SÁT THỦ XUYÊN SÁCH


Tuệ Nhi cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp định thần thì đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
- Hoa súng, Người chèo thuyền, Cánh đồng hoa anh túc.
Tuệ Nhi nhìn về phía phát ra tiếng nói thì thấy đó là một cô gái nhỏ nhắn, làn da trắng, khuôn mặt ưa nhìn.
Nhân viên phụ trách trò chơi nhìn cô gái, sau đó khen ngợi cô đã đưa ra đáp án hoàn hảo nhất.

Cô gái sau khi lấy được số tiền thưởng hậu hĩnh kia đã nhanh chóng rời đi.
Tuệ Nhi lẩm bẩm trong miệng.
- Thì ra ở đây có nhiều người không biết về tranh của Monet.
Lời này nếu không chú ý thì sẽ không thể nghe được.

Nhưng cô vừa dứt lời thì Lão Ngũ đột nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, sắc mặt trở nên thâm trầm.
Một lát sau, Lão Ngũ bình thường trở lại, tiếp tục dẫn hai người đi khắp nơi.

Không ai để ý thấy ánh mắt khác lạ của ông ta khi nhìn về hướng cô gái kia rời đi.
Tuệ Nhi cảm thấy nhìn đủ rồi, cũng đã nể mặt Lão Ngũ đủ rồi.

Mục đích của cô đã đạt được, cô tìm một cái cớ rồi nhanh chóng rời hội quán.
Tuệ Nhi vừa đi, sắc mặt Lão Ngũ lập tức tối sầm lại.
Dương Đình Nguyên đang hưng phấn, đột nhiên nhìn thấy Lão Ngũ thay đổi sắc mặt, ánh mắt tràn ngập sát khí.

Hắn sợ Lão Ngũ lật mặt đòi lại số cổ phần vừa cho, nên cẩn thận hỏi.
- Ngũ gia, ngài làm sao vậy?

Lão Ngũ lặng yên không nói, ông ta nhắm mắt tựa người vào lưng ghế, ngón trỏ gõ gõ lên thành ghế từng tiếng một như đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó ông ta chợt mở mắt nhìn Dương Đình Nguyên hỏi.
- Tuệ Nhi có thật là bạn gái của cậu không?
Dương Đình Nguyên không ngờ Lão Ngũ hỏi đến vấn đề này.

Hắn trở nên lắp bắp, nhưng lại sợ nếu nói dối về sau Lão Ngũ điều tra ra không đúng sẽ xử tội hắn.

Nên thành thật nói.

- Thật ra là đã từng.
Lão Ngũ hơi gật đầu, hỏi tiếp.
- Trước đây cô ấy có như thế này không?
- Dĩ nhiên là không.
Dương Đình Nguyên kích động phủ nhận, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Tuệ Nhi trước đây rất nghe lời tôi, vì tôi cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì.

Tôi không biết chuyện gì xảy ra, nhưng sau khi cô ấy bị thương tỉnh lại thì đã hoàn toàn thay đổi.
Cô đã chống lại hắn, thậm chí nhiều lần còn làm hắn xấu hổ trước mặt rất nhiều người.
Lão Ngũ hiểu ra nhướng mày hỏi.
- Ý của cậu chính là tính tình cô ấy đột nhiên thay đổi?
Dương Đình Nguyên gật đầu lia lịa.

Vẻ mặt hắn đầy bất mãn với Tuệ Nhi.
- Có cảm giác như cô ấy đã thay đổi thành một người khác.
Khi nhận thấy Lão Ngũ có vẻ thích Tuệ Nhi, Dương Đình Nguyên lo sợ nói.
- Ngũ gia, Tuệ Nhi cực kỳ gian xảo, thủ đoạn thâm độc, căn bản là một người phụ nữ độc ác.

Tôi khuyên ngài đừng nên tiếp xúc nhiều với cô ta.

Lão Ngũ gật đầu lấy lệ.

Sau đó lấy lý do muốn nghỉ ngơi đuổi khéo Dương Đình Nguyên đi.
Khi chỉ còn lại một mình, Lão Ngũ gỡ bỏ khuôn mặt giả tạo xuống, lạnh lùng đi đến mở một cánh cửa bí mật bên trong một căn phòng.

Ông ta bước đến nhấc chiếc điện thoạt đặc biệt trên tường bấm một dãy số.

Giọng ông ta lanj lùng, tàn nhẫn và đầy sát khí.
- Đã tìm thấy hai kẻ đột nhập.


Nhanh chóng xử lý chúng ngay.
***
Trên đường về, Tuệ Nhi nhận ra một bóng người ở góc đường, chính là cô gái đã đoán ra tác phẩm của Monet lúc nãy.
Cô bé ôm một chiếc túi to, là số tiền thưởng mà cô vừa giành được.

Bước chân thoăn thoắt như sợ người khác phát hiện ra.
Đột nhiên có một bóng đen từ phía đối diện chạy nhanh về phía cô gái.
Tuệ Nhi giật thót người một cái, lập tức đuổi theo.

Cô vừa đến nơi thì thấy một người đàn ông gầy gò, hung dữ đẩy cô gái ngã xuống đất.

Hắn ta cầm một con dao sắc bén trong tay giơ trước mặt cô gái nói.
- Đưa tiền đây!
Sau lưng hắn ta còn có thêm một vài tên cũng mặc đồ đen toàn thân, sát khí đằng đằng nhìn cô gái.
Tuệ Nhi lấy đà chạy nhanh đến, đạp lên tường tung một cú đá mạnh vào tay tên cướp khiến con dao bay ra xa.
- Mày muốn chết sao?
Bọn cướp bị bất ngờ, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, vô cùng hung ác lao vào Tuệ Nhi.

Tuệ Nhi cúi thấp người để tránh né đòn tấn công của chúng, dùng tay không trực tiếp chiến đấu với bọn cướp.
Kungfu của cô thì không phải bàn, nhưng hiện tại cơ thể này quá yếu, sức chịu đựng cũng rất kém, không thể phát huy hết sức mạnh của từng cú đánh.
Một lúc lâu sau, Tuệ Nhi có cảm giác không thể chịu được nữa.

Cô tung một đòn đá mạnh vào tên cướp cuối cùng còn đứng vững.

Bọn cướp vốn tưởng cô là quả hồng mềm, ngờ đâu cô lại là một khúc xương khó cắn.

Tên nào tên nấy bị đánh bầm dập lồm cồm bò dậy quay người bỏ chạy.
Tuệ Nhi cũng không khá hơn là mấy.


Cô bị đánh một đòn khá đau vào ngực, cảm giác ngột ngạt khó thở bủa vây lấy cô.
Tuệ Nhi không còn sức đuổi theo.

Cô nhìn quanh thì không thấy cô gái lúc nãy đâu nữa.

Chắc cô bé vì hoảng sợ quá đã bỏ chạy rồi.
****
Tuệ Nhi trở về nhà với khuôn mặt bầm tím nơi khoé miệng.

Mặt Lưu Vĩnh Thuỵ tối sầm lại, anh nhíu mày hỏi.
- Em bị thương?
Tuệ Nhi vừa thở vừa kể vắn tắt lại những gì đã xảy ra trên đường.

Lưu Vĩnh Thụy sắc mặt nghiêm nghị, ngữ khí đặc biệt âm trầm.
- Em thích lo chuyện bao đồng thật đấy.
Anh ấn mạnh vào vết thương của Tuệ Nhi, cơn đau khiến mặt cô tái nhợt.

Cô phẫn nộ mắng.
- Anh có còn nhân tính không hả?
Lưu Vĩnh Thụy đem hộp y tế đặt bên cạnh Tuệ Nhi, cười lạnh một tiếng.
- Tôi không có nhân tính vậy thì ai có? Dương Đình Nguyên có sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi