SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

"Mẹ, ta đã trở về rồi"

Scarlet uể oải bước vào trong nhà, hai mắt không khỏi ngáp tới chảy nước mắt. Nguyên việc của Yami thôi cũng khiến nàng phải lôi thân phận chấp sự Lam Tinh Cung để dọn hộ hắn. Như vậy thôi cũng khiến cho nàng mất hai giờ đồng hồ để ổn thỏa mọi thứ từ đền bù đến cam kết. Nghỉ đến bản mặt hắn lạnh lùng mà rời đi, nàng không khỏi giận đến nóng bức cả người.

"Ừm?"

Tại phòng khách, không chỉ riêng một mình Tử Nguyệt, hàng ghế bên kia còn là hai người một nam một nữ, nam sáng lạn ngời ngời, mái tóc dài trắng có một chút phiêu dật, còn nữ lại là một cô gái xinh đẹp, dáng người mảnh mai hoàn hảo, khí chất kiều diễm, có một chút lạnh giá.

"Cô gái, hai người này năng lượng dao động rất mạnh mẽ, là người tại linh giới, hơn nữa nam nhân kia dường như có rất cận huyết thống với ngươi"

Trong đầu Scarlet vang lên giọng nói của Viêm Hỏa Đại Đế nhắc nhở, Scarlet mới tỉ mỉ quan sát, dường như... nam nhân này có điểm gì đó... rất giống nàng. Nàng là nữ nhân, thường xuyên soi gương để ngắm nhìn hay trang điểm, cho nên một chút điểm trên mặt vẫn là còn nhớ rất rõ mà vài điểm đó hiển nhiên lại trùng khớp với vài nét trên khuôn mặt hắn... hơn nữa... nếu như Viêm Hỏa Đại Đế đã chắc chắn, nàng còn có thể phản bác?

Giờ đây, trong nàng giống như đã nhận ra điều gì đó nhưng vẫn chưa chắc đó chính là sự thực. Hốc mắt nàng có một chút đỏ lên, nhìn sang Tử Nguyệt. 

"Scarlet... còn không mau chào cha ngươi?"

Tử Nguyệt hiền hòa cười, nàng hiển nhiên cũng hạnh phúc. Khi nãy, Tử Lăng đã nói rằng thường thức của Linh Giới không giống như tại nhân giới chỉ một vợ một chồng, tại Linh Giới một cá thể mạnh mẽ như Thần Long chỉ cần có năng lực, bất kể bao nhiêu vợ đều cũng có thể chấp thuận, cho nên Tử Nguyệt cũng là vợ của hắn, điều này Tử Lăng không thể phản lại, chỉ có thể từ từ chấp nhận.

"Cha!"

Scarlet nước mắt từ bao giờ đã lã chã lăn xuống, không nói một lời liền lao tới ôm lấy Thân Long. Hắn ban đầu có một chút ngạc nhiên khi mà nghĩ rằng nàng đầu sẽ không chấp nhận hắn dễ dàng như vậy nhưng rồi hắn coi như đã suy nghĩ nhiều, trong hốc mắt cũng ướt ra một chút lệ nhưng là nam nhân cảm động có thể cảm động, tuyết đối không thể khóc. Hắn cười nhẹ, ôm nhẹ lấy Scarlet, bàn tay đưa lên xoa xoa mái tóc đỏ rực của nàng.

Tại thần thức của Scarlet, Viêm Hỏa Đại Đế có một chút nhàm chán ngồi lười tại trên ghế. Nhân loạn quả là dễ bị tình cảm chi phối, như thế cũng còn tốt đi? Còn đỡ hơn cái tên nào đó sau chừng ấy năm tháng không thể hỏi thăm nàng lấy một câu tử tế, khuôn mặt khi nào cũng là cứng ngắc, không phải một tên ưa thích tình thú.

Một bên, Tử Lăng cũng là để ý đôi chút tới Thần Long, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn vui vẻ như thế này, có vui nhưng niềm vui lớn như vậy tới nỗi để hắn ướt mắt là lần đầu nàng thấy. Vậy... đây là cảm giác có con cái sao? 

Nàng thở dài, chừng đó thời gian nàng ấy vậy mà vẫn chưa thể sinh cho hắn một đứa con không phải quá vô dụng đi? Tới nỗi thua kém một nữ nhân nhân loại... phiền muộn này nàng cũng không thể nói ra đi? Nếu lần này trở về... nàng có thể có tin vui chứ? 

Lúc này, tại trong thần thức của Scarlet, giọng Viêm Hỏa Đại Đế mệt mỏi cất lên, phá đi không khi xúc động bên trong nàng

"Thôi nào cô gái, ngươi tương lai dù sao cũng là Viêm Hỏa Đại Đế, có thể hay không ra dáng một chút?"

"Ngươi có thể hay không để ta an bình một chút? Mấy năm nay ta cùng mẹ cũng là quá khổ đi?"

Scarlet có một chút kêu than, không khỏi làm cho Viêm Hỏa Đại Đế chán nản ngồi ườn ra khỏi ghế, thiếu một chút nằm luôn ra mặt đất, hai mắt nàng khép hờ, không hiểu vì sao lại có chút buồn ngủ khi xem những lâm li thế này. Kiếp trước nàng là một cô nhi, ngoại trừ cùng Yami có một chút tình cảm lẫn tin cậy, nàng chưa bao giờ có thể hiểu được gia đình là gì, vậy nên chẳng khó trách nàng sẽ có một chút cảm giác không thích ứng khi nhìn thấy Scarlet lao vào lòng nam nhân kia mà khóc.

"Tùy ngươi vậy"

Hai mắt nàng từ từ nhắm lại, giống như sắp ngủ mất một dạng. Thế nhưng chính lúc này, cảm nhận được một cơn cuồng bạo năng lượng liên tục tỏa ra, hai mắt nàng bật mở, kinh hoàng mà cảm nhận từng đợt đỏ máu năng lượng ma quỷ tràn vào thần thức của Scarlet. Nàng nhăn mặt khó chịu... đây là Yami hắn đang phá giới!

Phía bên ngoài, nguồn năng lượng kinh thiên kia khiến cả mấy người chao đảo, giống như hồn thoát khỏi xác ngây ngốc ra, mãi mãi về sau mới khôi phục lại được ý thức nhưng như cũ bị kìm nén rất khó chịu. Ngay cả Tử Lăng cùng Thần Long là người tại Linh Giới cũng cảm thấy cơ thể như có hàng trăm ngàn thanh gương đâm phải, Tử Nguyệt may mắn hơn cũng chỉ bị đau đầu nhẹ đứng không vững vàng. Về Scarlet, nàng có Viêm Hỏa Thần Lực của Viêm Hỏa Đại Đế bảo hộ, choáng váng mà mông lung chú ý lên tầng trên của nhà.

"Là hắn đang phát động phá giới!"


"Phá giới?"

Scarlet cùng Thần Long, Tử Lăng, Tử Nguyệt đồng loạt chạy lên phòng của Scarlet, Thần Long một chướng đánh ra, nhưng bàn tay giống như đánh phải một bức tường cứng rắn, đây vốn không phải một cánh cửa bình thường nữa, đã bị khóa lại bởi vô số kết ấn.

"Để ta"

Scarlet tiến tới, hai mắt dần bốc lên một màu đỏ rực mạnh mẽ của lửa, tại đầu ngón tay lóe lên một chùm ảnh quang dần hội tụ. Scarlet nhìn lên cánh cửa đầy những kết ấn, không biết được nàng có thể hóa giải được hay không. Bỏ qua suy nghĩ kia, nàng vẽ lên không trung những cổ ngữ, ảnh quang trên ngón tay dùng không trung làm giấy, cứ như vậy từng chữ cái xuất hiện bên trên không trung.

"Phá!"

Scarlet nhẹ gióng nói, dòng cổ ngữ nàng viết xoáy lại trở thành một đạo viêm quang đánh trực diện vào lớp kết ấn chằng chịt, chỉ nghe cờ rắc một tiếng, toàn bộ đều bị phá vỡ hoàn toàn, giống như thủy tinh bung ra mà tiêu tán mất. 

Scarlet mở cửa lao vào, ba người còn lại muốn tiến vào nhưng trong chớp mắt, lớp phong ấn lại tái tạo không có cách nào để vào, lập tức một tiếng trầm đục gào thét vang vọng, ẩn chứa đầy những sát khí vang vào tai nàng.

"Ngươi còn định giam cầm ta bao lâu nữa hả Bóng!"

Yami gầm lên, khắp trên thân thể là những đường vân xích chằng chịt nối dài, hắn càng phát động năng lượng, những đường vân xích kia đều từ hư vô  thực hóa trở thành những sợi xích tím than quấn lấy thân thể hắn để kìm hãm không cho hắn thoát khỏi. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy Yami hắn bộ dạng điên cuồng đến như thế. Hắn từ bao giờ đã quay trở lại nhân dạng thực sự của mình, đang cố gắng cắt đứt đi những sợi xích đang phong bế lấy cơ thể của mình.

"Đây là..."

"Phá giới... hắn bị một kẻ nào đó phong ấn lại năng lực chính của bản thân, đừng nhìn hắn như vậy bá đạo, nếu có thể thoát được khỏi gông cùm kia, năng lực hắn chính xác là không thể nói bằng lời, một ánh mắt cũng có thể hủy diệt trăm ngàn ngân hà"

Viêm Hỏa Đại Đế trầm giọng nói, đó cũng chỉ là nàng nghe hắn nói như vậy. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên nàng thấy hắn phá giới, vẫn như mọi lần, hắn đều điên cuồng như vậy. Cùng với trăm lần như một, Bóng mà hắn nói hẳn là người đã đặt cấm chú lên hắn đi?

Yami hai mắt đỏ ngầu, tay phải đã bé gãy nát một sợi xích từ hư vô, thế nhưng thoát một đầu xích, lại có một đầu khác thế vào phong ấn lấy.

"Ngươi không thể phá nát cấm chú, ngươi không thể, ngươi không thể..."

Bên tai văng vẳng lên giọng nói nữ nhân không nhanh không chậm, hắn không quan tâm, vận dụng năng lượng trong cơ thể mà bẻ gãy cấm chú trên người.

"Vì ngươi mà biết bao thế giới đã bị phá hủy, chỉ cần ngươi phá vỡ luân hồi sẽ không ngày nào được yên ổn"

"Cái ghế thần chủ đó đáng sao? Ngươi truy cầu sức mạnh có mục đích gì? Chẳng phải chừng đó năng lực chưa đủ để ngươi thống trị sao?"

"Ta muốn giết Yami No Kami"

Hắn thở mạnh nói, tuy vậy năng lượng điên cuồng ngày một bành trướng rõ rệt, tất cả sợi xích đã đều run lên, lách cách đã có vài sợi đứt kìa.

"Ngươi sai rồi... người không thể thắng thần... đó là nguyên tắc"

"Nguyên tắc? Ám Vương Đại Đế ta chưa bao giờ quan tâm nguyên tắc, ngay cả ngươi cũng vậy Bóng! Rồi sẽ có ngày ta có thể giết chết ngươi! Đừng vì có thể giết ta một vài lần mà tự mãn!"


Bên tai trầm mặc một hồi, cuối cùng giọng nữ kia một lần nữa vang lên, dường như không vì hắn sắp phá giới thành công mà sợ hãi

"Ngươi điên rồi"

Oành!

Cả cơ thể hắn chính thức thoát ra khỏi cấm chú, một luồng năng lượng đen từ cơ thể hắn dần lan tỏa, thiên địa vì hắn mà chao đảo không dứt, sấm chớp, động đất, thậm trí tại đáy biển dũng nham đã bắt đầu hoạt động trở lại, nhiều nơi vì sự hiện diện của năng lực hắn mà rạn nứt đổ vỡ, giống như một đại thảm họa diệt vong loài người vậy.

"Yami... lần này coi như ta coi thường người, nhưng ngươi nhớ lấy, ba tầng cấm chú nữa không dễ dàng cho ngươi nữa đâu"

Giọng nói băng lãnh vang lên cũng dẫn biến mất vào hư vô...

Chỉ trong hai ba phút, hầu như toàn bộ đô thị đều kinh hoàng không dứt, thế giới này cũng run rẩy trong sợ hãi.

Tử khí tan đi, Yami không còn bộ dạng điên cuồng thoát khỏi cấm chú như trước, hắn hai mắt tĩnh mịch nhìn sợi xích cuối cùng trên tay mình đang dần hóa tro bụi biến mất. Nhưng lời lúc nãy, chính là sự khát máu, dữ tợn mà hắn đã vùi đi. Vì phá giới mà bị kích phát trở lại, nay đã thành công thoát khỏi gông cùm, hắn cũng là vùi lấp đi nó. Hắn có thể chém giết để máu chảy thành sông nhưng chưa bao giờ và cũng không thích thú khi để sự khát máu nguyên thủy chiếm lấy mình, đó là chưa kể lần này khi phá giới hắn đã tận lực thu liễm nhất có thể, nếu không thế giới này đã nứt toác trở thành hành tinh chết.

 Phải... suy cho cùng... hắn vẫn chỉ là con người. Nhưng lời mà Bóng nói, hắn đã đều ghi nhớ...

"Nhân loại không thể thắng thần linh..."

Hắn lẫm bẩm lại, trong lòng không hiểu đang suy nghĩ điều gì...

"Ta truy cầu sức mạnh vì gì sao?"

Hắn nhếch mép cười, trong mắt âm u bỗng lóe lên một tia huyết ảnh rợn người

"Vì ta là đế vương..."

Phía xa xa, không ai hiểu vì sao hắn lại cười, ngoại trừ Scarlet. 

Nàng nhìn hắn với dao động năng lượng kinh khủng dần được thu lại giống như đã biến mất hoàn toàn. Trong đầu nàng cũng đang có câu hỏi giống như khi Bóng đặt ra cho Yami... hắn mưu cầu năng lực để làm gì?

Năng lực khi trước của hắn đã đủ khiến cho hàng vạn kẻ cúi đầu, nay hắn đã phá nát cấm chú đó, năng lực giống như đã cao nay lại càng cao hơn nữa. Mạnh mẽ như vậy hắn đang có mục đích gì?

"Yami..."

Hắn ngước mắt lên nhìn, không có chút biểu tình nào nhìn Scarlet. 

"Ngươi không sợ chết sao?"

"Ta biết ngươi sẽ không để cho ta chết"


Nàng cười nhẹ, đối với việc Yami năng lực tăng lên không biết nên vui hay buồn nhưng nếu là hắn, cho dù làm điều gì đi nữa, có táng tận lương tâm đến như nào đí nữa, nàng vẫn mãi sát cánh bên hắn. Đây là lời hứa cũng là mục đích của nàng.

Hắn ngắm nhìn nụ cười của nàng, miệng cuối cùng cũng nhếch lên một đường

"Này..."

"Ừm?"

"Ngươi có nghĩ rằng... nhân loại có thể giết chết thần linh không?"

Scarlet đưa ngón tay chạm lấy bờ môi, suy nghĩ. Hai mắt nheo vào giống như đang suy nghĩ một điều gì rất khó khăn

"Ngươi bị điên..."

"Hẳn là như thế..."

Hắn thở dài, câu trả lời giống như trong dự đoán của hắn.

Nhìn ra phía ngoài bầu trời dẫn quang đi, hắn hít sâu một hơi thở. Không thế giết Yami No Kami... nhưng hắn phải khiến nàng cho dù thắng cũng phải ôm lấy e sợ.

Dù sao... nàng muốn giết hắn, hắn phản kháng lại.

Chỉ vì một nguyên do...










"Cha... ta đã quay trở lại...hì hì"

































































Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi