SÁT THỦ NỮ VƯƠNG


Chương 103: Nữ vương do dự rồi
Ngay ở một khắc Lạc Hàn chuẩn bị bóp cò súng, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một đầu nhỏ lông xù mò vào, Lạc Tiểu Vũ bảo bảo hiếu kỳ theo đuôi ở phía sau của nữ vương, lén lén lút lút theo qua đây, bây giờ vừa mở cửa ra, thì thấy được nòng súng âm trầm kia đang chỉ vào đầu của một tỷ tỷ xinh đẹp
Lạc Vũ lôi kéo cổ họng bắt đầu rít gào, "Giết người rồi, giết người rồi!' vừa kêu vừa bỏ chạy hướng ra ngoài, Lạc Hàn hơi nhướng mày, hai bước tiến lên, kéo lại cổ áo của đồ vật nhỏ, giống như là vồ con gà con đem Lạc Vũ xách trở về
Lạc Hàn đem người ném về bên tường, hai chân Lạc Vũ như nhũn ra, lảo đảo bất ổn, cái mông lập tức ngồi sập xuống đất, chỉ là mắt to nước uông uông vẫn cứ hoang mang ngó trái, nhìn phải
Lạc Hàn thuận tay đem cửa phòng đóng lại, tiếng vang leng keng dọa đến Lạc Vũ rùng mình một cái, môi run giọng run, "Bà, bà muốn làm gì? Tại sao phải đóng cửa? Cái đó....bà sẽ không phải muốn giết người diệt khẩu chứ?" Trái tim nhỏ thùng thùng nhảy vụt, tầm mắt sít sao theo ống hãm thanh của miệng súng đen kịt, chỉ lo một giây sau nòng súng kinh khủng trống rỗng kia thì sẽ chỉ về đầu của chính mình
Tục ngữ nói hiếu kỳ hại chết con mèo, cũng bởi vì hiếu kỳ theo nữ nhân hung dữ ba ba kia, bây giờ thì hay rồi, đụng trúng hiện trường giết người, thấy được cái không nên nhìn, cũng bị nữ nhân xấu này diệt khẩu, ô ô~~
"Vẫn là dáng vẻ nhát gan như bùn nhão không dính lên tường được" Mặt mày Lạc Lan khiêu lên, cười khẽ một tiếng khinh thường. Cô ta là người sắp chết còn có thể duy trì trấn định, Lạc Vũ ngu ngốc kia lại co lại thành một đoàn, còn liều mạng trốn dưới đáy bàn, trốn có bao nhiêu ngu xuẩn thì có bấy nhiêu ngu xuẩn, dáng dấp không có cốt khí kia xem đến chán ghét
"Còn không phải ngươi hại!" Lạc Hàn trong cơn tức giận cầm lấy súng đánh ở trên mặt Lạc Lan, nửa bên mặt lập tức sưng lên, cả con mắt cũng không mở ra được, nhưng mà Lạc Lan vẫn như là phát điên cười lớn không thôi.
"Đáng tiếc không giết chết cô ta! Nhưng mà ngốc cũng không tệ, bảo bối nữ vương đại nhân nâng ở trong lòng bàn tay bị tôi biến thành một kẻ ngu ngốc, ha ha ha!" Lạc Lan cảm giác rất hả giận, Lạc Vũ từ trên xuống dưới không có bất kỳ điểm nào so sánh với cô ta, chính mình duy nhất bại với cô ta chính là tính mạng, tên ngu ngốc kia chẳng qua là đầu thai tốt hơn cô ta thôi
Lạc Hàn chẳng muốn nhiều lời với Lạc Lan, lần nữa đem khẩu súng đặt ở trên đầu cô ta, đang muốn nổ súng, Lạc Vũ đột nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, vọt tới bên giường, vẻ thần kinh bắt đầu cướp giật súng lục trong tay của nữ vương
"Lạc Vũ, ngươi buông ra cho ta, nổi điên cái gì!" Nữ vương tức tới cực điểm, lại không dám nổ súng, sợ súng cướp cò, thương tổn tới Lạc Vũ
"Đừng giết người, thật là đáng sợ, bà là ma quỷ, bà là ma quỷ ăn thịt người!"
Lạc Hàn nhìn cặp ánh mắt kia kinh hoàng sợ hãi cực điểm, đau lòng đưa tay ra chuẩn bị sờ sờ đầu nhỏ kia, an ủi một cái, ai biết Lạc Vũ như là thấy được lũ lụt thú dữ, liên tục lùi bước, còn vấp trúng chân giường, vừa ngửa ra sau, đầu vừa vặn đụng tới góc bàn của một bên
Lạc Hàn vội vàng thu hồi súng, đưa tay kéo lại cánh tay của Lạc Vũ, tránh thoát nguy hiểm góc bàn sắc bén, Lạc Hàn thở phào một hơi lớn, nhìn Lạc Vũ một chút, trong ánh mắt lạnh lẽo xơ xác tiêu điều nhiều hơn mấy phần nhu hòa không dễ cảm thấy
Nhưng mà, Lạc Vũ lại giống như là bị bỏng, bàn tay nhỏ vội vàng tránh thoát khỏi cái nắm trong tay Lạc Hàn, nhìn ánh mắt của Lạc Hàn càng giống như là thấy mãnh thú bị ăn tươi nuốt sống
Ánh mắt của Lạc Vũ sợ sệt co rúm lại để nữ vương có chút bị thương, đứa nhỏ này luôn yêu thích ở trong lồng ngực của mình làm nũng, từ nhỏ đến lớn đi theo phía sau dính lấy mông của chính mình, bây giờ lại bắt đầu bài xích chính mình, hận không thể cách mình càng xa càng tốt, lẩn đi rất xa xa
Súng trong tay bắt đầu trở nên nặng vô cùng, Lạc Hàn không biết, nếu như mình ở trước mặt Lạc Vũ giết Lạc Lan, Lạc Vũ có cả đời đều tránh cô hay không, không thân cận cô nữa. Lạc Hàn đột nhiên có chút bất an, cả đời cô rất ít khi do dự không quyết định, chần chừ do dự, cô luôn là giết hại quả đoán, giết một người chẳng qua là chuyện nhẹ nhàng kéo cò súng mà thôi, nhưng mà bây giờ, cô lại sợ, sợ sệt một súng này bắn ra sẽ mất đi một ít đồ cực kỳ quý báo, sợ dẫn đến một ít hậu quả không cách nào bù đắp
Lạc Vũ cuộn ở góc tường, đầu vùi đến mức rất thấp, hai tay sít sao đè lại lỗ tai, biểu tình kinh sợ nhìn một cái không sót gì, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm, "Đừng giết người, tôi sợ hãi, cầu xin bà"
Tay của Lạc Hàn cầm súng lỏng rồi chặt, chặt rồi lỏng, cuối cùng hóa thành một đạo thở dài nặng nề, cô mềm lòng rồi
Có lẽ là đến tuổi tác nhất định, không giống khi còn trẻ ương ngạnh phô trương như vậy, kiêu căng khó thuần, làm việc bất chấp hậu quả, long trời lở đất cũng không quan tâm. Thẩm Mặc nói không sai, nhân từ và thương yêu tất cả của cô đều trút xuống ở trên đồ vật nhỏ này, bây giờ nó bị trọng thương, thần trí hoảng hốt, sợ sệt bất lực, ở trước mặt nó giết người e sợ sẽ tạo thành vết thương không cách nào bù đắp cho nó
"Người lại không hạ thủ được?" Lạc Lan vừa khóc vừa cười, không biết nên là vui mừng sau chết, hay là bi ai nữ vương đối với tên phế vật kia yêu quá sâu đậm. Lạc Lan rủ xuống mí mắt, trên mặt bao phủ tràn đầy thất vọng, mất hứng
"Coi như cầu phúc cho tiểu Vũ" Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, vì tiểu Vũ làm việc thiện, chỉ nguyện trời cao để nó mau mau tốt lên
"Người cư nhiên mê tín chuyện này?" Lạc Lan hừ lạnh, nữ vương giết người như ma, trong tay máu tanh vô số cũng sẽ mê tín loại đạo lý này? Lạc Lan đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt tối sầm lại, nữ vương bây giờ, chỉ là một mẫu thân lo cho con cái, thân là mẫu thân, vì con cái cầu phúc căn bản không gì đáng trách
Lạc Hàn không để ý đến cô ta, trực tiếp kêu Lạc Nhất đi vào, phân phó nói, "Đưa nó xuất cảnh, Lạc gia ở A quốc có một căn cứ quân sự, đem nó đưa đến nơi đó đi!"
"Giam cầm cả đời?" Lạc Lan cười đến có chút trắng bệch vô lực, vết sẹo phỏng phía sau lưng lại bắt đầu ầm ĩ đau nhức, đây là vết tích vì cứu Lạc Hàn lưu lại, đây là vết sẹo cô ta một đời tự hào nhất may mắn nhất. Cho dù bây giờ nữ nhân cô ta sùng kính ước mơ kia muốn giết cô ta, nhưng cô ta vẫn cứ áp chế không được ái mộ cô, ao ước cô. Đây là niềm tin một đời của cô ta, ảo tưởng cuối cùng của cô ta, chỉ đáng tiếc bây giờ là một giấc mộng tan nát
Lạc Nhất mang theo vài tên vệ sĩ đưa Lạc Lan đi rồi, trong phòng trống rỗng chỉ còn dư lại Lạc Vũ và nữ vương hai người. Trong không khí tản ra mùi thuốc sát trùng, trong không gian yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của hai người đối lập không nói gì
Lạc Hàn nhanh chân bước tới, đem đứa nhỏ thon gầy từ đáy bàn moi ra, khiêng ở trên vai. Lạc Vũ kêu cha gọi mẹ giãy dụa không ngừng, dùng sức đánh phía sau lưng của nữ vương, còn lải nhải gào khóc, "Đừng có giết tôi, đừng có giết tôi..."
Lạc Hàn nghe đến mang tai từng trận phát đau, thiếu kiên nhẫn một bạt tay đánh ở cánh mông, Lạc Vũ bị đau càng là oa một tiếng khóc lớn ra
Lạc Hàn đi vào phòng bệnh của Lạc Vũ, đem người khiêng ở trên vai đặt nhẹ ở trên giường sạch sẽ. Thẩm Mặc theo thông lệ ngồi ở một bên, chờ đút cơm cho Lạc Vũ. Bây giờ ngoại trừ Thẩm Mặc tự tay đút, Lạc Vũ làm sao cũng không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, Lạc Hàn uy hiếp dụ dỗ đều không hữu dụng
Lạc Vũ thấy được Thẩm Mặc, mắt to nước uông uông nhất thời sáng lên, vội vàng ở trong lồng ngực Thẩm Mặc dụi dụi, giống như là con heo con mập mạp trắng trẻo mới vừa sinh ra, miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu rồi
Đáng tiếc dáng dấp khả ái của Lạc Vũ cũng không có làm vui nữ vương đại nhân, Lạc Hàn mặt tối sầm lại, lạnh lùng nhìm chằm chằm Thẩm Mặc, đối với khách không mời mà đến này hiển nhiên cực kỳ không hoan nghênh
"Sao ngươi lại tới đây?" Khẩu khí không thiện, không thể phát hỏa lên Lạc Vũ, chỉ đành đem oán khí phát ở trên đầu Thẩm Mặc
Thẩm Mặc lau lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc Lạc Tiểu Vũ một cái, tiểu nha đầu cổ linh tinh quái này chắc sẽ không phải cố ý giả vờ ngây ngốc, ly gián cảm tình của nàng ta với Lạc Hàn chứ?
"Mẹ, kêu nữ nhân xấu này cách con xa một chút! Thật là đáng sợ, bà ấy muốn giết con, ô ô...." Lạc Vũ ôm lấy phần gáy của Thẩm Mặc, hung hăng cọ trong lồng ngực của Thẩm Mặc, còn chu lên cái miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo hôn lấy gò má của Thẩm Mặc
Lạc Hàn phát hỏa, lập tức tiến lên đem Lạc Vũ ném về trên giường, nước bọt trên gương mặt Thẩm Mặc có vẻ cực kỳ chói mắt, "Cút đi ngủ cho ta, dính nhơm nhớm có buồn nôn hay không!" Ai cho phép ngươi như gấu ôm cây quấn ở trên người Thẩm Mặc, còn cư nhiên hôn cô ta!
Ngươi không phải thích nhất Tiểu Vũ dính với ngươi sao? Trước đây ngươi là hồi hộp, còn mạnh mẽ nhẫn nhịn giả bộ lạnh lùng, khi đó ngươi cũng không nói buồn nôn a? Thẩm Mặc lắc đầu thở dài, nữ nhân này ghen tuông cũng quá lớn rồi đó!
"Tôi còn chưa ăn cơm" Lạc Vũ nhanh chóng liếc nhìn Lạc Hàn một cái, lo sợ nói.
"Tiểu Vũ ngoan, tự mình động thủ ăn cơm, hôm nay mẹ có việc gấp, đi trước" Thẩm Mặc nhận thức không đúng, lập tức lui lại, nàng ta cũng không muốn bị Lạc Hàn làm nơi trút giận
"Mẹ cái đầu ngươi a!" Lạc Hàn gào thét, Thẩm Mặc mí mắt giật lên, vội vàng đào tẩu như một làn khói
Phía sau còn vang lên thanh âm của Lạc Vũ thút tha thút thít, "Mẹ, mau trở lại, nữ nhân xấu này muốn giết con diệt khẩu, a...."
Thẩm Mặc chắp tay trước ngực, đại tiểu thư, ngươi thì tự cầu phúc đi. Ta rút lui~~
Lạc Hàn vừa cúi người đem Lạc Vũ đặt ở dưới thân, dùng tay chọt miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo kia, nghiêng mặt sang bên nói, "Nè, hôn một cái" Vừa rồi Lạc Vũ hung hăng mãnh liệt hôn của Thẩm Mặc, thật sự là để cô quá không vui rồi!
"Không muốn, bà cũng không phải mẹ tôi" Lạc Vũ lườm một cái, thề sống chết bảo vệ sự trong sạch của chính mình, nụ hôn vừa thơm vừa mềm là để dành cho mẹ. Nàng mới không cần hôn cái ác nữ vừa xấu vừa dữ này!
"Ngươi theo ta họ Lạc, lại không phải họ Trầm, dựa vào cái gì nhận định cô ta là mẹ ngươi" tuổi tác cái gì, cư nhiên mẫu thân cũng không nhận ra, còn nhận lung tung, tức!
Lạc Vũ thật lòng suy nghĩ một chút, miệng nhỏ mập mạp trắng trẻo ngậm đầu ngón tay, cuối cùng một mặt trịnh trọng nói, "Tôi họ Thẩm, tôi tên Thẩm Vũ"
- Lạc Tiểu Vũ, kỳ thực ngươi tên là Thẩm thụ (^o^)/
"Bà là ai, chúng ta quen biết sao?" Lạc Vũ nghi hoặc bổ sung một câu, mắt to sáng lấp lánh lập loè ánh sáng nghi hoặc
Lạc Hàn nổi nóng, một quyền nện ở trên đầu giường, gào thét, "Lạc Vũ, đầu óc ngươi có phải là cho chó ăn!" tên sói con không có lương tâm này, mình....bỏ đi, đề lão nương ta đến đút cơm ngươi
Nữ vương đại nhân đã bị Lạc Vũ hành hạ đến không có tánh khí, tự giác tự nguyện làm bảo mẫu bắt đầu thành thục đút cơm
Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, ăn thành lợn béo con! Nhưng mà ở trong mắt của nữ vương đại nhân, dáng dấp nhỏ mập mạp trắng trẻo kia thế nào nhìn đáng yêu như vậy, nếu như có thể cười một cái với mình, lại đối với gò má của mình hôn một cái thì tốt hơn
Nữ vương nhíu mày, hôm nay thực sự là tiện nghi cho nữ nhân Thẩm Mặc đó, lại để bảo bối nhà mình hôn nhiều như vậy, aiz, bây giờ chính mình cũng không có đãi ngộ rồi.....
Thẩm Mặc ai thán, nước miếng của gương mặt kia nàng ta vẫn thật sự không thèm, nếu như là Lạc Hàn hôn mấy cái vậy còn không tệ. Ô hô ai tai, lần này nàng ta thì đem trái tim nữ nhân yêu thương đắc tội thảm rồi
Lạc Hàn sẽ không hẹp hòi như thế đâu? Nàng ta theo đuổi Lạc Hàn ròng rã hai mươi năm, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà sắp thành lại bại chứ? Trong lòng Thẩm Mặc không chắc chắn, chỉ cảm thấy xú nha đầu Lạc Vũ này làm hỏng chuyện tốt của nàng ta, âm thầm tức giận đến nghiến răng, hận không thể ngày nào đó tóm lấy Lạc Vũ đánh no đòn một trận. Nhưng mà nàng ta cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, tiểu tổ tông kia nàng ta cũng không dám chạm
Hết chương

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi