SẤT TRÁ PHONG VÂN

Mấy binh sĩ gác thành khó hiểu nhìn bình sĩ lùi lại, nhấc chân định đi. Bọn họ bất ngờ thấy binh sĩ kia che trước mặt, cúi người, gật đầu, nói:

- Người không cần kiểm tra, mời vào mời vào.

- Đa tạ.

Càn Kình ngồi trên lưng ngựa, gật đầu, nói:

- Vị này là bằng hữu của ta...

Binh sĩ lớn tiếng đáp:

- Thế thì khỏi kiểm tra!

Binh sĩ này giơ tay ngăn binh ĩ khác, khẽ rít:

- Các ngươi muốn chết sao? Lần trước hắn đi vào thành cùng Lôi Địch, ta có một họ hàng hỏi thăm được hắn có tham gia vào Hồng Lưu Chiến Bảo!

Mấy Chiến Sĩ hớn hở, mắt sáng rỡ nghe vậy ủ rũ. Cái tên Hồng Lưu Chiến Bảo vào ba tháng trước chỉ là đại danh từ chót nhất trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành, thậm chí người thường lén lôi Hồng Lưu Chiến Bảo ra nói đùa, nói với vài người càng lúc càng trượt dốc: Ngươi ngày càng Hồng Lưu Chiến Bảo.

Nhưng ba tháng trước bỗng có một ngày gia chủ của Lôi gia chết, nữ nhi của gia chủ Lôi gia, Lôi Nguyệt Nguyệt được gọi là Tà Nguyệt Thiên Sứ cũng chết.

Gia chủ của một trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành chết là chuyện siêu lớn trong thành, nguyên nhân chết càng không là bí mật.

Nhưng người trong Vĩnh Lưu thành phát hiện cái chết của gia chủ của Lôi gia không hé lộ ra nguyên nhân tử vong, thậm chí người đi phúng viếng không thấy xác gia chủ của Lôi gia.

Cùng với cái chết gia chủ của Lôi gia, Hồng Lưu Chiến Bảo nhanh chóng mở rộng việc làm ăn, toàn là cướp từ Lôi gia mà ra. Khi mọi người cho rằng Lôi gia tức giận phản kích thì Lôi gia bỗng nhiên im lặng, mặc kệ hành động của Hồng Lưu Chiến Bảo.

Rất nhanh, trong Vĩnh Lưu thành lan truyền một tin đồn rằng gia chủ của Lôi gia bị Lôi Địch đánh chết.

Nhiều người khinh thường tin đồn này. Nếu gia chủ của Lôi gia bị Lôi Địch giết thì sao Lôi gia im lặng quá vậy? Sao không làm gì Lôi Địch? Dù sao Lôi Địch chỉ là Chiến Sĩ bình thường chứ không phải Chiến Sĩ huyết mạch.

Nếu Lôi Địch dễ dàng giết gia chủ của Lôi gia thì sao không thừa cơ mang Hồng Lưu Chiến Bảo tiêu diệt Lôi gia cho rồi? Tuy điều này trái với pháp luật của quốc gia nhưng khi hai bên đã đỏ mắt rồi thì bất chấp tất cả.

Không ai biết sự việc thật giả như thế nào nhưng tình huống Hồng Lưu Chiến Bảo huếch trương, mấy thế lực khác thừa nhận. Thành chủ đại nhân chưa bao giờ đi Hồng Lưu Chiến Bảo thế mà trong ba tháng đã đến Hồng Lưu Chiến Bảo hơn mười lần.

Bây giờ không ai biết đâu là thế lực cường đại nhất trong Vĩnh Lưu thành, nhưng thế lực tạm thời phong quang nhất là Hồng Lưu Chiến Bảo từng xếp chót trong tám thế lực Vĩnh Lưu thành.

- Không nhìn ra được.

Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:

- Ngươi rất nổi tiếng ở đây.

Càn Kình lười để ý đến ma nữ này. Mấy ngày ở chung, Càn Kình đã hiểu rõ Lộ Tây Pháp Lưu Thủy. Chỉ cần Càn Kình đáp lời thì dù phru định hay khẳng định sẽ bị ma nữ này vặn vẹo thành ái muội, cảm giác bị người đùa giỡn thật khó chịu. Bị ma đùa càng khó chịu hơn, Càn Kình không thể thật sự tìm chỗ vắng vẻ 'làm' nàng.

- Nàng hãy điệu thấp một chút.

Càn Kình đi trên con đường không mấy quen thuộc, nói:

- Coi chừng bị người phát hiện bắt lại.

- Ngươi sẽ cứu ta sao?

- Lại nữa rồi.

Càn Kình quất roi khiến con người tăng tốc độ chạy hướng Hải Thanh Nhi.

Tại Vĩnh Lưu thành có tám chỗ rất dễ tìm, một trong số đó chính là Hồng Lưu Chiến Bảo. Bây giờ Hồng Lưu Chiến Bảo là nơi dễ tìm nhất trong Vĩnh Lưu thành, hơn cả phủ đệ của thành chủ đại nhân.

Càn Kình đứng trước cửa Hồng Lưu Chiến Bảo, nhìn tường mới trát phấn, lắc đầu. Mộc Quy Vô Tâm đại thúc đúng là chảnh, Hồng Lưu Chiến Bảo không kiếm được bao nhiêu tiền vậy mà đi trát phấn nguyên tường ngoài, định ăn cơm không khí sao?

- Càn... Càn Kình...

Tằng Xuyên Đông thân hình vạm vỡ ngạc nhiên nhìn Tằng Xuyên Đông, mặt ửng hồng kích động. Tằng Xuyên Đông sải bước dài kéo Càn Kình vào trong Hồng Lưu Chiến Bảo.

Tằng Xuyên Đông nói:

- Theo ta vào, nhanh lên! Đã ba tháng rồi, ngươi đi đâu vậy? Chúng ta mất nhiều công sức hỏi thăm mới nghe nói hình như ngươi đi Càn thành, còn đánh nhau với người Càn gia?

Càn Kình nghiêng người tới trước tăng tốc, ngẩn ra. Không lẽ Càn gia giấu tin? Tuy Hồng Lưu Chiến Bảo không bằng Càn gia nhưng muốn hỏi thăm chút tin tức không phải quá khó khăn, Tằng Xuyên Đông đại thúc toàn hỏi câu nghi vấn.

Tằng Xuyên Đông cảm giác thân thể Càn Kình thay đổi, dừng bước, ngoái đầu ngạc nhiên nhìn hắn.

Tằng Xuyên Đông lắp bắp:

- Ngươi... Ngươi đừng nói với ta là... Thật sự...

- Ừm! Là thật.

Càn Kình gật đầu, nói:

- Ta có đánh nhau với người Càn gia.

- May mắn ngươi không sao.

Tằng Xuyên Đông thở dài một hơi, nói:

- Tin tức nói ngươi bị thương nặng sắp chết. Lôi Địch đại nhân cầm kiếm định đi Càn gia, bao gồm Mộc Quy Vô Tâm đại nhân tính tình nóng nảy cũng muốn đi.

- Cái gì?

Càn Kình thấy nhức đầu. Sau khi Lôi Địch nhập thnáh thì lá gan càng lúc càng to, muốn đi Càn gia.

- Chẳng lẽ hắn đi thật? Cường giả nhập thánh tới cửa thì chuyện lớn.

Tằng Xuyên Đông liên tục lắc đầu, biểu tình nghĩ mà run:

- Suýt đi thôi. Bởi vì người báo tin nói rất có thể đây là tin giả, trong lời đồn ngươi đánh Càn Thần Vũ Tru Ma cửu chiến hấp hối, bởi vậy hai vị đại nhân chờ tin càng chắc chắn hơn. Nhưng may mắn ngươi trở về, nếu còn chưa có tin tức truyền lại thì bọn họ thật sự sẽ đi Càn gia.

- Cút cho nàng tử! Bà nội nó, lão tử có còn là bảo chủ của Hồng Lưu Chiến Bảo không? Dám cản đường lão tử...

Bùm!

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Một chuỗi tiếng thân thể va chạm với bàn ghế gỗ vang lên từ sâu trong Hồng Lưu Chiến Bảo, mấy chục người lục tục khuyên nhủ.

- Lôi Địch đại nhân, chúng ta hãy chờ một lúc đi, còn chưa xác định tin tức là thật hay giả.

- Bảo chủ đại nhân, bảo chủ đại nhân! Đó là Càn gia, là Càn gia! Vì một Càn Kình... Không đáng!

- Không đáng? Đó là bảo chủ tương lai của các ngươi, ngươi còn cho rằng hắn không đáng sao?

Càn Kình trợn to mắt nhìn mọi người xô đẩy nhau, Lôi Địch, Mộc Quy Vô Tâm sải bước đi nhanh. Từ khi nào Càn Kình trở thành bảo chu tương lai của Hồng Lưu Chiến Bảo? Sao bản thân Càn Kình không biết gì?

Càn Kình nhìn một người bị Mộc Quy Vô Tâm hất văng, trong lòng ấm áp. Biết rõ có lẽ sẽ đối đầu với Càn gia Chân Sách hoàng triều nhưng vẫn đi vì Càn Kình...

- Hai vị đại thúc vội vàng đi đâu vậy?

* * *

Đại sảnh náo nhiệt bỗng yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn Càn Kình đứng trước cửa, tập thể thở phào.

- Ha ha ha ha ha ha! Càn Kình!

Mộc Quy Vô Tâm huơ cánh tay thô to đẩy đám người cản đường, sải bước chạy tới ôm Càn Kình vào lòng.

- Tiểu tử, ba tháng rồi, ta lo chết mất!

Bàn tay to, cánh tay rắn chắc vỗ lưng Càn Kình phát ra tiếng thùng thùng.

Càn Kình dùng hai tay mạnh ôm bảo chủ của Mộc Quy Vô Tâm vóc người to như gấu.

- Ai dà, sao sức lực của ngươi mạnh nhiều như vậy? Eo của ta, eo của ta... Tiểu tử, ta là người lớn tuổi, ngươi nhẹ chút... Nhẹ chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi