xúc một ai, bởi vì tôi vẫn còn sợ hãi cái đêm đó, cái ngày mà...tôi không còn được là chính mình nữa.

Tinh Nhiên ngồi trên nệm giường, giơ lòng bàn tay phải mình lên nhìn một hồi với ánh mắt lao lực. Đầu óc và suy nghĩ cô cứ nghĩ về cái đêm đó, không ngờ rằng chính đôi bàn tay này đã cướp lấy đi mạng sống của một con người, dù cho hắn là một kẻ dâm ô đáng bị trừng phạt.

Cô lại tự ôm lấy người mình, co rút một góc vẫn còn hoang mang thì Khiết Tường lại mở cửa bước vào. Trên tay anh là một tô cháo nóng hổi vừa được nấu chín kĩ lưỡng, đã cất công vào bếp khi nãy để làm ra, bèn bước tới gần cô lên tiếng

"Nhiên Nhiên, anh có nấu cháo cho em này"

Anh ngồi bên cạnh cô trên tấm nệm giường, loay hoay thổi nguội bát cháo rồi dùng thìa vớt một ít lên đưa đến miệng cô với ánh mắt ấm áp bật cười

"Nào, há miệng ra"

Cô quay sang nhìn anh, tự hỏi dù chuyện đã xảy ra nghiêm trọng như vậy, tại sao anh lại có thái độ ung dung vui vẻ đến thế trong khi tâm trạng cô đang bị nhấn chìm bởi tội lỗi.

"Nhiên Nhiên, há miệng nào, anh biết em thích ăn cháo gà nên tự tay nấu lấy đấy, em không ăn anh sẽ buồn mất"

Anh nói giọng âu yếm, cô lại mím môi hỏi

"Tại sao chứ? Anh không sợ sao?"

Khiết Tường ngạc nhiên, thoạt cười nhẹ hỏi lại

"Sợ? Về chuyện gì?"

Cô chuyển mắt xuống tấm nệm dày dưới chân, ôm hai đầu gối lại nói

"Khiết Tường, anh không phải muốn an ủi em bằng cách này chứ? Em thật sự là một kẻ giết người, em..."

Chợt anh cắt lời

"Em đang nói bậy gì vậy? Chúng ta vẫn đang sống một cuộc sống bình yên mà không phải sao? Em là nữ thần xinh đẹp của công chúng, đừng có ủ rũ như vậy nữa sẽ xấu lắm biết không?"

Tinh Nhiên chợt nhẹ lòng đi thì anh đưa tay tới nhéo má cô qua bên mình nói

"Thôi ăn cháo đi, tranh lúc còn nóng em đừng làm anh phải cất công đi hâm lại chứ"

"A...a...đau quá"

Cô nhăn mặt giật tay anh ta khỏi má mình, phồng má giận dỗi nhìn Khiết Tường đáp

"Anh đúng là tên xấu xa, đừng có thấy em đang yếu đuối mà bắt nạt em đấy"

Chợt anh bật cười, lại vớt thìa cháo lên đưa đến miệng cô nói

"Vậy thì há miệng ra, anh đúc cho em ăn"

Cô ngạc nhiên, nhìn thìa cháo do chính tay Khiết Tường đưa tới càng khiến cô buồn lòng hơn hẳn, vì chính tại khoảnh khắc này, mọi kí ức về người đàn ông ấy cứ ùa về không dứt. Có lần người đàn ông đó đã giả vờ sốt để được cô cưng chiều quan tâm, người đàn ông đó nghịch ngợm đến mức tìm đủ mọi cách để khiến cô bất lực mà ở bên cạnh không rời. Và người đàn ông đó cũng tìm cách để khiến cô rời xa bản thân mình sau đó lẳng lặng vụt tâm mất dạng mấy tháng trời không tìm thấy. Dù trước mặt rõ ràng là Khiết Tường, nhưng hình ảnh trong mắt cô cứ ngỡ là hắn. Phải, chính là cái tên Hàn Tước Thần mà cô thầm uất hận trong tâm trí suốt nửa năm nay. Cô không thể tha thứ cho anh dù chỉ một chút nào nữa, nhất định vậy.

"Nhiên Nhiên, tay anh sắp mỏi rời cảrồi"

Bỗng Khiết Tường lên tiếng với nét mặt than vản thì Tinh Nhiên cũng thoát ra khỏi các suy nghĩ lẩn quẩn của mình nãy giờ, bật cười tiến đầu tới ngậm lấy thìa cháo kia nói

"Ai bảo anh đúc cho em ăn chứ"

Khiết Tường đưa ánh mắt nhu mì trả lời

"Việc chăm sóc cô gái mình thích thì có gì là sai, anh còn đang cố gắng tìm hiểu cô ấy muốn gì vào những ngày ủ rủ trong phòng thế này mà"

"Khiết Tường, em thật sự đã có bạn trai rồi"

Cô chợt nói với giọng điệu điềm đạm, không quá nhỏ cũng không quá lớn, tuy vậy nó lại giống hệt một con dam nhọn găm thẳng vào tim. Khiết Tường im lặng đi, ung dung cầm thìa khuấy bát cháo trên tay đáp

"Ừ, anh biết"

Cô lại hỏi

"Em còn rất yêu anh ấy, còn muốn đi tìm anh ấy, tại sao anh không từ bỏ em? Anh còn vì em thiêu hủy xác của tên tài xế đó, vì sao chứ?"

Khiết Tường chỉ mỉm cười đáp

"Anh không quan tâm điều đó, anh đã nói rồi, Nhiên Nhiên, anh yêu em"

Tinh Nhiên sực căm lạnh, đôi bàn tay Khiết Tường lại đưa tới bao vây lấy tay cô giơ lên, anh tiến đầu mình tới gần, đặt môi hôn nhẹ lên đôi tay nhỏ bé kia như một lời thổ lộ chân thành tuyệt mật.

...

Giữa đêm hôm lạnh lẽo có ánh trăng chíu rọi qua các khung rèm cửa sổ. Tiếng bước chân trong đêm cứ vang lên từng tiếng "xoạc xoạc" trên dãy hành lang dài vô tận. Một cánh tay lạ của một chiếc bóng đen giơ tới đúc chìa khóa vào ổ khóa cửa của một căn phòng. Khi tiếng " cạch " vang lên của chốt cửa vừa bật mở. Hắn đẩy nhè nhẹ cửa ra, hiện lên một căn phòng và một bóng người đang nằm trên giường ngủ ngon giấc. Hắn bước chân đi vào, tay giơ lên một con dao găm nhọn tiến tới người đang nằm trên giường kia. Bóng của hắn áng cả một phần của chiếc giường do có ánh trăng rọi soi qua rèm cửa, hắn cắn chặt răng, một phát giơ con dao lên rồi găm xuống với một tốc độ không do dự.

" Phập "

Con dao găm đâm mạnh xuống nệm giường, thoắt chốc bóng người ấy đã nhanh chóng lăn về phía nệm bên kia may mắn tránh khỏi sự đột tử trong đêm sinh mệnh. Ông chủ Diệp bật phắt nhảy xuống giường dựa lưng vào rèm cửa phía sau, thở dốc nhìn bóng người đen xì của tên lạ mặt trước mắt cao giọng hỏi

"Ngươi...ngươi là ai?"

Hắn không đáp, ánh mắt hiện lên sự hiềm khích tột độ, ông chủ Diệp liền nhanh tay kéo cả tấm rèm sau lưng mình ra, ánh trăng cũng vì thế rọi sáng hơn mức ban đầu, mục đích ông làm vậy là để có thể nhìn rõ mặt cái tên muốn ám sát mình ngay lúc này. Nhưng hắn đã giật mình khi tay ông bắt đầu giơ lên kéo lấy rèm cửa, vội vã quay lưng bỏ chạy ra ngoài thì ông chủ Diệp liền nhanh chóng đuổi theo hô hoáng

"Đứng lại"

"Bịch bịch bịch"

Hắn và ông cứ chạy trên dãy hành lang tối om vô tận, ông chủ Diệp thì liên tục hô hoáng

"Đứng lại, mau đứng lại"

Bóng lưng hắn vụt mất dần ở cuối hành lang, ngay lúc ấy đèn cũng được bật sáng lên khắp cả căn biệt thự. Một nhóm thuộc hạ vội vã chạy đến ông chủ Diệp lớn tiếng hỏi

"Ông chủ, có chuyện gì vậy?"

Ông chủ Diệp nhìn về phía cuối hành lang từ xa, bóng dáng hắn đã biến mất, bèn quay lại nhăn mặt ra lệnh

"Mau bắt lấy hắn cho ta, có một tên đã lén vào phòng và ám sát ta ngay khi lúc ta an giấc, nhanh lên"

Nghe câu đấy ai nấy cũng đều sửng sốt kinh ngạc tột độ, nhanh chóng chia nhau ra tìm kiếm khắp nơi trong đêm tối.

Đúng lúc Tiểu Nhất vừa thức giấc chạy ra, vội vã chạy tới đám đông bao gồm các thuộc hạ đang hấp tấp đi tìm thủ phạm.

"Có chuyện gì vậy?"

Anh ta chạy vào phòng khách, liền thấy ông chủ Diệp đang ngồi trên ghế sofa tĩnh lặng một hồi.

Một tiếng sau, Tiểu Cường chạy vào hấp tấp trước ông chủ Diệp nói

"Ông chủ, đã tìm mọi ngóc ngách trong nhà nhưng chẳng thấy tên đó đâu nữa cả"

Nghe vậy ông chủ Diệp nhăn nhẹ đôi lông mày, uyển chuyển đôi mắt qua lại tỏa rõ sự lo lắng thì Tiểu Nhất liền lây vai Tiểu Cường hỏi nhỏ

"Thật sự có người lén vào phòng ám sát ông chủ Diệp sao?"

Tiểu Cường gật đầu trả lời

"Chuyện lớn như vậy ai lại đi nhàn rỗi tìm kiếm khắp nơi thế này, mà tên đó cũng nhanh thật, phút chốc thôi đã trốn mất dạng rồi"

Ông chủ Diệp bỗng đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa, đảo mắt nhìn đám thuộc hạ xung quanh đứng trước mặt mình, dường như ông suy đoán được bảo mật của Diệp Gia rất tốt, không lí nào có kẻ bên ngoài lẻn vào như vậy, hơn hẳn hắn còn có cả chìa khóa mở cửa phòng ông, và thời gian khi ông mất dấu hắn ở cuối hành lang lúc ấy thật sự rất ngắn, hắn không thể nào chạy thoát khỏi các thuộc hạ trong ngôi nhà này một cách nhanh như chớp thế được.

Và trong số có hơn 100 người vệ sĩ ở đây, ông không thể tin được bất cứ người nào vì ông đã đoán ra trong số này có tên cố ý ám sát ông lúc nãy, hắn không chạy đi đâu cả, chỉ là vẫn còn trà trộn ở đây thôi.

Tiểu Nhất chợt bước chân tới ông chủ Diệp hỏi khẽ

"Ông chủ, ngài vẫn ổn chứ?"

Ông chủ Diệp lắc đầu nắn trán mình đáp

"Ta không sao, hắn chạy rồi thì thôi vậy, giải tán hết đi"

Nghe vậy ai nấy đều ngạc nhiên thì Tiểu Nhất nhìn sang Tiểu Cường lên tiếng

"Này, mày và Tiểu Hổ chia người ra đi tuần tra quanh đây đi, biết đâu tên đó còn lẩn phẩn trốn ở đâu đó trong căn nhà này, và sự an toàn của ông chủ Diệp là trên hết"

Tiểu Cường gãy nhẹ đầu đáp

"Tiểu Hổ hắn ta vẫn còn ngủ như chết, tao có gọi dậy cũng vô ích thôi"

"Gì chứ? Chuyện hệ trọng thế này mà hắn vẫn còn ngủ được à?"

Tiểu Nhất cao mày hỏi thì ông chủ Diệp nhìn anh lên tiếng

"Cậu là người lúc sáng đã đưa bảng thống kê tư liệu cho tôi?"

Tiểu Nhất chợt ngạc nhiên gật đầu gượng trả lời

"Vâng là tôi, là do tôi sơ xuất trong công việc nên mới để tình trạng hàng hóa của ngài bị tổn thất nặng nề thế này, tôi xin lỗi"

Ông chủ Diệp chợt thở dài nói

"Không sao đâu, cũng thành thật xin lỗi vì lúc sáng đã xúc phạm cậu"

"A...không có gì, tôi không cảm thấy to tát gì đâu"

Tiểu Nhất đang gật gượng thì liền ngẩn mặt hỏi

"Nhưng tại sao ông chủ lại bỏ qua việc truy tìm tên lạ mặt đó vậy? Ngộ nhỡ tối nay hắn lại lẻn vào phòng tấn công ngài thì sao?"

Ông chủ Diệp im lặng, đảo mắt nhìn đám thuộc hạ phía sau đang đưa mắt nhìn về phía ông chầm chầm.

"Không sao đâu, chắc là hắn chạy mất rồi"

Ông vừa nói vừa quay lưng đi định trở về phòng mình, mọi người cũng giải tán dần mất.

Ngay lúc này phía sau vườn cây, tên Tiểu Hổ vẫn còn trong trạng thái nghoáp ngủ, loạng choạng mắt nhíp mắt mở bước tới một bụi cây to xanh rờn trước mặt, và đó là nơi lí tưởng cho việc đi vệ sinh của hắn thay vì tới tận nhà vệ sinh cách phòng mình một đoạn.

"Xoạc xoạc xoạc"

Hắn tè qua lại trên bụi cỏ, sau đó kéo khóa quần mình lên mỉm cười vui sướng nói

"Đúng là thoải mái a"

Vừa quay lưng định trở về phòng mình, đột nhiên có vài tiếng bước chân thoang thoảng bên tai khiến hắn sực bật giác quay mặt lại. Có một bóng người đang đi chậm rãi sau các thân cây to đằng xa, hắn liền nhướn mày vọng giọng hỏi

"Ai vậy?"

Bóng người đó chợt dừng chân, liếc ánh mắt nhìn sang hắn ở một phía rồi lại tiếp tục bước đi qua các thân cây vụt mất dạng.

Tên Tiểu Hổ lấy làm lạ, nhưng cũng đành vờ đi sự quan tâm tò mò của mình mà quay về phòng ngủ.

Vừa tới căn phòng tập thể quen thuộc, hắn bước chân vào đã thấy Tiểu Cường và vài người khác đang ngồi trên giường nói chuyện gì đó không rõ. Nghe thấy tiếng bước chân tới, Tiểu Cường và mọi người đã quay sang nhìn tên Tiểu Hổ đang che miệng ngoáp ngủ kia bước vào. Tên Tiểu Hổ lại cao mày hỏi

"Đêm hôm thế này mà tụi bây còn tâm trạng ngồi đây tám chuyện sao? Mau giải tán hết đi"

Tiểu Cường bỗng đứng dậy lên tiếng

"Mày vừa đi đâu vậy? Bọn này vừa trở về phòng đã không thấy"

Tiểu Hổ nhăn mặt, đáp mông lên chiếc giường tầng thân yêu phía dưới nói

"Đi vệ sinh chứ gì, mà tên Tiểu Nhất đâu rồi?"

Hắn thoạt nhìn qua lại, chẳng thấy mặt mũi Tiểu Nhất đâu bèn thắc mắc. Tiểu Cường đáp

"Mày đúng là ngủ say như chết chẳng biết chuyện gì xảy ra, một tiếng trước lão Diệp bị một tên lạ mặt lẻn vào phòng ám sát đấy"

"Cái gì? Vậy đã bắt được tên đó chưa?"

Tên Tiểu Hổ kinh ngạc hỏi thì Tiểu Cường và những người khác lắc đầu. Tiểu Cường đáp

"Bọn tao định về phòng nói cho mày về chuyện này, còn tên Tiểu Nhất tối nay hắn không về phòng đâu, vừa rồi còn nhìn tao bộ mặt nghiêm không tưởng, bảo là tối nay sẽ đích thân canh gác trước phòng lão Diệp cho tới sáng"

Tiểu Hổ bật phì cười

"Ha, tên đó nghĩ sẽ hốt được gì từ tay một ông già sắp lìa đời chứ, nói như vậy thì tên hành thích đó vẫn còn lảng vảng đâu đó ở đây à?"

Tiểu Cường gật đầu lại hỏi

"Phải, mày vừa từ vườn cây trở về đúng không? Có thấy ai lảng vảng xung quanh không đấy?"

"Làm gì có, tao còn đang..."

Tiểu Hổ thản nhiên trả lời, nhưng có điều gì đó đã khiến hắn bật giật mình kinh ngạc im lặng tái mặt đi. Tiểu Cường và mọi người thấy lạ, nhanh miệng hỏi

"Sao vậy? Đang cái gì?"

Tên Tiểu Hổ bật rùng người lên, mặt mũi xanh rờn nói

"Tao...tao đã thấy một bóng người kì lạ đi qua các thân cây trong vườn"

"Sao? Ở đâu?"

Tiểu Cường bật phắc tra hỏi thì cả đám cùng ùa ra ngoài cửa tiến tới khu vườn cây rậm rạp sau phòng. Chúng rọi đèn pin xung quanh qua các thân cây to nhưng chẳng còn thấy ai nữa, bèn quay sang Tiểu Hổ đang rùng mình ôm người kia hỏi lớn

"Có thấy ai đâu chứ? Mày không nhìn lầm đấy chứ?"

Tiểu Hổ cao mày nói

"Làm sao mà lầm được, rõ ràng tao đã thấy một bóng người lạ đi qua trong vườn mà, có thể hắn đã trốn mất rồi thì sao"

...

Trước phòng ông chủ Diệp lúc này, đồng hồ đã chỉ hơn 3 giờ sáng. Tiểu Nhất ngồi dựa lưng vào tường bên cạnh, quyết sẽ canh gác bảo vệ sự an toàn cho ông chủ Diệp trọn đêm nay.

Sáng hôm sau, ông chủ Diệp mở cửa bước ra khỏi phòng, liền thấy Tiểu Nhất nằm co rút bên tường trước mặt khiến ông lấy làm lạ, lây người cậu ta hỏi

"Này, tỉnh lại đi, cậu sao vậy?"

Tiểu Nhất mở mắt, bật phắt ngồi dậy gãy đầu nhìn ông chủ Diệp trong ngật ngượng

"Ông chủ, chào buổi sáng"

"Cậu đã ở trước phòng ta suốt đêm hôm qua?"

Ông hỏi, Tiểu Nhất gật đầu thì ông thở dài quay lưng nói

"Mau đánh răng rửa mặt, sau đó xuống ăn sáng cùng ta đi"

Cái câu "Ăn sáng cùng ta" bộc phát liên tục vang dội trong tâm trí Tiểu Nhất, anh ngồi đờ người một hồi, khi không đột nhiên lại được ông chủ Diệp mời ăn sáng cùng, anh vui mừng không xiết đứng dậy đáp

"Vâng ạ"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi