SÁT THỦ NỮ VƯƠNG


Chương 91: Ngày của mẹ
Nửa đêm canh ba, nữ vương chậm rãi xoay người, Lạc Vũ lim dim mắt buồn ngủ, chậc chậc thầm than, nữ vương chính là nữ vương, tư thái duỗi người cũng tao nhã, lười biếng kinh diễm
"Ngươi đứng lên đi" Nữ vương đại nhân cuối cùng nhớ tới nàng rồi, Lạc Vũ âm thầm vui mừng, còn cho rằng nữ vương đã đem chính mình quên đến lên chín tầng mây rồi.
Lạc Vũ nghiêng ngã lảo đảo từ dưới đất bò dậy, ba phần u oán bảy phần làm nũng bò đến trên đùi của nữ vương nghiêng ngã nằm lên, phía sau lưng tựa sát ở trên ngực của nữ vương, trái phải cọ cọ, cái mông nhỏ ở trên đùi của nữ vương tìm một cái vị trí thoải mái
"Sau này không cho phép loạn như vậy nữa, nhớ kỹ rồi chưa?" Lạc Hàn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Lạc Vũ, lạnh nhạt nói. Không cho phép khiến người ta lo lắng đề phòng như vậy nữa
"Đầu gối con đều quỳ sưng lên rồi" Lạc Vũ đem quần cuốn lên, vô cùng tội nghiệp chỉ vào đầu gối hồng tím loang lổ, ra sức muốn nặn ra vài giọt nước mắt, đáng tiếc không thành công. Vốn dĩ giả mảnh mai cũng là cần kỹ xào, Lạc Vũ cảm thấy không bằng, không có hành động cao siêu xuất thần nhập hóa của Lạc Lan như vậy
"Đáng đời" Nữ vương nhẹ giọng phỉ báng, nhưng mà tay lại đặt ở trên đầu gối xanh tím của Lạc Vũ, nhẹ nhàng xoa xoa bóp nhẹ lên
Đầu gối sưng đến dày cộm, chỉ cần đem máu bầm tản ra, một hai ngày sau thì sẽ tiêu
Lạc Vũ đưa cánh tay dài, đem bát tinh xảo đặt ở trên bàn sách cầm tới, bên trong bát chỉnh chỉnh tề tề chất đầy bánh Cookie, vừa tới gần thì vị thơm phân tán
Lạc Vũ trong lòng vui vẻ, nhìn dáng dấp, nữ vương vẫn chưa đụng. Nếu như Lạc Lan biết, điểm tâm nhỏ của chính mình cực cực khổ khổ bận hơn nửa ngày, lại hoàn toàn không vào được mắt của nữ vương, một cái cũng không nếm, không để ý chút nào bỏ ở bên cạnh, nhất định tức giận đến gần chết
"Con đói rồi, cái này cho con ăn đi" Lạc Vũ cười gian, nếu như Lạc Lan biết món tráng miệng hiến cho nữ vương vào bụng của mình, nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết. Lạc Vũ thừa nhận chính mình bụng dạ hẹp hòi, trước đó Lạc Lan suýt chút nữa đạp gãy tay của nàng, không trả thù một phen làm sao để cho mình trút giận !
"Cầm ăn đi" Lạc Hàn hồn nhiên không thèm để ý mở miệng nói, dù sao cô cũng không muốn ăn đồ ăn, tiểu Vũ yêu thích thì cho nó được rồi
Lạc Vũ vui vẻ ra mặt, mặt mày hớn hở, hì hì, Lạc Lan đại tiểu thư, lễ vật ngày của mẹ ngươi tặng nữ vương đại nhân bị ta một mình độc chiếm rồi, ha ha ha!
Lạc Vũ ăn đến bốp bốp vang lên, mùi vị này còn thật sự không tệ, xốp giòn thơm mềm, xốp giòn ngon miệng, vừa vặn lấp đầy bụng nhỏ đói đến cồn cào
Thời điểm ăn đến một miếng cuối cùng, Lạc Vũ cố ý cầm lên đưa tới bên miệng của nữ vương, cười đùa nói, "Chỉ còn một cái này, có muốn nếm thử không?"
Lạc Hàn há miệng, môi vừa mới đụng tới đầu ngón tay của Lạc Vũ, ngón tay linh hoạt kia liền tung bay nhún nhảy, trong nháy mắt một khối bánh Cookie cuối cùng kia cũng rơi vào trong cái miệng nhỏ của Lạc Vũ
Lạc Vũ liếm liếm đầu ngón tay, dương dương tự đắc, cờ đỏ tung bay, đuôi nhỏ sắp vểnh đến bầu trời rồi.
Không cho người ăn, đồ của Lạc Lan, làm sao có thể đưa vào trong miệng của người!
Để Lạc Vũ tức giận nhất là, tại sao tay nghề của Lạc Lan tốt như vậy, món mình làm ra chính là đen thui? Còn bị nữ vương ghét bỏ, ô ô...
Lạc Hàn khá là bất đắc dĩ nhìn con mèo con tham ăn này nghịch ngợm gây sự, bàn tay vỗ nhẹ vào trên mông xinh đẹp của Lạc Vũ, "Con mèo con tham ăn, mau cút đi ngủ"
Lạc Vũ không nghe theo, cò kè mặc cả nói, "Hôn một cái hôn ngủ ngon, con thì ngoan ngoãn đi ngủ"
Lạc Hàn chẳng muốn đánh trống lảng với Lạc Vũ, trực tiếp nhẹ nhàng đụng đụng cái trán trơn bóng của Lạc Vũ, liền qua loa cho xong, Lạc Vũ đâu chịu, bất mãn trợn tròn cặp mắt, dùng đầu ngón tay bóng nhẫy chỉ chỉ cái miệng nhỏ đồng dạng bóng nhẫy của mình
"Vừa rồi cái đó không tình, hôn chỗ này" cái này hình như gọi là cái gì? Được voi đòi tiên? ?
Lạc Vũ nhắm mắt lại, làm hình dáng chờ mong
Nữ vương nổi giận, một cái tát đánh ở trên mông vểnh lên của Lạc Vũ, sau đó mạnh mẽ véo lấy lỗ tai của Lạc Vũ, xoay tròn 180 độ, "Cút đi ngủ, có phải là muốn quỳ ba tiếng nữa!"
Ô ô~ ~ mẹ, thời điểm trên xe con cũng chủ động hôn người rồi, người làm sao có thể chiếm tiện nghi con như thế chứ? Cái gọi là trả lễ lại mới phù hợp lễ nghi mà! Thương lượng tiếp, người cũng chủ động hôn con một cái được không?
Kết quả của buổi tối ngày hôm ấy là, Lạc Vũ ảo não bị đuổi ra cửa rồi...
Sáng sớm ngày thứ hai, nữ vương đang xử lý chuyện công ở phòng làm việc
Lạc Nhất gõ gõ cửa, sau khi có được sự cho phép của chủ nhân, mới rất cung kính đẩy cửa mà vào, trong tay lại cầm một bó hoa hồng màu lam to
"Ai tặng đến?" thần sắc của không kiên nhẫn, có vài phần ghét bỏ phất phất tay, "Ném vào thùng rác, đừng lấy vào!"
"Vâng" Lạc Nhất vội vàng cúi người lùi về sau, lúc sắp lui ra cửa, vẫn là không nhịn được bổ sung một câu, "Chủ nhân, đây là nhị tiểu thư tặng đến"
Lạc Hàn lông mày khẽ hất, có vài phần kinh ngạc, lại phất phất tay phân phó nói, "Cầm về, cắm vào trong bình hoa"
Lạc Nhất trong lòng thầm than, đây chính là đãi ngộ khác biệt a, hoa người khác đưa tới chủ nhân không thèm nhìn một chút, trực tiếp vứt vào trong thùng rác, nhưng mà vừa nghe được là tiểu thư tặng, liền lập tức đại chuyển biến 180 độ, không nỡ ném xuống
Đóa hoa màu xanh lam mềm mại lười biếng nằm ở trong bình hoa xanh, phía trên còn dính sương mai, đặc biệt kiều diễm ôn nhu. Lạc Hàn tùy ý khuấy động lấy nụ hoa, đầu ngón tay màu trắng sửa nổi bật ở dưới màu lam yêu cơ, có vẻ càng thêm trong suốt như tuyết, giống như tượng băng
Nụ hoa toả khắp mùi thơm thoang thoảng, thơm ngát nức mũi, nữ vương lập tức đánh hai cái hắt xì
Kết quả là, Lạc Nhất giữ ở ngoài cửa cả ngày, đếm không hết chủ nhân đến tột cùng đánh bao nhiêu cái hắt hơi, aiz, bị tội a...
Chủ nhân có dị ứng phấn hoa nhẹ, vừa ngửi được hương hoa thì sẽ, ách, hắt xì liên tiếp, cho nên nữ vương luôn luôn là thấy được hoa tươi cau mày, hôm nay lại hiếm thấy đem hoa tươi đặt ở trong phòng mình, đây không phải cố ý giày vò chính mình sao?
Lạc Nhất lắc lắc đầu, nghĩ mãi mà không ra, hôm nay là ngày gì, tiểu thư làm sao đột nhiên tặng một đóa hoa lớn cho nữ vương? nga, hình như hôm nay là ngày của mẹ...
Lạc Hàn cuối cùng không chịu nổi, gọi Lạc Nhất vào, lông mày co giật nói, "Ném cho ta! A đệt -" đứa nhỏ ngốc Lạc Vũ này tặng cái đồ rách gì, không phải cố ý chỉnh mình chứ!
Lạc Nhất mới vừa đem tiểu công chúa màu xanh lam lấy đi, lại bị nữ vương kêu trở về, Lạc Nhất tới tới lui lui xoay chuyển đến đầu óc choáng váng, thầm than thì ra nữ vương cũng có do dự, thời điểm do dự thiếu quyết đoán, đối tượng vẫn chỉ là một bó hoa tươi nho nhỏ mà thôi, nhưng mà, hoa tươi này là nhị tiểu thư tặng đến
"Đừng vứt" Nữ vương yêu ai yêu cả đường đi, đau lòng lên đóa hoa nhỏ màu xanh lam mảnh mai nho nhỏ này, "Chế thành hoa khô rồi cắm vào trong bình hoa"
Chuông điện thoại leng keng leng keng vang lên, nữ vương vung vung tay ra hiệu Lạc Nhất đi ra ngoài, vừa mới cầm ống tai lên, tiếng thét chói tai hưng phấn của Lạc Vũ liền truyền tới
"Mẹ con yêu người, thì giống như chuột yêu gạo"
Nữ vương mặt đầy hắc tuyến, chỉ phun ra một chữ, "Cút!"
Lạc Vũ ở đầu bên kia điện thoại cười đến ngã trái ngã phải, nhánh hoa run rẩy, con chuột muốn ăn gạo, mẹ, con cũng rất muốn muốn đem người ăn sạch! Cười gian ing
"Mẹ, nể tình con tặng người hoa hồng còn biểu lộ với người, hôm nay về nhà làm món ăn con thích ăn cho con có được hay không?" Lạc Vũ cũng không quản nữ vương có đáp ứng hay không, một mình bắt đầu báo thực đơn, "Con muốn ăn cá sốt cà, thịt luột, cá chép kho, đậu hũ chiên giòn, gà thái hạt lựu cay...."
Lạc Vũ vốn là liệt kê một chuỗi lớn tên món ăn, kết quả còn không có báo xong, nữ vương liền cúp điện thoại. Nghe được trong ống nghe truyền tới tín hiệu báo máy bận, Lạc Vũ buồn bã ủ rũ, bẹt bẹt miệng, đặc biệt ưu thương, nữ vương quá vô tình rồi! Tuy chuyện để nữ vương tự mình xuống bếp như vậy, Lạc Vũ cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng mà khi thật sự bị nữ vương từ chối, trong lòng vẫn là có chút mất mát nho nhỏ
Lúc vội vội vàng vàng chạy về nhà, Lạc Vũ ở cửa lớn đụng phải Lạc Lan, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, Lạc Vũ tức giận hừ lạnh một tiếng
Mới vừa vào nhà, vị thơm phân tán, phả vào mặt, nước bọt Lạc Vũ ừng ực, lúc ẩn lúc hiện nghe được tiếng vang xào rau, a a a, không phải là thật chứ, nữ vương thật sự tự mình xuống bếp rồi ! ! !
Lạc Vũ ba bước cũng hai bước vọt vào, trời ạ, dáng vẻ nữ vương đại nhân mang tạp dề moe gấp đôi có hay không! rất có yêu, ngao ngao, Lạc Vũ sắp hạnh phúc ngất xỉu rồi!
Sau đó, người sát phong cảnh ra ngoài
"Mẹ!" Tiếng thét chói tai nũng nịu, Lạc Lan làm ra một bộ dạng kinh hỉ cảm động khiến Lạc Vũ ghê tởm buồn nôn, "Tối hôm qua mấy chocolate con nướng cho người, hôm nay mẹ thì tự mình xuống bếp xào rau làm cơm vì con, mẹ, người thật sự là quá tốt!"
Này này, câu cuối cùng là lời kịch của ta có được hay không! Còn nữa, ít khoe khoang trên mặt chính mình, bàn món ăn này rõ ràng là nữ vương chuẩn bị cho ta, có quan hệ gì với ngươi!
Lạc Vũ giận dữ, âm thầm nói móc
Trên bàn ăn đặt đậu hũ chiên giòn, cá sốt cà tím, thịt luột.... Những món ăn này rõ ràng là chính mình nhắc đến, nữ vương rõ ràng là nhớ ở trong lòng, còn cố ý ngạo kiều treo điện thoại mình!
Trong lòng Lạc Vũ mừng lén, một mình ngơ ngác đứng ở tại chỗ cười ngây ngô
Nữ vương cởi đi tạp dề, nhàn nhạt nhìn hai người một chút, "Ngồi xuống, ăn cơm"
Lạc Lan chiếm cứ vị trí bên trái của nữ vương, Lạc Vũ thì lại dựa sát ở bên phải của nữ vương, còn như đang thị uy trừng Lạc Lan hai cái
"Lại trừng ta làm cái gì, quá khó ăn?" Đứa nhỏ còn kén cá chọn canh, đây không phải món ngươi thích ăn sao, còn có cái gì không hài lòng!
Lạc Vũ cười khổ không thôi, ủy khuất bẹp miệng nhỏ, nữ vương lại vu oan mình!
Nếu như trên bàn ăn chỉ có hai người Lạc Vũ và nữ vương, tất nhiên là vui mừng, ấm áp mỹ mãn, nhưng mà bởi vì có thêm một Lạc Lan chướng mắt, bầu không khí ngọt ngào này cũng bị hòa tan không ít, bởi vì Lạc Lan quá không an phận rồi !
Lạc Vũ bới một miếng cơm, vừa ngẩng đầu, suýt chút nữa bị cơm nước trong miệng sặc chết, con mẹ ngươi, Lạc Lan lại cười tủm tỉm gấp rau cho nữ vương!
Lạc Vũ sắp bị tức chết rồi, vội vàng đem miếng thịt luột Lạc Lan gấp đến trong chén của nữ vương kẹp qua, bỏ vào trong chén mình, sau đó dùng đũa gắp một khối đậu hũ chiên giòn non mềm trực tiếp đưa tới bên miệng của nữ vương, còn vừa bên ngoài cười nhưng trong không cười giải thích với Lạc Lan, "Ngươi không biết khẩu vị của mẹ à, mẹ không thích thịt miếng, càng yêu thích ăn đậu phụ của ta"
Khụ khụ, nữ vương suýt chút nữa bị đậu phụ của Lạc Vũ sặc chết
Lạc Vũ chớp chớp lông mi quạt dày, một mặt hiền lương vô hại, nàng nói không sai cái gì mà, nữ vương rõ ràng càng yêu thích ăn đậu phụ chính mình gấp, tỉnh lược một chữ gấp hoàn toàn không sao, mẹ chính là đặc biệt thích ăn đậu phụ nhỏ trơn bóng mềm thơm thơm của chính mình!
"Con cũng thích ăn đậu phụ của mẹ" Ừ, không sai, thật thích ăn đậu phụ mẹ làm, tỉnh lược một chữ làm đồng dạng không có sao, "Thật hy vọng sau này có thể thường thường ăn được đậu phụ của mẹ" Lạc Vũ một mặt nước bọt, phấn hồng tán tỉnh bay đầy trời
Lạc Lan cứng đơ, có dấu hiệu thay đổi
Mặt băng sơn của nữ vương đỏ đáng ngờ, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của Lạc Vũ
"Câm miệng, ăn cơm!" Nữ vương gầm lên
"Nga, biết rồi" meo~~~ thời điểm nữ vương mỗi lần xấu hổ sẽ đặc biệt hung dữ aa...
Hết chương 91
Tác giả có lời muốn nói: Giới thiệu chương sau: lục lạc nhỏ còn treo lắc lắc lư lư, kêu to đó? ? Nữ vương đại nhân, nhanh lên một chút
Edit: ngày sau tui bắt đầu bận rui, trở lại 1 ngày một chương nhé

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi