SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

"Bí cảnh xụp đổ rồi!!!"

Bên ngoài, lác đác một vài hộ pháp của các thế lực tham gia vào cuộc khám phá bí cảnh không khỏi khẩn trương lên. Không biết là thế lực nào có thể lấy được cổ vật? Nếu như cổ vật thực sự thuộc về thế lực của những kẻ đứng tại đây, khi dâng lên tông chủ sẽ được rất nhiều ích lợi.

Thế nhưng chỉ mình chúng mong chờ cái thứ viển vông đó, chỉ có một mình Cung Thiên Hàn biết rằng, một khi Yami tiến tới bên trong, bất kể thế lực nào đứng hòng mong chờ có thể cướp lấy đồ từ tay hắn, ngay cả đệ tử của nàng cũng là không rõ sống chết, hắn sẽ không ra tay đi?

Cổng bí cảnh giống như gặp phải chuyện gì đó, liên tục rung lên từng đợt, cho tới khi không thể chịu đựng nổi cái thứ màu đen đang bám lấy mình nữa, oanh tạc phát nổ giống như một quả bom vậy. Cả một vùng bị nổ trở thành một cái hố sâu.

Lúc này, trong không trung bỗng lóe lên một luồng sáng yếu ớt, đem đồ đệ của Lam Tinh Cung đồng loạt thả ra ngoài. Ngoại trừ một vài người thương nặng ra, tất cả còn lại đều bị thương rất nhẹ, thậm trí còn có người không bị thương, hơn nữa trong đám y phục trắng tựa hàn băng của Lam Tinh Cung, lại xuất hiện thêm một nữ nhân khoác y phục thêu phượng là người của Ảnh Phượng Các... thế... những kẻ còn lại đâu? Là hơn trăm ngàn mạng người cớ sao hiện tại chỉ có vài chục người đi ra?

Cung Thiên Hàn thở phào, vội vàng cùng Hồng Liên tiến tới đón lấy những người bị thương nặng, bất chợt Cung Thiên Hàn không khỏi khẩn trương khi mà có bốn mươi lăm danh ngạch được đi vào, hiện tại không tính cô gái của Ảnh Phượng Các thì toàn thể đồ đệ là bốn mươi bốn người, còn một người nữa đâu?

"Có bốn mươi lăm danh ngạch, hiện tại còn một người đâu?"

"Ta nhớ không lầm còn có đồ đệ cưng của tứ trưởng lão, nàng vì sao không ra cùng các ngươi?"

Cả một đám nữ nhân nhìn nhau, trong phút chốc không biết phải nói thế nào? Không biết cung chủ có tức giận hay không. Nhưng nàng chết là đáng, một nữ nhân lòng dạ rắn rết như vậy giữ lâu cũng chính là con sâu làm rầu nồi canh, khiến danh tiếng Lam Tinh Cung giảm sút.

"Đừng gọi nữa... bị ta giết rồi"

Yami từ trên không trung hạ xuống, ánh mắt như ma như quỷ nhìn nàng, không chút do dự mà thừa nhận. Hơn nữa không cần hắn do dự, một khi ra ngoài bí cảnh, một luồng sáng bốc lên từ cơ thể hắn, Cung Thiên Hàn có thể nhận ra, đây không phải là năng lượng từ ngọc truy hồn nàng trao cho tứ trưởng lão hay sao? 

Vậy... không còn gì để phản bác nữa, hắn chính là kẻ đã giết đi đồ đệ duy nhất của tứ trưởng lão. Cái nàng lo không phải là hắn, nàng lo lắng rằng trong một giây mất kiểm soát, tứ trưởng lão thực sự có thể rước lấy họa vào thân, kể cả Lam Tinh Cung không chừng cũng có thể chịu chung số phận.

Chân hắn chạm đất, hướng lên những năng lực gia đứng tại đó, không ngần ngại từ trong tay đưa ra lệnh bài đưa lên trước mặt chúng, đưng đưa khiến chúng không khỏi động lên sát tâm.

"Các ngươi muốn thứ này?"

"Ngươi điên rồi Yami! Tại sao lại mang ra cho chúng nhìn!"

Alexis kêu lên, tên này cần thiết phải khoe ra thứ đồ rước họa vào thân mình đó sao?

"Ngươi còn không rõ sao?"


Cung Thiên Hàn lúc này lắc đầu nói

"Cung đại sư người nói như vậy là có ý gì?"

"Ý gì sao? Ý rằng Yami hắn muốn giết chết đám người kia"

"Cái gì!!?"

Không nằm ngoài dự đoán của nàng, cả đám người trên không lao tới hòng giết chết lấy Yami để mà chiếm lấy lệnh bài. Hoàn toàn không nhận ra, thiếu niên đang bất động kia sớm đã muốn giết chết bọn chúng rồi.

Cả đám người lao tới không qua ba bước, giống như có hiệu ứng dây chuyền, từng người từng người một nhục thể lẫn linh hồn vỡ nát, hòa làm một cùng phù văn của hắn.

Tuy đã từng chứng kiến hắn giết chết một tên Hồn Điện bằng cách này nhưng Cung Thiên Hàn vẫn chưa hết sợ hãi. Chỉ mới vài tuần không gặp dường như hắn thực sự đã trở thành một tên ma tôn thực sự, đi tới đâu giết người tới đó. Có lẽ trăm ngàn người tiến vào trong bí cảnh cũng không thoát khỏi đã hóa thành một phần năng lực của hắn. Đó là trăm ngàn người, không phải là một con số nhỏ, truyền ra ngoài hung danh của hắn sẽ càng tăng cao, tới lúc đó không chỉ các thế lực, thậm trí Long Tổ, Thần Điện đều sẽ nhắm tới hắn. Hắn là một tồn tại cấp bậc quá cao rồi, cuối cùng cũng sẽ trở thành cái gai trong mắt tất cả năng lực gia mà thôi.

Tại một bên, Hàn Tiên Lan cùng Huyết Đồng, Bạch Tử đứng cách đó không xa. Một màn vừa rồi không khỏi khiến người luôn luôn bình thản như Hàn Tiên Lan phải dậy lên sóng gió. Nàng cũng là một trong số người muốn tiến vào bí cảnh, cũng cùng chung suy nghĩ với Cung Thiên Hàn rằng một thứ như vậy kể cả nàng cũng muốn huống chi là hắn chỉ còn vài ngày nữa là đối đầu cũng Hồn Điện, vì sao lại không cần kia chứ?

Quả nhiên quyết định đứng ngoài quan sát hắn sẽ hành động thế nào là đúng. Hắn quá tà đạo, đúng với cái danh Ma Tôn được mọi người đồn thôi. Hàng trăm ngàn người tiến vào, hiện tại chỉ còn chục người vì hắn không ra tay có thể trở lại được. Hơn nữa, dường như Cung Thiên Hàn cũng không có quá nhiều phản ứng khi biết hắn đã giết một người trong đoàn, tại đây liệu có bí ẩn gì chứ?

"Đi thôi, với hắn không nên tiếp xúc nhiều"

"Vâng"

Cả ba người tiến nhập vào rừng sâu, rất nhanh đã không còn rõ tung tích. Nhìn theo hướng đó, Yami không khỏi lạnh lẽo cười, coi như nợ hắn một ân tình cũng không phải rằng hắn chịu bố thí. Xem ra  nữ nhân này vẫn là khinh thường hắn, dù sao hắn giết nhiều người như vậy, tới cả đệ nhất Long Kích Bảng cũng bị ngứa mắt, vì sao những kẻ phía dưới không vì nàng ta mà tiến tới muốn ra oai kia chứ? Dường như từ số hai mươi trở đi thường xuyên gặp mặt nhau đi? Sao chúng có thể không biết nhau được.

"Vương Long Lệnh... yếu nhất trong số năm cổ vật, chỉ phát huy được hình thái vốn có nếu tập trung được bốn cổ vật còn lại... chỉ còn lại một..."

Chỉ còn lại duy nhất, hắn không còn vướng bận bất kể điều gì tại nơi đây nữa. Trở về Nhật Bản, đối chiến cùng với thần chiến thêm cả những gì tại quá khứ... một lần dứt điểm. 

"Hơn nữa... đã tới lúc phục thù rồi..."

Hắn âm trầm cười lên, dần dần biến mất trước mặt tất cả, gia tộc Okami... đã tới lúc phải trả giá rồi. Hắn không thù hận, nhưng cơ thể này đặc biệt thù hận, tới độ... muốn chúng chết không thể siêu thoát.

"Ta đành biến nó trở thành sự thực..."








Phía bên ngoài gia tộc Okami ảm đạm một cách bất bình thường, toàn bộ lính canh đều giống như không còn tồn tại hoạt động. Tuy vẫn là sáng nhưng căn biệt thự của gia tộc Okami không khỏi đem lại một màu sắc u tối dị thường. 

Phía bên trong, ngạc nhiên thay Thần Long cùng Tử Nguyệt cũng đang ngồi tại. Bầu không khí trong phòng đang rất rất nặng nề, nếu không phải nói rằng tràn ngập mùi súng đạn, phảng phất có thể xảy ra đấu đá bất cứ khi nào. 

"Ý ngươi muốn rút tên Tử Nguyệt ra khỏi gia tộc?"

Lúc này người ngồi nói chuyện cùng Thần Long không phải là Lavia nữa, lần nàng nàng ta để Hàn Nguyệt làm chủ, hiện đang đứng cạnh Evelon.

Evelon nuốt một ngụm nước bọt, nếu hắn không lầm thì trước đó mấy năm chị em Hàn Nguyệt cùng Tử Nguyệt cùng thích một nam nhân, sẽ không phải là kẻ này chứ?

Ilia cùng Lancer một bên ghế cũng là híp mắt lại thành một đoàn, đây chính là thân sinh của Yami, nếu như lấy lòng được hai người này không phải sẽ tiến gần thêm Yami một bước hay sao? Yami rất mạnh, tại thế giới năng lực gia đều không có ai có thể sánh bằng hắn nữa, các nàng không thể cứ như vậy bỏ qua được. Nhưng hiện tại chưa phải là lúc, các nàng hôm nay tới có một chút việc vặt, bây giờ tình thế giằng co như thế này cũng không tiện xen vào.

"Phải"

"Thần Long, ngươi đừng nên quá hống hách, ngươi nghĩ gia tộc Okami sẽ dễ dàng chấp nhận đề nghị của ngươi?"

Hàn Nguyệt nhìn hai người có phần ghét bỏ mà nói, đây là hai khuôn mặt nàng hận nhất, tới thấu xương thấu tủy, là khuôn mặt cả đời nàng không muốn gặp lại. Hiện tại hắn muốn rút tên Tử Nguyệt ra khỏi tầm kiểm soát của gia tộc? Nàng càng không có ý tốt để cho chúng được thỏa nguyện. 

Thần Long có chút không vui, hắn từ đầu đều là nói lời nhẹ, thu liễm hết mức có thể nhưng nữ nhân này đều là khích tướng lẫn làm khó hắn.

"Không đồng ý cũng không sao, ngay từ đầu các ngươi cũng có coi nàng là một thành viên đâu?"

"Không cần ngươi nhắc nhở, nàng dù là một thứ đồ vật cũng là thuộc về gia tộc, nguoi muốn lấy đi? Không có đâu"

"Ngươi đừng quá đáng!"


"Thì sao? Ngươi tính đánh ta?"

Thần Long suýt chút bạo phát nộ khí nhưng bị Tử Nguyệt ngăn lại, đối với gia đình này nàng không có chút tình cảm nào nữa. Cho dù Hàn Nguyệt có làm khó dễ nhưng từ lâu rồi, nàng đã chỉ giống như là người qua đường, dửng dưng khi nghĩ về những chuyện đã qua.

"Ta và gia tộc... sớm đã không còn tính nghĩa"

Rầm!

"Cứu..."

Từ bên ngoài đột nhiên văng vào một bóng người, Lavia giật thót khi mà đó không phải đứa con đang nằm trong bệnh viện của nàng sao? Làm sao lại bị quăng tới mức độ này?

"Ừm? Cũng rất đông đủ"

Giọng nói từ ma ma quỷ quỷ từ trong không gian vang lên, không ai nhưng riêng Thần Long cùng Tử Nguyệt lại nhớ rất rõ nó.

"Là ai?"

Hàn Nguyệt tức giận thét lên, thẳng hướng nàng ta cảm nhận được giọng nói phát ra tung đòn. Một châm băng xé gió bắn tới góc phòng, Yami dường như cố tình đứng tại đó, chân đưa lên chỉ cần một cước liền đá tan băng châm thành từng mảnh nhỏ. Hai mắt vô hồn có ý cười nhìn nàng đầy lạnh lẽo.

"Ngươi!"

"Ngạc nhiên sao?"

Hắn tiến tới, từng bước chân giống như một hồi trống đánh liên tiếp vào trái tim từng kẻ trong phòng này, sát khí quá năng vượt quá khả năng chịu đựng của tinh thần, kẻ nào kẻ nấy đều đứng như một pho tượng đá, đồng tử chỉ có thể dõi theo bước chân của hắn mỗi lúc một gần mình.

"Ta có chút quà muốn gửi tặng"

Hắn đưa tay đặt lên bàn một thứ gì đó, mất một hồi cả người Hàn Nguyệt giống như chết lặng đi khi mà phía trên bàn chính là đầu của lão gia chủ cũng chính là cha nàng. Khi chết hai mắt còn mở rộng, kinh sợ vô cùng, đây... đây là do hắn làm?

Không chỉ Hàn Nguyệt, Tử Nguyệt cũng chỉ chết lặng khi nhìn thấy cảnh này, quá tàn bạo...

"Ngươi..."

"Đừng hoảng... các ngươi sớm cũng phải nghĩ tới có một ngày như vậy đi??"

Nhìn tới thiếu niên thân đầy máu me đang dẫy chết dưới chân mình, Yami không hiểu sao quỷ dị cười một tiếng, cùng lúc phù văn tại má lần nữa lại sáng lên, không như lần trước nhanh gọn, hắn từ từ khiến cho cơ thể thiếu niên kia biến mất, khiến cả linh hồn hắn tràn ngập trong đau đớn. Chỉ một hồi, cả cơ thể khi trước đã hóa thành hắc quang hợp làm một cùng phù văn trên má hắn.

Run rẩy! Sợ hãi! 


Đó chính xác là những gì tồn tại trong căn phòng này, muốn chạy nhưng dưới sát lực tung hoành từ cơ thể hắn, không kẻ nào có thể động đậy. Mắt Yami hắn híp lại, nhìn tới Lavia, nàng ta sợ hãi nhắm mắt chờ chết nhưng một hai giây trôi qua, không cảm nhận bất kể đau đớn nào từ thể xác, hai mắt nàng ta mở ra. Nhưng không! Phù văn hoa mỹ kia vẫn tỏa ra huyết sắc, khi này nàng ta mới nhận ra, cả cơ thể từ bao giờ đã bị tan biến, nàng còn nhìn thấy là do linh hồn nàng ta còn tồn tại, chẳng qua chỉ là trong giây lát mà thôi, nàng ta cũng sớm trở thành hắc quang hòa làm một với bóng tối của hắn.

"Các ngươi cũng chết"


"Bất kì ai ta muốn chết đều phải chết!"

Hàn Nguyệt sợ hãi lê lết đi nhưng đã không còn kịp, cả thân lẫn hồn đều bị tuyệt diệt hoàn toàn. Lúc này, toàn bộ người của tộc Okami đều đã chết, hắn không chừa lấy một ai, kể cả tộc xa lẫn tộc gần của chúng, tất cả... tất cả đều đã chết!

Hắn thở ra một ngụm khí lạnh đón nhận những đạo hắc quang kia hợp một cùng phú văn, mắt phải hắn giờ đây sáng rực một màu đỏ máu.

Ngay từ đầu khi để hắn rời đi, chúng đã sớm đứng trên lưỡi hái tử vong rồi...

Hơn nữa Yami hắn không còn như trước, bất kì kẻ nào hắn muốn phải chết

Đều phải chết...

Toàn bộ...

Đều phải chết...



















Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi