SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

<vậy là......chúng không hẳn là bị điều khiển mà chính xác là được nâng lên bởi năng lực của ai đó trong chiến địa?>(Konoka)
<đó là câu trả lời hợp lí nhất, hãy thử nghĩ mà xem? Không xuất mặt những biết được tình hình? Đứng trên toà nhà cao mà bắt gặp ta? Tò mò về năng lực tăng sức mạnh? Chỉ có một điều rằng cô ta đứng quan sát từ phía xa>(Haruto)
Konoka một tay nâng cằm mình gật gật hiểu được những gì Haruto truyền đạt, quả thực chúng luôn thay đổi thế tấn công khi bị bị dồn vào thế ép công, quả thực nếu một cá nhân có thể nắm vững điều đó? Cách truyền tải thông tin tuyệt nhiên không bao giờ có thể đồng đều tới vậy. Kể cả thần giao cách cảm, tốc độ truyền của nó là vài giây mới tới được một cá nhân, thử cộng vài giây đó vào cũng không thể có thời gian để mà ăn ý tới như vậy.
<nhưng cũng không có nghĩa khi cô ta yếu? Cô ta xuất hiện giữa chiến trường cũng chưa thể khẳng định cô ta đơn thuần chỉ là một Paladins>(Haruto)
<ý cậu là cô ta có thể tham chiến lúc nào cũng được?>(Konoka)
<không sai? Nếu muốn? Cô ta có thể để nguyển năng lực của mình tiếp tục buff cho đồng đội mà vẫn có thể hành động trên chiến trường>(Haruto)
Một kẻ toàn diện về công, thủ, trợ, thuật quả là một kẻ nguy hiểm, không chừng có thể đánh bại cả đội quân ngàn người chỉ trong nháy mắt. Konoka nhớ tới khoảnh khắc nếu Haruto không tương giúp thì có lẽ giờ đó đã là nơi chôn xác của tất cả, sự thực luôn phũ phàng và nguy hiểm. Đó có lẽ được coi là khoảnh khắc trong nháy mắt, cũng phải nói sao cô lại có cơ duyên quen biết mà gặp hỡ kẻ này nhiều lúc nguy khốn vậy chứ? Lạ lẫm thực sự! Cứ như là do trời sắp xếp vậy? Trùng hợp vô cùng nhưng cô cũng không dám lên tiếng hỏi, sợ hắn lên cơn vì đụng tới lòng tự trọng thì không những chết một lần mà chết mãi mãi không thể siêu thoát! Mặc dù Haruto cũng chẳng quan tâm lắm? Hỏi thì cứ hỏi.
<nếu như không có cậu chẳng lẽ chúng là một thứ bất khả chiến bại sao? Bất khả kháng cự bị chúng giết là điều chỉ trong chốc lát!>(Konoka)
Haruto ngưng một lúc
<cũng không hẳn là nó quá mạnh? Nếu ngươi có đủ năng lực để phá vỡ thế độc tôn của chúng? Ngươi sẽ thắng>(Haruto)
Konoka thở dài, đối với kẻ này nó dễ dàng quá
<làm thế nào chứ? Thế độc tôn của chúng mà dễ bị xụp xuống như cậu nói thì chúng tôi đã chẳng thua cuộc>(Konoka)
<ta cũng đâu thể cứ vào địa chiến của ngươi mà làm Paladins? Nếu ta giúp ngươi, ngươi không nghĩ rằng giá cả cũng tăng sao?>(Haruto)

Thực chất Haruto khá rảnh và tự hạ mình làm Paladins cho chúng cũng không là vấn đề gì quá to tát, có khi hỗ trợ như cậu lại trở thành kẻ nguy hiểm hơn cả những kẻ trên chiến tuyến ấy chứ? Nhưng cậu cũng không phải kẻ thích giúp đỡ mà cái đáng nói là cậu lười và không thích nhưng nơi ồn ào. Lời nói trên chỉ đang để chế giễu Konoka thôi chứ nếu phí tăng thì cậu cũng chẳng đi đâu? Trung lập mãi là trung lập.
Haruto ngưng tìm kiếm binh khí mà quay lại nhìn Konoka đang lo lắng vì trận giao đấu tiếp, không chừng đây là cảnh lần cuối cô có thể nhìn thấy bằng đôi mắt này cũng nên?
<ta không muốn giúp nhưng cũng chỉ có thể cho ngươi chút này>(Haruto)
Một làn sáng bạc đỏ ảo ảo mờ mờ di chuyển từ ấn pháp của Haruto là là bay tới, tái nhập vào lồng ngực của Konoka. Ban đầu Konoka khá bất ngờ và biểu cảm lo lắng có chút sợ hãi trên khuôn mặt nhưng sau khi cái ánh bạc đỏ đó tái nhập, xuất hiện trong mắt phải cô là bao nhiêu những dòng chữ đổ qua lại mà tuồn thẳng vào trí não cô. Kinh ngạc, cô bất giác nhìn về phía Haruto, không khỏi thốt lên
<đây là.....>(Konoka)
<không có gì đặc biệt? Chỉ là một kĩ năng Paladins tương tự với Ám Cường>(Haruto)
<tương tự sao? Trong đầu tôi có hai chữ là Linh Cường? Chẳng phải cậu nói rằng tương tự sao?>(Konoka)
<ta có nói là tương tự nhưng ta không hề nói nó là bóng tối hay ánh sáng? Tuy nó không thể khiến các ngươi hồi phục mạnh và có khả năng bất tử như của ta nhưng nó có thể giúp các ngươi chiến thắng! Tất nhiên là tuỳ thuộc vào cách ngươi chấp nhận mà luyện nó>(Haruto)
<cảm ơn cậu!>(Konoka)
Konoka không phải đơn thuần là cúi nhẹ đầu xuống nữa? Mà cô đã quỳ xuống, gập đầu mà cảm ơn Haruto. Đối với cậu nó chỉ là chút buff quê mùa mà Paladins nào cũng có nhưng liệu rằng những Paladins cao cấp có thể thi triển Linh Cường mạnh mẽ như thứ cậu đưa cho Konoka? Điều này khiến Konoka mười lòng cảm kích vô cùng, cô đã hiểu lí do vì sao sự phụ cô-người đã dạy cô rằng không chịu thua trước kẻ khác lại nhún nhường cậu.
<ta không quan tâm lắm?>(Haruto)
<nhưng cảm ơn vẫn là cảm ơn! Tôi mang ơn cậu! Tôi sẽ cố gắng để đền đáp!>(Konoka)
<lấy thân ngươi mà đền?>(Haruto)

<Eh?>(Konoka)
Mặt của Konoka mang biểu cảm bất ngờ lại vừa không hiểu chuyện hiện tại, bỏng rát lên vì ngượng trước lời nói của cậu.
<nếu như cậu muốn.....>(Konoka)
<hả? Ý ta rằng cái thân ngươi cũng chẳng đủ để chuộc lấy Linh Cường đâu?>(Haruto)
Haruto nhàn nhạt nói! Không ngờ nữ nhân thời đại này lại bạo dạn tới vậy? Đã không hiểu ý truyền đạt thì thôi? Lại còn bạo gan định cời y phục, đồ mặc trước mặt cậu.
Konoka nghe thế như càng bị đẩy xuống đáy của xấu hổ hơn, cử động như một con robot mà đáp lại
<coi tôi như hòn sỏi đi? Đừng chú ý tới>(Konoka)
<còn không đáng>(Haruto)
Haruto quay đi tìm kiếm những thứ khác, để lại Konoka vừa xấu hổ đến nỗi muốn tìm cách chui xuống đất với giun sán, một mặt vừa hào hứng vì có Linh Cường, mong muốn được luyện tập nó bây giờ.
Pan! Pan!
Nhưng tiếng vang lên, Konoka tự vỗ vào hai má mình để quên đi những lời trêu ghẹo của Haruto bấy giờ, xoá nó đi chỉ nghĩ tới Linh Cường.

Haruto dù không quay lại cũng biết giờ đây Konoka buồn cười tới mức nào? Nói nhỏ nhạt nhoà
<hay bị trêu cho ngu dại đầu óc rồi?>(Haruto)
Đang hí hửng, thầm mừng trong lòng vì được bộ thuật Paladins mạnh mẽ, một tiếng hét vang lên làm cô hơi giật thót mà nhìn ra cửa
<tên ác ma kia bắt Konoka nee-san quỳ xuống làm nhục kìa!>(Yun)
Đồng loạt nữ nhân không biết phục hồi khi nào đã quây kín cả cửa phòng chứa binh khí, thần cụ, mặt không giấu đi sự khinh miệt.
Lira một mình bước tới, nhìn Konoka mà ngước tới Haruto đầy khinh bỉ và tức giận
<tên dâm ô! Trơ trẽn! Biến thái!>(Lira)
Vụt!
Tiếng chạy tới tung nắm đấm vào Haruto xé gió trên nền không khí, Haruto không quay lại, cũng vờ như chẳng biết gì, cúi nhẹ xuống một cái! Cả thân cả lực Lira đang phi đi vấp phải khiên phòng vệ của Haruto thì đâm thẳng gào bức tường phía sau, không biết ngất hay chưa? Chỉ biết rằng nó in cả hình người trên đó.
<Oh? Té ra là ruồi dính phải keo>(Haruto)
Lira không nhúc nhích, chỉ biết vò nát đá gạch bức tường, nghiến răng ken két. Thực khôi hài, tiếu lâm vô cùng.


Ở trong Huyền Long Điện nhốn nháo là thế? Trong một không gian chỉ có ánh trăng vằng vặc soi xuống.
Nữ nhân Shiru mà đã bị Haruto làm cho một phen khiếp hãi đang nhâm nhi li rượu dưới ánh trăng. Đồng tử bạc màu không khỏi vừa nhìn ánh trăng trên cao kia mà nhớ tới nỗi sợ từ lâu rồi mới cảm nhận được lại?

Kinono đen điểm đẹp dáng nữ nhân, hai vai áo trễ xuống làm bờ vai trắng nõn đẹp đẽ phô ra khiên không ít kẻ chết vì si tình. Đối mắt hơi đẫn đờ, thẫn thờ nhìn lên ánh trăng như kẻ đang say thực sự, say vì không hiểu nổi nỗi sợ của chính mình.
<ngươi là ai hả? Nam nhân tĩnh như màn đêm?>(Shiru)
Nhìn vào chén rượu, khuôn mặt lạnh giá của Haruto lại hiện ra, Shiru không biểu cảm tức giận, chỉ nhẹ nhàng đổ nó xuống đất mà rót chén mới nhưng cớ sao khuôn mặt đó vẫn còn trong ánh sáng của trăng tan dần trong rượu.
<ngươi đang ám ảnh ta?>(Shiru)
Cạch!
Một tiếng vỡ nát, cả li rượu vỡ vụn thành từng mảnh rơi xuống, để rượu bám đầy trên tay cô nồng nồng mùi phảng phất.
Shiru ngắm nghiền bàn tay mình rồi liếm nhẹ nó
<lần sau.......ta nhất định sẽ không tha!>(Shiru)
Bàn tay Shiru lại nắm chặt hơn nữa, để những giọt rượu lại rơi xuống.
Giọt rượu đó là hắn ta......hay đơn giản là cái mạng của cô?


___________
Còn nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi