SÁT THỦ TẠI DỊ GIỚI (CUỐN 2): TRỖI DẬY

Ném Lira sang một bên,cậu chẳng thèm quay lại nhìn,giờ thì cần gì quan tâm? Cô ta chưa thể chết bởi bài ba cái đập đầu. Huyền Long Điện dù đến hay đi vẫn còn là một điều kì bí trong cậu,cậu cần tìm thêm một chút thông tin,những chắc rằng không phải nhờ chính phủ.
<chờ đã!>(Lira)
Ngồi gục dưới gốc cây,Lira cô gắng nói,không phải nó cô không chết là may rồi! Mấy cú dụi vừa nãy thì đã là gì? Vì lực tay Haruto tưởng mỏng manh nhưng lại mạnh một cách dị biệt,cứ như......
Haruto đứng im lại,vẫn không quay lại
<tại sao ngươi có thể bá đạo tới vậy!?>(Lira)
<đã bao lầm ta nói rồi? Ta là Ou-sama....>(Haruto)
Oành!
Một tia đen đặc kích cực kì nhanh tới cành cây phía trên đầu Lira,lại tiếp tục rơi xuống một DaiYami tắc kè ẩn thân mình nhưng thoát đâu khỏi lưỡi đao của tử thần? Một tia vừa chạm phải người đã lập tức banh cả thây,không còn chút xương hay thịt,đã bị thiêu đốt không còn phân tử nào
<Từ khi nào.....>(Lira)
<Hay ta nên nói ta là một pháp sư?>(Haruto)
Pháp sư-một chức nghiệp vẫn còn mơ hồ với mọi người nhưng cực kì quen thuộc với những người chơi Game,Lira cũng không phải là không chơi Game. Nghe thấy câu này,cảm như kẻ này tới từ dị giới vậy,pháp sư không phải tiếng nói phổ biến,dù con người có tự thức tỉnh như kẻ này thì cũng chẳng kẻ nào điên mà tự gọi mình là pháp sư.
Cô cũng không phải là không biết về triệu hoán thời thuật,một thuật dùng để dịch chuyển những kẻ mang trong mình sức mạnh được thần linh ban phước. Liệu kẻ này......
<hắn đã đi?!>(Lira)
Chẳng còn ai trước mặt cô cả,chỏ có vài giây quay đi và quay lại,hắn đã biến mất hoàn toàn. Đây là Ou-sama đích thực sao? Hắn quá nguy hiểm,sẽ chẳng bao giờ hắn quay mặt lại nhìn kẻ bị mình hại,thực sự đau nhói!
<Lần sau....mình sẽ trả thù>(Lira)
Một câu nói qur quyết thù hằn nhưng đầy sự ngu ngốc. Vì sao? Vì sẽ chẳng ai đánh bại được hắn. Viển vông hoàn lại chỉ toàn là điều viển vông.

Tưởng chừng đã cách đó đã rất xa nhưng Haruto vẫn mỉa mai
<Trả thù? Hay là bị đánh bại?>(Haruto)


Băng qua từng gian hàng,thật không tưởng tượng đây là Ám vương nguy hiểm,cậu mua từng gian hàng từng chút một,tiền ư? Cậu còn có thể tạo ra tiền ấy chứ? Giờ chẳng còn điều kiện trần tục gì có thể níu chân cậu lại nữa. Mà cũng phải nói rằng nơi nào được kẻ được phong là Ou-sama ghé qua,dù có thế nào? Ít khách hay đông khách đều nghìn nghịt người xúm lại,họ cũng biết ơn Ou-sama vì đã giúp! Đáng lẽ ra là như thế! Nếu cậu không bị đồn là kẻ máu lạnh.
<bắn bia kim loại?>(Haruto)
Cậu dừng lại ở một khu đất rộng,có những tấm bia bằng kim loại,nghe có vẻ khét lẹt mùi hư cấu nhưng đối với hoả ma pháp thì điều này khoing hề khó khi mà làm chảy được,kể cả sức mạnh nào cũng có thể nhưng nó ở khá xa nên những kẻ nào mà kém cỏi lại muốn thể hiện thì tốt nhất đứng tiến lại.
Những học sinh năm ba quản lí ở đó cũng đã nhận thấy Haruto đang ghé mình nhìn vào những kẻ đang khổ sở ở mức độ tân thủ còn khó.
Một cô gái bước ra,việc câu kéo được Ou-sama thì chắc chắn nơi đây sẽ còn đông hơn. Giờ thì ai chả muốn nhân vật này ở gian hàng mình? Nhưng có gan để nói như cô gái kia thôi
<Ou-sama cũng có hứng thú với gian hàng nhỏ bé này sao?>(Cô gái)
<cũng có một chút....>(Haruto)
<ngài có muốn thử? Ou-sama nên thể hiện mình nhiều hơn>(Cô gái)
Nghe theo nghĩa não cũng thấy đây là một lời câu kéo cực kì khó chịu của những kẻ kinh doanh,nhưng kệ! Đây là lễ hội trường,học sinh chẳng muốn câu kéo khách? Nhất là kẻ nổi như cậu
<ta sẽ thử>(Haruto)
Cô gái kia nghe vậy thì như mở cờ trong bụng,ra hiệu đã thành công với những người khác.
<mời ngài chọn mức độ>(Cô gái)
Chẳng cần phải chớp mắt,cậu lựa chọn ngay mức độ chuyên gia,bắn một lúc hai mươi bia kim loại liên tục di chuyển qua lại ở một khoảng cách khá xa. Nhưng người chơi khác bị ngăn không được tham gia khi chế độ chuyên gia được chọn. Họ cũng chẳng bất mãn gì mà ngược lại còn muốn xem thử khả năng của Ou-sama.
Cô gái kia cũng thế,cô không tin trong vài phút cậu có thể hoàn thành hết chỉ tiêu mà còn bị ngăn cản bởi thị lực,lực gió,mức độ năng lượng.
<cô nói rằng ta nên thể hiện nhiều hơn?>(Haruto)
<đúng thế ạ>(Cô gái)
<thế thì đừng đứng tim>(Haruto)
<!!??!!>(Cô gái)
Cô kinh ngạc nhìn những mũi dao màu đen không biết hội tụ từ bao giờ đang lơ lửng trên không trung. Tất cả học sinh ở đó cũng ngạc nhiên và phấn khích vô cùng. Nhưng kẻ không vui nhất là cô gái kia,tiền thường của chế độ chuyên gia cực kì lớn,gần bằng số tiền họ thu được! Nếu không muốn nói là tất cả sẽ chỉ còn vài đồng cắc lẻ nếu Haruto thắng.
Bùm! Oanh!
Những tiếng chát chúa vang lên,toàn bộ đều bị huỷ diệt hết,không còn chút gì,đây là thứ cậu thể hiện đấy!
Huỷ diệt tất cả,mấy cái thứ này đòi làm khó cậu? Buồn cười quá đi.
Những tiếng reo hò vang lên thật to,kéo những người hứng phấn lại gần mà nhìn cho rõ
<ngài.....ngài.....>(Cô gái)

<ta không biết nếu ta lấy phần thường thì gian hàng này có bị xụp?>(Haruto)
Không phải cậu không nghĩ tới nhưng với kết quả vượt mặt thế này thì chỉ có đường phá sản.
<điều đó....đúng vậy! Nếu ngài lấy phần thưởng thì chúng tôi sẽ mất tất cả>(Cô gái)
<ta cũng chẳng quan tâm nhưng.....>(Haruto)
Cậu cảnh báo
<lần sau đừng dại mà thúc ta thể hiện>(Haruto)
Cô lạnh người! Thực sự lời nói của kẻ này rất có trọng lượng,cô không dám cãi lại! Phải rồi! Đây là Ou-sama cơ mà!?
Cậu để cô gái ngồi xuống ghế bên cạnh để trông nom gian hàng mà thở hổn hển,thực sự quá khó thở. Cô ngu ngốc nhìn kẻ đang rời đi,kệ đi! Bây giờ muốn thử tài đã nhiều rất nhiều
<Ou-sama.....ngài là ác quỷ hay thiên linh?>(Cô gái)
<một câu hỏi ngu ngốc>(Haruto)
Cậu cười nhẹ.
Có nhiều kẻ gọi cậu là thiên linh nhưng cũng nhiều kẻ oán thán rằng cậu là ác quỷ,hai thứ đối lập như âm dương khắc nhau vậy! Những kẻ coi cậu là thiên linh thì lại coi những kẻ kia là tà tư,và ngược lại. Tất nhiên chẳng thứ nào cậu quan tâm,vì
<ta Ám Vương mà?>(Haruto)
Đi một đoạn,cậu gặp một nơi cũng khá đông,một quán Yakisoba,nó có lẽ chẳng quen nếu nơi đó không thuộc về nhóm của Mimi cả.
Hamara ,Enri,Funo,Mimi. Bộ tứ này thay nhau thay đổi người để làm Soba và cung cấp cho khách,phối hợp khá ý đấy.
Với ý định tiến lại hỏi chút xíu,một đám người lạ không biết từ đâu ra ngăn lại
<cậu là Haruto?>(ai đó)
<có việc? Cứ nói>(Haruto)
<chúng tôi chưa thể nói,mong cậu hãy đi cùng>(Ai đó)
<ta không quan trong các ngươi là ai? Nhưng các ngươi sẽ biết điều gì xảy ra nếu như ta không vừa ý?>(Haruto)

<chúng tôi biết thưa cậu,chúng tôi có lệnh phải làm cho cậu thoải mái nhất>(Ai đó)
Cậu chẳng muốn đi nhưng cậu biết chúng muốn gì! Muốn ám hại cậu? Đừng có ngu chứ?
Cùng họ hộ tống ra phía ngoài khuôn viên trường,một giọng hỏi từ phía sau làm cậu dừng lại
<Haruto!>(Akako)
<?>(Haruto)
<cậu quen với họ hả?>(Akako)
Vẫn bộ áo cưới đó,Akako có chút đượm lo lắng hỏi
<Tôi có việc phải đi chút,có điều gì muốn nói?>(Haruto)
<chút nữa.....nếu cậu có thể thì.....cậu có thể tham gia vào chương trình chính của lễ hội không?>(Akako)
<để tôi xem>(Haruto)
Cậu bước chân lên xe,Akako hét lên vui vẻ từ xa
<cậu hứa đấy nhé!>(Akako)
Một ngón trở giơ ra! Đã có mục đích để ta về? Còn điều trước mặt thì sao?
<Cha mẹ Mei thì muốn gì ở ta?>(Haruto)
Cả xe chết lặng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi