SÁT THỦ NỮ VƯƠNG




Chương 100: Chạy trốn
Nhiệt khí trong phòng tắm đã tản đi, trên gạch sứ vàng nhạt tràn đầy giọt nước ướt lạnh, gương trên bồn rửa tay lau lên một tầng hơi nước mông
Thanh hoa sứ của góc tường vỡ vụn một chỗ, tơi bời tán loạn trên mặt đất, trên vết nứt của mảnh vỡ lập loè dấu vết của máu tươi
Bốn phía yên tĩnh đến giống như là thung lũng sâu thẳm, đèn của phòng tắm trắng bệch yếu ớt, rèm không thấm nước che lấy cảnh xuân trong bồn tắm, trong không khí tản ra mùi máu tanh như có như không
Tịch Thất hơi thay đổi sắc mặt, cất bước tiến lên, một cái kéo ra rèm không thắm nước màu xanh thẳm. Trong bồn tắm thả ra một bồn nước tràn đầy, lạnh lẽo thấu xương, ngất nhuộm màu phấn hồng nhàn nhạt như là cánh hoa hồng
Máu, máu đỏ tươi bị một bồn nước lớn pha loãng hòa tan, hiện ra một loại sắc thái quỷ dị kiều diễm đẹp đẽ. Lạc Vũ lẳng lặng nhắm chặt hai mắt, giống như là đã ngủ đi, vẻ mặt bình tĩnh, sắc mặt tối tăm như người chết, ngay cả hô hấp đều như có như không....
Bọt nước màu hồng nhạt ở trên da thịt bạch ngọc trợt tới trợt lui, giống như là tiểu công chúa đã chết đi nằm ở bên trong bụi hoa hồng, sắp dùng ngọn lửa đốt cháy đưa nàng, làm cho nàng yên giấc ngàn thu
Tịch Thất hô hấp cứng lại, lòng như đao cắt, vội vàng đem Lạc Vũ từ trong bồn tắm ôm lên, trên cổ tay bóng loáng nhẵn nhụi như là bạch ngọc có thêm một đạo vết cắt vừa sâu vừa dài, máu đỏ tươi đang từ nơi đó chảy ra
Trong đầu một mảnh trống không, tâm tư hỗn loạn, lý trí bình tĩnh của ngày xưa không còn sót lại chút gì, Tịch Thất cảm giác mình nhất định là điên rồi, ngay cả cánh tay đều đang mất đi sự khống chế run rẩy điên cuồng, trong lòng ngoại trừ khủng hoảng, vẫn là khủng hoảng
Tịch Thất đem Lạc Vũ ôm lên giường, kéo ra tủ đầu giường, lấy ra cồn và băng gạc, khi đang chuẩn bị băng bó lên vết cắt trên cổ tay mới phát hiện, vết thương đã không có tiếp tục chảy máu. Ngón tay của Tịch Thất cuối cùng không hề run rẩy lợi hại như vậy, tạ trời tạ đất, may mà vết thương không sâu, nếu không khi cô ấy trở lại, lưu lại cho cô ấy chỉ có thi thể lạnh như băng của người yêu
Lạc Vũ chậm rãi tỉnh dậy, đầu có chút choáng váng, mở mắt ra liền thấy được cặp con ngươi đen sâu uể oải nôn nóng kia của Tịch Thất, lo lắng không ngớt
"Ngươi trở về?" Lạc Vũ vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng cảu chính mình khàn khàn đau đớn, thân thể cũng lạnh đến mức luôn phát run. Xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đang ở trong nước nóng hổi tắm rửa sao?
Vừa dứt lời, một cái bạt tai không nặng đánh ở trên má phải của nàng, không tính quá đau, đem Lạc Vũ đánh cho hồ đồ, sững sờ ngốc nhìn Tịch Thất, trên mặt Tịch Thất bao phủ một tầng lửa giận sắp sôi trào, cho dù cáu kỉnh, vẫn cứ đang đang liều mạng ẩn nhẫn, kiềm nén. Trong con ngươi thâm thúy kia thậm chí giấu diếm một luồng bi thương khó mà diễn tả bằng lời
Thịnh nộ gắt gao đè nén xuống cuối cùng bạo phát, chủ nhân của thanh âm trầm thấp phẫn nộ kia phát tiết sự phẫn nộ bất mãn, "Chết có thể trốn tránh tất cả sao? Tại sao phải tự sát!"
Lạc Vũ không hé răng, chỉ là mờ mịt trống rỗng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tịch Thất
"Ắt xì! Lạnh quá a...." Lạc Vũ run run một trận, toàn thân phát run, hắt xì liên tục. Chẳng lẽ là bị cảm? Cổ họng càng ngày càng đau, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. Lạc Vũ đem mình cuộn thành một đoàn, như là con mèo nhỏ đáng thương run lẩy bẩy
Tịch Thất mềm lòng, giang hai cánh tay, đem con mèo nhỏ lạnh đến mức ôm thành một cục ôm vào trong lòng, âm thanh cũng biến thành ôn nhu như nước, "Làm gì nghĩ không thông như vậy? còn chơi trò cắt cổ tay tự sát không thành với tôi ?"
Nàng không có ý đồ tự sát, nàng chỉ là ngơ ngơ ngác ngác, mất tập trung, đối với tất cả xung quanh hoàn toàn không có cảm giác, ngay cả đụng trúng lọ hoa vết cắt làm thương cổ tay đều hoàn toàn không biết. Nàng giống như cái xác không hồn nằm vào bồn tắm, ở dưới nước ấm ào ào, bất tri bất giác ngủ thiếp đi
Nàng biết Tịch Thất hiểu lầm, nhưng cũng chẳng muốn giải thích, nàng rất mệt, thân thể rất mệt, tim cũng rất mệt. Năm ngày, vẫn không có tin tức của nữ vương, mất đi hết cả niềm tin, ông trời của nàng đều sắp muốn đổ nát rồi. Sợ sệt hoảng sợ giống như nước biển không bờ bến, cuồn cuộn không ngừng kéo tới hướng nàng, làm cho nàng quân lính tan rã, tuyệt vọng mở to cái miệng to lớn gần như sắp đem nàng xé nát
Nàng vẫn lừa gạt chính mình, nữ vương phúc lớn mạng lớn, tuyệt đối sẽ không có việc, ngày mai sẽ bình an trở về, nhưng mà ngày mai lại luôn không có đến được, như là mãi mãi cũng sẽ không có ngày mai
Mẹ, người đến cùng ở nơi nào? người có biết con gấp cỡ nào hay không, sợ hãi cỡ nào, người có biết con rất nhớ người hay không, con tìm người khắp thế giới, tìm người đều sắp muốn tìm điên rồi! Biển lớn như vậy, con rốt cuộc phải đi nơi nào mới có thể tìm được người đây?
Nước mắt mở ra giống như vòi nước, cuồn cuộn không ngừng mãnh liệt mà ra, luôn ngụy trang kiên cường cuối cùng tan vỡ, sợi dây cung căng thẳng kia cuối cùng không chịu nổi gánh nặng đứt đoạn mất, hoảng sợ chất đống ở cuống họng, bá đạo không để người hô hấp thở dốc
"Đối với ta mà nói, bà ấy là trời, là đất, là thế giới của ta, là tín ngưỡng của ta! Bây giờ bà ấy mất rồi, trời đất của ta đều sụp đổ rồi, toàn bộ thế giới của ta hủy rồi, ta hoàn toàn không biết ta sống là vì cái gì? Ta sống còn có ý nghĩa gì có thể nói!" Nói xong lời cuối cùng lại lệ không thành tiếng, nghẹn ngào không ngừng, cơ hồ muốn khóc ngất ở trong lòng Tịch Thất. Mất đi nữ vương đối với nàng mà nói, không khác nào long trời lở đất, ngày tận thế
"Sẽ không, cậu còn có tôi. Tiểu Vũ, không phải sợ, mặc kệ phát sinh cái gì, cậu còn có tôi ở bên cạnh cậu. Tôi yêu cậu, thế giới của cậu tuyệt vọng nữa, tôi cũng sẽ đời đời kiếp kiếp bên cậu. Tiểu Vũ, không có nữ vương, cậu còn có tôi, cậu không thể ích kỷ tùy hứng như thế, bỏ lại một mình tôi...." Tịch Thất chống lấy cái trán của Lạc Vũ, ấn lên một nụ hôn giống như lời thề
Tôi nguyện vì cậu chống lên một mảnh trời xanh, để cậu không buồn không lo, để cậu nét mặt tươi cười như hoa. Cậu biết không, tôi là yêu cậu cỡ nào cỡ nào, thậm chí sẽ một mình ngây ngốc ảo tưởng ngày mai của chúng ta, chúng ta nắm tay, tản bộ ở trên bờ cát, đón gió biển, tựa sát vào nhau, nhìn ánh tà dương, đầy trời mây đỏ, trọn đời, trọn kiếp....Lạc Vũ vẫn cứ chìm đắm ở bên trong thế giới của mình, bi thương, nặng nề, tràn đầy bên trong thế giới toàn là nữ vương. "Bà ấy lần này là thật sự không cần ta nữa! Bà ấy làm sao có thể một đi không trở về như thế!"
Lạc Vũ ôm chặt lấy phía sau lưng của Tịch Thất, gào khóc, đau gần chết, hàm răng hung hăng cắn lấy trên bả vai của Tịch Thất. Lông mày Tịch Thất cau lại, lại không có đẩy Lạc Vũ ra, trái lại vỗ nhè nhẹ lên đầu của Lạc Vũ, mặc cho nàng phát tiết khóc rống lung tung, "Ta còn chưa kịp khẩn cầu sự tha thứ của bà ấy, còn chưa kịp giải thích với bà ấy tất cả phát sinh. Ngươi biết không, bà ấy hiểu lầm ta muốn giết bà ấy, ta làm sao có khả năng nhẫn tâm hại bà ấy, cho dù có một ngày bà ấy muốn giết ta, ta cũng chắc chắn sẽ không ra tay phản kháng. Mạng của ta là bà ấy cho, không có bà ấy sẽ không có ta, trên người ta chảy cùng dòng máu với bà ấy, ta làm sao sẽ lòng lang dạ sói như thế, phạm vào tội lỗi ngập trời giết mẹ này!"
"Ngoan, đừng khóc, tôi tin tưởng cậu" Tiểu Vũ, cho dù có một ngày toàn bộ thế giới đều đứng của phía đối lập, tôi cũng sẽ đứng bên cạnh cậu, cho dù có một ngày toàn bộ thế giới cũng hoài nghi cậu, tôi cũng vẫn sẽ không hề có lý do tin tưởng cậu. Nếu như nhất định phải có một lý do, đó chính là, cậu là người tôi yêu nhất đời này
Sinh mệnh không thể chấp nhận thống khổ, không gì bằng không chống lại được
Bi thương sâu sắc nhất trong cuộc sống, không gì bằng nhìn nữ nhân mình yêu thích vì người khác khóc đến đất trời đen kịt, đối với mình lại làm như không thấy
Tư vị cay đắng quanh quẩn trái tim, Tiểu Vũ, cậu còn yêu tôi không? Chúng ta, còn có thể trở lại lúc ban đầu không?
Cái gọi là khổ tận cam lai, cơ hồ tuyệt vọng tan vỡ, thời điểm Lạc Vũ mất đi hết cả niềm tin giữa trưa ngày thứ hai, liền nhận được một tin tức làm cho nàng vui đến phát khóc
Nữ vương đại nhân cuối cùng bình an vô sự trở về!
Lạc Vũ cực kỳ hưng phấn, khua tay múa chân, rung đùi đắc ý nhảy nhót, cho dù tư thế không tốt, còn thiếu chút nữa chân trái vấp lấy chân phải té lộn mèo một cái, nhưng mà vẫn không cách nào lắng lại hân hoan của đáy lòng dâng trào ra
"Mẹ, con còn tưởng rằng người bị nước biển dìm chết rồi" Lạc Vũ nhấc lấy điện thoại di động ngồi xổm ở trên ghế sofa lo sợ bất an nhỏ giọng ngập ngừng nói. Hoàn toàn không có ý thức được lời này đặc biệt....muốn đòi đánh
Quả nhiên, nữ vương nổi giận, suýt chút nữa bị tức không nói được, "Ngươi rất thất vọng có phải không, ngươi ước gì ta sớm một chút bị chết đuối, toàn bộ Lạc gia đều là của ngươi!"
Lạc Vũ ủy khuất chép chép miệng, dùng ngón tay đào khoét khe hở của sofa dưới thân, "Tháng ngày người không có ở đây, con đều không muốn sống, lo lắng gần chết"
Tâm tình của nữ vương tựa hồ thoải mái chút, nhưng vẫn là mặt lạnh mắng, "Phế vật! Còn không mau cút về nhà cho ta!"
Lạc Vũ vui vẻ, nghịch ngợm trừng mắt nhìn, nói tiếng giòn tan, "Tuân mệnh!"
Ngay ở thời điểm nữ vương chuẩn bị cúp điện thoại, Lạc Vũ lại được voi đòi tiên bổ sung một câu, "Mẹ, mấy ngày nay con đều không có muốn ăn cơm gì, người tự mình làm cơm tối cho con có được hay không, con cũng đói bụng ốm rồi, người phải phụ trách nuôi mập con!"
Vừa dứt lời, Lạc Vũ liền vội vàng gác điện thoại, để tránh nữ vương từ chối, ngao ngao ngao, quá tốt rồi, mẹ gọi mình về nhà ăn cơm!
Lạc Vũ lập tức đứng dậy chuẩn bị về nhà, lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng. Chìa khóa nhỏ khống chế hạnh phúc dưới thân của mình còn đang trong tay Tịch Thất, trước khi không trộm được chiếc chìa khóa, còn không về nhà được!
Lạc Vũ ô hô ai tai, cúi đầu ủ rũ, lập tức xụi lơ ở trên sofa, ôi, lần này trước tiên cần phải đợi Tịch Thất về nhà rồi nói
Bởi khoảng thời gian này cảm xúc của Lạc Vũ không quá ổn định, Tịch Thất không yên lòng, buổi trưa thì trở lại, thấy được Lạc Vũ bình an vô sự, cặp con mắt đen thui linh động mê người kia, không hề như mấy ngày trước mất đi tất cả linh tính và hào quang như vậy
Tịch Thất vẫn không có nhận được tin tức nữ vương trở về Lạc gia, cho nên nhìn thấy ý cười nhàn nhạt của Lạc Vũ kia, trong lòng còn có chút buồn bực. Nhưng mà cô ấy cũng không làm sao suy nghĩ nhiều, có lẽ là ngày hôm qua an ủi ôn nhu săn sóc của cô ấy tạo nên tác dụng
Khi ngủ trưa, Tịch Thất ôm lấy Lạc Vũ ngủ ở trên một cái giường, Lạc Vũ cũng không từ chối giống ngày thường như vậy, mà là dị thường ngoan ngoãn dựa ở bên người Tịch Thất
Thấy được Lạc Vũ cuối cùng không hề chống cự cô ấy như vậy, Tịch Thất vui mừng khôn nguôi, âm thầm tổng kết kinh nghiệm, Lạc Vũ thích mềm không thích cứng, trấn áp ép buộc không thể làm, chiến lược ôn nhu săn sóc dụ dỗ mới là kế sách tốt nhất!
Mỹ nhân trong ngực, một buổi trưa này Tịch Thất ngủ rất ngon
Lạc Vũ giả bộ ngủ giả bộ ngủ một lúc, đợi Tịch Thất ngủ say, mới mở mắt ra, đem bàn tay tiến vào trong vạt áo rộng mở của Tịch Thất
Chìa khóa nhỏ, ngươi đến tột cùng giấu ở nơi nào đây?
Lạc Vũ sờ soạng trên người Tịch Thất một cái, không thu hoạch được gì, phiền muộn trừng mặt ngủ lạnh lùng của Tịch Thất, nữ nhân biến thái này, chắc không phải đem chìa khóa giấu ở trong quần lót chứ?
Lạc Vũ cẩn thận từng li từng tí một đem bàn tay tiến vào bên trong trong quần lót của Tịch Thất, một bên cảnh giác đánh giá động tĩnh của Tịch Thất, để tránh cô ấy đột nhiên tỉnh lại coi chính mình đang khinh nhờn cô ấy orz. . .
A a a! ướt rồi, ướt rồi, thế nào lại là ướt? Chẳng lẽ là bị chính mình đùa ướt? ? Không thể nào! !
Lạc Vũ chấn kinh rồi! Kết quả chìa khóa nhỏ vẫn là không hề tung tích
Tịch Thất trở mình, đem Lạc Vũ đặt ở dưới thân, uy hiếp giống như nói mê một câu, "Lộn xộn nữa, xảy ra vấn đề cũng đừng trách ta"
Lạc Vũ sợ đến một cái giật mình, con ngươi trợn tròn lên, chớp cũng không dám chớp mắt, quan sát tỉ mỉ rất lâu rất lâu, mới phát hiện Tịch Thất chỉ là đang nói mơ, không có bị chính mình làm tỉnh
May mà Tịch Thất không. Lạc Vũ sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nếu như Tịch Thất tỉnh rồi phát hiện mình muốn chạy trốn, đừng nói chìa khóa nhỏ trộm không được, e sợ chính mình sẽ bị quỷ súc Tịch nhốt vào trong phòng đen nhỏ dưới tầng hầm. Ách, thật là đáng sợ, nơi đó sẽ có đạo cụ hình thù kỳ quái hay không đây?
Lạc Vũ bị Tịch Thất đặt ở dưới thân, khuôn mặt nhỏ bé sắp bị hai núi nở nang mê người của Tịch Thất đè ép, mà tầm mắt vừa vặn nhìn khe núi thật sâu kia. Tìm được rồi, chìa khóa nhỏ kia lại giấu ở bên trong rãnh thật sâu kia!
Cái gọi là đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, trong lúc vô ý lại tìm ra, có được toàn bộ không uổng công phu, vừa rồi sơ ý bất cẩn, lại không có thăm dò vào cái áo ngực vằn báo mê người gợi cảm của Tịch Thất tìm một chút
Lạc Vũ ổn định tâm trạng, ngừng thở, đem ngón tay lạnh lẽo đưa vào trong vườn hoa kín nóng bỏng của Tịch Thất, ngón tay vừa mới cắm vào, bên tai liền truyền đến một tiếng rên rỉ tiêu hồn....
Hết chương 100

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi