SÁT THỦ Ở RỂ


Nhìn động tác của người đàn ông, Bạch Tú Sa biết anh ta làm vậy chỉ để cô có thiện cảm, với lại anh ta biết thân phận thấp kém của mình trong cái gia đình này nên mọi hành động gì đều để ý đến ánh mắt của mọi người, đến cả chiếc giường hắn cũng không dám ngồi lên.
Bạch Tú Sa vốn có tính lương thiện, không kiêu ngạo như những vị thiên kim tiểu thư con nhà tài phiệt khác.

Cô không thể ngờ một người đàn ông khoẻ mạnh như vậy lại cố chấp đến như vậy, nhẫn nhịn để chấp nhận ở rể, lại còn chịu đựng sự sỉ nhục của mọi người trong nhà.
Cô bước đến đứng sau lưng Đinh Thừa Phong, khẽ ho đánh tiếng một cái, ngay lập tức hắn quay đầu lại nhìn cô.
"Vợ à, anh đã giúp em dọn dẹp căn phòng rồi, với lại tiện gấp gọn quần áo cho em luôn."
Đinh Thừa Phong dùng ánh mắt ngây thơ, cười nói với cô, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.
Bạch Tú Sa lấy chiếc điện thoại của mình đang đặt trên mặt tủ gỗ, mở khoá máy vào mục chuyển đổi văn bản sang giọng nói, gõ một hồi sau đó đưa hơi cách xa bên tai Đinh Thừa Phong.
"Tại sao lại làm công việc này?"
Đinh Thừa Phong đáp lại: "Dù sao ở nhà cũng nhàm chán quá nên sinh ra rảnh rỗi mới phụ giúp việc làm những công việc nhẹ nhàng này."

"Anh không cảm thấy mất mặt khi đồng ý lấy tôi, thậm chí còn chấp nhận ở rể sao?"
Giọng nói của hệ thống tiếp tục vang lên bên tai của người đàn ông, động tác gấp đồ của hắn bỗng khự lại, sau đó cười hừ một cái mà đáp lại.
"Một tên thất nghiệp như anh thì sao có thể cảm thấy mất mặt được chứ?"
"Anh vì tiền có đúng không? Vì tiền mà bán rẻ lương tâm của mình sao? Tôi không biết anh ở rể nhà họ Bạch với mục đích gì, nhưng nếu như anh có ý nghĩ đến việc chiếm đoạt tài sản của gia đình tôi, tôi tuyệt đối không tha cho anh."
Giọng nói vừa dứt, Đinh Thừa Phong lập tức đứng dậy nắm chặt lấy cổ tay của cô khiến cho cô sửng sốt, trừng mắt lên nhìn hắn.
Mẹ kiếp! Ông đây đếch rảnh háng để nghĩ đến chuyện tiền long!
Hắn chửi thề trong lòng, ánh mắt căm phẫn trừng về phía cô.
Một tên nuôi mưu ý trả thù thì cần đếch gì đến tiền long cơ chứ? Hắn cũng đâu thiếu gì tiền.

Mỗi khi làm nhiệm vụ xong, số tiền hắn nhận lại vài trăm đến vài tỉ, tiền đếm không xuể, thậm chí còn có cho mình riêng một chiếc thẻ kim cương.

Thử hỏi mấy đồng bạc không phải do hắn mất mồ hôi công sức làm ra, hắn đâu rảnh háng để chiếm đoạn? Suốt từ sáng tới giờ ngoài những lời gièm pha kia ra thì không ai trong cái gia đình này đều không nhắc đến mục đích hắn ở rể là vì tiền.
Tiền, tiền, tiền! Cái gì mở miệng ra cái là tiền.
Vì có lẽ hắn đã nhẫn nhịn cục tức quá giới hạn, vậy nên chỉ cần ai đó nhắc đến tiền là hắn phát cáu ngay lập tức.
Bạch Tú Sa bị nắm tay đột ngột liền sợ hãi, cổ tay truyền đến cơn đau nhức.

Hắn cảm nhận hình như mình đã dùng quá lực tay, ngay lập tức hơi nới lỏng lòng bàn tay, sau đó kéo cô gái ra khỏi căn phòng.
"Đến giờ ăn cơm rồi!"

Mặc kệ Bạch Tú Sa ra sức giãy giụa, gỡ bàn tay to khoẻ của hắn ra khỏi cổ tay cô, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn đương nhiên cô không thể chống chọi được.
Bạch Tú Sa chửi thầm dưới đáy lòng, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía sau lưng của người đàn ông.
Đinh Thừa Phong, anh là một tên khốn! Tôi ghét anh!
Suốt một bữa cơm gia đình, Đinh Thừa Phong không hề ngẩng đầu lên đối diện với mọi thành viên trong gia đình.

Hắn chỉ biết hơi cúi đầu xuống, hai tay vụng về bóc vỏ tôm đặt vào bát cho Bạch Tú Sa, còn mình thì ăn cơm không chan với nước canh.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Đinh Thừa Phong tự giác dọn dẹp, đem toàn bộ đống bát đũa đi rửa, mặc kệ ánh mắt khó chịu của người giúp việc.

Người giúp việc nhìn hành động bận bịu của hắn, trong lòng có chút chạnh lòng.

Lại có thêm một cái miệng cướp miếng cơm manh áo của bà!
Hậm hực trong lòng, cô ta lập tức xoay người rời đi, tìm công việc khác để làm.

Nhưng tất cả công việc trong nhà đều được những người giúp việc khác làm, đến việc gấp quần áo mang lên phòng của vị tiểu thư cũng bị gã đàn ông chết tiệt kia tranh mất.
Càng tốt! Có người làm hộ bà đây càng được đi ngủ sớm!
Mười hai giờ đêm, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, thi thoảng có tiếng gió xào xạc tạt qua.
Trên nền trời đen vô tận, những áng mây đen từ từ tảng mỏng ra khắp mọi phía, trả lại ánh sáng dịu nhẹ đang lơ lửng treo giữa không gian vô tận.
Ánh trăng trong vắt, rực rỡ giữa màn đêm, nhẹ nhàng và bình yên.
Từng tia sáng chiếu xuống vạn vật nơi trần gian, len lỏi vào khung cửa sổ, xuyên qua chiếc rèm cửa mỏng manh, phản chiếu trên sàn nhà là hai bóng hình đang đối diện với nhau.
Đinh Thừa Phong sau khi chờ đợi cô gái ôn bài xong hắn mới bước vào phòng, trên tay cầm một sấp quần áo, hắn nhìn vào mắt cô tựa như đang có ý hỏi muốn tắm trong phòng của cô.
Sau một hồi im lặng, Đinh Thừa Phong buộc bản thân mình lên tiếng.
"Vợ, anh có thể tắm..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi