SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Chiếc xe tải còn cách cô chỉ vài mm,nếu không phải tốc độ hơn thần ,cô đã nằm bẹp dưới đường như trong viên đá hiện rồi.
Vùi mặt vào trong lòng Haruto,cô cảm thấy lòng mình thật đáng hổ thẹn,khi nhớ về những lời Haruto nói khi trước, họ đã kéo cậu ra khỏi vũng bùn của tội lỗi,tại sao cô có thể cả giận mất khôn? Ghen tuông mà sinh ra oán ghét?
Đó chỉ là những vỏ bọc bên ngoài,thực chất rằng cái chết của cô đã được tiên đoán sẵn nhưng thật không may cho lưỡi hái của tử thần rằng vòng chuyển động luân hồi-tái sinh đã bị phá vỡ trầm trọng bởi một kẻ lách luật. Cứu người bị sắp xếp chết mà không quan tâm tới vòng động luân hồi. Nhưng thật không may,hắn chẳng có chút gì quan tâm,luân hồi thì sao? Chuyển sinh là cái thá gì? Hắn đã bao lần bóp nát nó mà cứu người,chẳng ai có thể ngăn hắn! Chỉ có những tên điên muốn hồn thây tan biến thì mới đả đụng đến hắn. Một búng tay thì cũng có thể làm cho kẻ đó bay mất xác.
Chiếc xe lao đi ngay lập tức,tên tài xế đã quá hoảng bởi bóng đen lao ra đón lấy cô gái,và kinh hoàng khi ánh mắt dữ tợn của cái bóng đen đó nhìn thẳng vào mặt khi lướt qua,hắn chỉ biết đường đạp ga mà chạy thật nhanh,ở lại thì chỉ có một điều đó là chết.
Bên kia đường,mọi người đã rút di động ra mà quay lại cảnh tượng vừa rồi bà chụp lại mặt cậu thanh niên kia,quá nhanh! Lao sang đường và bế cô gái thoát khỏi mũi xe trong chớp mắt,thật bá đạo và vi diệu.
<không sao chứ?>(Haruto)
Cậu điềm nhiên nhìn vào cô gái đang dụi mặt vào ngực cậu như một con mèo con run rẩy lên,khóc lóc làm ẩm cả áo cậu.
Thật là trẻ con,không ngờ rằng cô vẫn sẵn sàng nằm trong lòng cậu khi nhìn thấy điều vừa rồi,bình thường thì trong những tựa game cậu từng chời thì lúc đó cô sẽ phải nhảy xuống ngay lập tức và tiếp tục lang thang tìm cái chết chứ? Nhưng điều đó không xảy ra vì một khi còn có cậu ở nơi đây,cô không thể chết.
<tại sao lại cứu chị?>(Mei)
Cậu nhìn thẳng mặt Mei mà nói,thực sự thì cậu chẳng dám anh anh em em nữa đâu,nó vượt quá bộ xử lí trung tâm của cậu
<có lẽ cô cũng là một người quan trọng của cuộc đời tôi?>(Haruto)
Cô bây giờ mới hiểu ra rằng,trong mắt Haruto chưa bao giờ coi cô là người rắc rối,đôi mắt không giống như những kẻ lố lăng tay ba,bốn chút nào. Vẫn có chút lạnh lẽo bên trong nhưng nó vẫn rất quyết đoán,ánh nhìn không chút lung lay,dời chuyển.

<quan trọng? Vậy những cô gái kia là ai? Gia đình sao? Em hãy nói gì đi chứ?>(Mei)
Dù cảm thấy cô lỗi là vậy nhưng cô vẫn rất đau đớn khi nhắc tới việc đó,cô gào thét một câu trả lời thích đang trong tuyệt vọng.
Nhưng cậu vẫn thế,không lung lay,không di chuyển,im lặng bất thường,cậu không có gì để bào chữa.
Cảnh vật bắt đầu lặng xuống,từng dòng người ồ ạt bắt đầu đi chậm dần,chầm dần rồi dừng hẳn,để lại một thiếu nữ  đang khóc bên người mình yêu.
Nhưng cảnh vật lặng xuống có một ý khác,nó không phải do buồn bã mà ánh nhìn cảnh vật xung quanh chậm lại như đùa cợt mà là chính thời gian đã chậm lại.
Vẫn nằm trên bàn tay đó,nhưng tại sao người cô lại lạnh đi? Hay do tay người con trai kia quá lạnh lẽo? Cô lại cảm thấy buồn ngủ thế này?
Cô nhìn phía dưới bụng mình,một cây giáo có hình đầu lâu đã đâm xuyên qua bụng của mình,đây là thời khắc đau buồn nhất,không biết là ai nhưng có lẽ cô đang chết dần. Bởi lẽ cô đã được sống trái với ý trời và đây là chút khung cảnh u ám cuối cùng cô được nhìn thấy trên cõi trần?
Cô từ từ nhắm mắt lại trên bàn tay của người con trai đang bế mình mà trút những hơi cuối cùng,đặt bàn tay lên má cậu rồi bắt đầu rủ xuống,buông thõng,cô đã chết. Trước khi mí mắt khép lại,cô mới để ý rằng,Haruto đang mỉm cười.
Những kẻ mặc đồ đen bắt đầu bước ra từ võng ảnh,với chiếc áo choàng rách rưới,và cây gậy quá cỡ,kẻ cầm đầu bước ra.
<tiếc thật đấy.....tuổi trẻ chưa làm được điều gì nhiều đã phải bỏ mạng vì làm trái luật trời>(Người đàn ông)
<có gì đâu chứ? Cứ coi như là chúng ta hoá kiếp cho con người hạ đẳng kia?>(Cô gái)

<chúng ta là "Tử thần hắc hội",chúng ta  có quyền thu dọn những thứ ngoại lệ như vừa rồi>(Một cô gái khác)
Rồi tất cả những ánh mắt dồn về phía cậu con trai đang bế cái xác lạnh lẽo của cô gái trên tay mà đi tới ngắm nhìn.
<kẻ này cũng phải chết! Hắn đã phá vỡ ý trời>(cô gái)
Rồi tay xách binh khí đi từ từ, cô ta vung thanh giáo của mình lên quá đỉnh đầu trực bổ cậu ra làm đôi nhưng......phá vỡ ý trời,đùa giỡ với những sinh mạng ngu ngốc,đó là điều mà cậu ta đang chờ.
*oành!
Thân trên của cô gái vị vụ nổ khiến tan nát,chỉ còn vùng bụng trở xuống mà đổ rập về phía sau. Tất cả hoảng hồn nhìn về phía đó,kẻ kia-được cho là đã bị "Ám khu ấn" giam cầm tất cả các giác quan,di chuyển lại đang giơ nắm đấm trên hư vô mà nhìn về phía này.
Cơ thể cô gái vừa bị thanh trừng kia sáng lên,chiếc giáo rơi xuống đấy với tiếng *keng! Trầm đục và thở trở lại. Cậu ta đặt cô gái xuống đất mà không nhanh cũng chẳng chậm đạp qua cái xác của kẻ xấu số kia mà di chuyển tới chỗ chúng. Hoang mang tới tột độ,chúng nhìn nhau mà không hiểu điều gì xảy ra.
<kẻ nào vừa ném cái giáo đó?>(Haruto)
Tiếng nói trầm ngâm vang lên trong bầu không gian tĩnh lặng,không ai có thể dời mắt khỏi cậu.
<ta hỏi lại lần cuối! Kẻ nào vừa làm điều đó!?>(Haruto)
Tông giọng đã không còn bình thản như trước,thay vào đó là sự tức giận,cậu thét lên làm những kẻ kia giật bắn mình,hồn như muốn bay ra khỏi cơ thể.

<không nói? Thế ta sẽ có cách để cho các ngươi nói>(Haruto)
Những cú lướt ngang dọc gây hàng tấn sát thương cho những kẻ ngu muội kia,thực sự là đâu còn hơn cả đau,cái cảm giác mà một đấm như bị một chiếc xe tải đâm vậy,xương cốt vỡ vụn,tay chân mỗi kẻ mỗi nơi đỏ rực cả một bên vỉa hè.
Những tàn ảnh bắt đầu hợp nhất với nhau,phi lên trời
<đây là cái giá phải trả cho các ngươi! Đem theo niềm uất hận và sợ hãi mà gửi gắm lại bên dưới địa ngục!>(Haruto)
Trên trời cao,nhưng tia sét và những luồng ám khí tích tụ lại thành một con phượng hoàng đỏ máu,hai con mắt đỏ rực ánh nhìn vào lũ sâu bọ phía dưới mà lao xuống,tạo ra các luồng khí áp suất bổ dọc ,xé nát không gian hai bên,
Cho tới giờ,Tử thần hắc hội là những kẻ sùng đạo,đi giải quyết những linh hồn đáng lẽ chết nhưng không bị chết,nay lại bị một kẻ thực lực bất phàm gieo lại chúng dưới mặt đất,đúng là thực sự hắn nghĩ rằng mình có mắt như mù,thái sơn cao vậy mà cũng không thể thấy.
Trong tình thế nguy hiểm sát nút,thân sắp tàn,hồn sắp thoát,một bóng mờ phi nhanh tới mà dùng hết sức đỡ lấy con phượng hoàng đó,một đôi mắt đen màu trời đêm,khuôn mặt lạnh lùng cùng với vóc dáng nhỏ bẻ nhưng lại có thể đỡ được.
<không biết ngươi là ai? Nhưng đỡ được thì ta cũng có chút khen ngợi>(Haruto)
Những tiếng vỗ tay vang lên.
Cô ta thở dốc,ban nãy nếu cô không dùng kĩ năng phòng bậc thầy thì có lẽ thân cô đã tàn rồi,đây là kẻ nào mà bọn kia dám đụng vào? Cả cô cũng có thể thấy những oan hồn gào thét bên cạnh hắn vậy mà chúng lại cố tình đem hoạ về cho hội.
Bây giờ.....nhịn nhục là trên hết.
<thưa ngài! Chúng tôi chỉ là một hội tuân theo quy luật của tử thần,tất cả đã làm gì đắc tội?>(Trưởng hội)
<làm gì sao? Nếu ta nói là là kẻ đã cứu người được sắp là sẽ chết thì liệu cô định làm?>(Haruto)

Cô giật mình,nếu theo hắn nói và những kẻ nơi đây nói thì lẽ nào là hắn? Kẻ đã phá vỡ vòng luân hồi?
<hãy nói?>(Haruto)
Đến nước này thì chỉ còn cách vuốt ngực mà bỏ qua,nếu không cả Tử thần hắc hội sẽ đi vào biên niên sử mất! Chỉ còn là những chữ cái để thuật lại một thời.
<tôi.....sẽ bỏ qua lần này>(Trưởng hội)
Nhưng hắn lại càng kiêu ngạo mà ra giọng mới nữa
<không phải bỏ qua lần này đâu! Tất cả những lần khác nêu ta còn thấy mặt của người các ngươi......giết không tha!>(Haruto)
*póc!
Tiếng búng tay vang lên,lão già khi nãy chủ mưu phi thanh giáo ra đầu óc nổ tung
<ta vẫn chưa tha cho lão đâu>(Haruto)
Sau những lời đó,cả cậu thanh niên và cô gái đang nằm dưới kia biến mất không để lại chút dấu tích,chỉ còn chiến trường có những kẻ tàn phế và hai cái xác đang nằm đó.


Vừa bí hiểm vừa nguy hiểm


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi