SÁU BẢO BẢO THIÊN TÀI DADDY MẶT THAN HÃY CHỜ ĐÓ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 80: Đó không phải là một vụ tai nạn xe hơi hay va chạm mà là một vụ cướp!

Đối với sự xuất hiện của Phong Thần Nam, Thời Ngọc Diệp cảm thấy bị sốc và có chút e ngại.

Vốn dĩ cô định đợi đến khi đã chuẩn bị tâm lý ổn định rồi mới trực tiếp nói chuyện với anh, nhưng không ngờ anh lại chủ động đến tìm.

Cảm thấy lúng túng không thể giải thích được.

Sau khi lên xe, cô chủ động nói trước.

“Hôm nay tổng giám đốc Phong đến gặp tôi có việc gì không?”

“Tôi nghe nói mấy ngày trước cô tới công ty của tôi, vậy mà lại không lên gặp tôi?”

Thời Ngọc Diệp không che giấu mà gật đầu nói: “Đột nhiên không muốn đi lên nên mới rời đi”

“Là bởi vì phải gặp mẹ tôi sao?”

“Cũng không phải hoàn toàn như vậy.”

“Bà ta đã nói gì với cô?”

Khóe miệng Thời Ngọc Diệp nở một nụ cười: “Anh cho rằng bà ta sẽ nói gì với tôi?”

Anh lặng đi một lúc, đôi mắt cụp xuống.

“Nếu như vào ngày hôm đó bà ta có nói điều gì đó khiến cho cô khó chịu hay không thoải mái thì cho tôi thay mặt bà ta xin lỗi cô”

“Không cần đâu”

Thời Ngọc Diệp nhún vai và nói: “Hôm đó, bà Phong đã đưa cho tôi 6 tỷ để tôi không đến tìm anh nữa, hay có thể nói biến mất càng xa càng tốt”

Khóe miệng Phong Thân Nam khẽ co giật.

Thời Ngọc Diệp từng nói rằng không có bất cứ một bất động sản nào dưới tên cô trong thành phố này lại có giá dưới 30 tỷ, vậy chỉ với 6 tỷ thì đối với cô đã là gì? Vậy mà mẹ anh thật sự cũng dám lấy ra để đuổi người ta đi, cũng không nghĩ sẽ bị mất mặt.

“Vậy cô không lấy 6 tỷ đó sao?”

Câu hỏi đó khiến Thời Ngọc Diệp không khỏi bật cười: “Tại sao? Tổng giám đốc Phong đây chả lẽ lại đến mức vắt chày ra nước như vậy sao, chỉ với 6 tỷ đồng mà cũng không muốn tôi lấy sao?”

“Ý tôi không phải như vậy”

Phong Thần Nam mím môi, không biết nên giải thích như thể nào.

Anh hoàn toàn không quan tâm đ ến số tiền được ghi trên tấm ngân phiếu chỉ là anh muốn xem xem cô có chấp nhận tấm ngân phiếu ấy hay không, anh chỉ muốn hiểu thái độ của cô mà thôi.

“Tôi đã lấy nó, nhưng sau đó tôi đã đưa cho bà ta một tấm ngân phiếu trị giá 300 tỷ đồng”

Lời nói của Thời Ngọc Diệp khiến cho Phong Thần Nam bị sốc.

“Vì cái gì cô lại đưa cho bà ta một tấm ngân phiếu?”

“Để trong tương lai bà ta sẽ không làm phiền tôi nữa.”

Ngôi ở ghế phụ phía trước, Đăng Dạ Hiên cố nén khóe miệng co giật, thật muốn sùng bái Thời Ngọc Diệp mấy câu.

Anh ta cũng đã có thể tưởng tượng được vẻ mặt vui sướng của bà Phong khi bà ta được Thời Ngọc Diệp ném tấm ngân phiếu vào tay.

Anh ta chưa bao giờ thấy ai dám phản lại bà Phong như vậy, thật sự anh ta không ngờ rằng cô Thời lại có thủ đoạn như vậy, thật sự làm người khác hả hê.

Sau một hồi chuông dài, anh ta mới nghe thấy Phong Thần Nam lên tiếng.

“Cô nghĩ quá nhiều rồi”

Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Thời Ngọc Diệp rất rối bời, do dự không biết có nên nói chuyện đứa trẻ với anh không.

Xe đi đến ngã tư thì bất ngờ có một chiếc ô tô xuất hiện phía trước để chặn đường, may là tài xế dừng lại kịp thời, Đằng Dạ Hiên đang định nói với tài xế thì bất ngờ lại có một chiếc xe lao vào từ phía sau.

Am!

Chiếc xe rung chuyển rõ rệt.

“Đó là tai nạn xe hơi hay chỉ là va chạm thôi?”

Đăng Dạ Hiên hỏi tài xế, nhưng người tài xế cũng không thể đưa ra câu trả lời chính xác.

Lúc này, hai chiếc xe ô tô tấn công ở phía trước cũng đồng thời mở cửa, một nhóm người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống.

Đằng Dạ Hiên nhìn kỹ trong gương nhưng lại thấy rằng người đứng đầu thật sự là Vân Mặc Tích, hơn nữa bên má anh ta còn có vết bấm tím.

“Tổng giám đốc Phong, đây là đội bảo an của cô chủ”

Phong Thần Nam cau mày, nhưng Thời Ngọc Diệp đã rất ngạc nhiên.

“Sao cả người anh lại bị thương đến như vậy?

Anh đã làm gì?”

Phong Thần Nam cũng khó hiểu nhìn Đằng Dạ Hiên: “Làm sao vậy?”

“Tôi cũng không biết, tôi đã sai người dùng một số thủ đoạn để giải tán chúng theo chỉ dẫn của anh, nhưng không nói rõ là có động thủ hay không”

Không ai biết rõ nguyên do ra sao.

Trước khi để họ kịp hành động thì Vân Mặc Tích đã bước tới, để thuộc hạ dưới tay bao vây quanh chiếc xe Rolls-Royce, ra hiệu cho Phong Thần Nam mở cửa kính xe.

“Tổng giám đốc Phong, anh chơi cũng thật hay, đánh lạc hướng của chúng tôi rồi lại sắp xếp cho người mai phục, vậy mà cũng không sợ sẽ làm phật lòng chúng tôi rồi từ đó đem lại kết cục không hề tốt đẹp cho gia đình anh sao?”

“Tôi không cho người phục kích anh”

“Trong ấn tượng của Vân Mặc Tích tôi, Phong Thần Nam anh không phải là kẻ hèn nhát không dám đứng ra nhận việc mình đã làm như vậy.”

Phong Thần Nam cũng không có ý định lãng phí nước bọt với anh: “Anh có thể tự mình điều tra, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh tới tính sổ với tôi”

Nhìn anh như vậy, đột nhiên Vân Mặc Tích không hạ quyết tâm được, không biết có nên tin tưởng Phong Thần Nam hay không, tuy nhiên anh cũng nhanh chóng hoàn hồn trở lại và giải quyết những việc quan trọng.

“Tôi nhất định sẽ điều tra kĩ những chuyện cần điều tra, bây giờ tôi yêu cầu tổng giám đốc Phong giao cô chủ lại cho chúng tôi”

“Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà sau.”

“Xe bị va chạm, tổng giám đốc Phong nên đi tìm người sửa lại đi, không cần phiền anh phải tiễn tôi về nhà”

“Không có phiền phức chút nào cả”

“Xin đừng làm tôi khó xử, tổng giám đốc Phong”

Hai người nhất quyết không ai nhượng bộ ai.

Những người vệ sĩ ở xung quanh xe đều có vẻ ngoài rất hung dữ và gian ác, khiến cho người ngoài nhìn vào liền biết không dễ để khiêu khích bọn họ. Hơn nữa, trên người bọn họ đều có vết thương, mắt đỏ ngầu, dường như đang sẵn sàng để trút hết căm phẫn ra đến cùng.

Thời Ngọc Diệp cảm thấy mình cần phải lên tiếng.

“Tổng giám đốc Phong, tôi nghĩ đã không còn sớm nữa. Tôi nghĩ nếu như anh muốn đưa tôi về cũng không dễ dàng, vì vậy xin anh vui lòng để tôi rời đi”

Sau đó, cô cũng không quan tâm Phong Thần Nam có nói gì nữa không, dứt khoát xuống xe xách túi đi về hướng Vân Mặc Tích.

“Thưa cô, tôi xin lỗi, chúng tôi đã không bảo.

vệ cô thật tốt, xin cô chủ hãy trừng phạt tôi”

“Được rồi, tôi biết đó không phải lôi của anh Mau đưa tôi về, tất cả xe ở phía sau đều bị chúng ta chặn cho không đi được rồi kìa”

“Được, thưa cô chủ”

Vân Mặc Tích khoát tay một cái để ra hiệu, mọi người cũng lần lượt lên xe, đưa Thời Ngọc Diệp rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Đăng Dạ Hiên và tài xế xuống xe để kiểm tra rồi sau đó mới quay lại để báo cáo với Phong Thần Nam: “Xe bị va chạm và móp một chút, tuy nhiên bây giờ việc lái xe sẽ không bị ảnh hưởng gì”

Anh ậm ừ, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Đi kiểm tra xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.”

“Vâng”

Ở phía bên kia, sau khi được Vân Mặc Tích đưa đi, Thời Ngọc Diệp liền quan tâm hỏi han ngay lập tức.

“Đã có chuyện gì xảy ra với các anh?”

“Bên ngoài nhà hàng lẩu, chúng tôi bị đánh lạc hướng sau đó lại bị phục kích, sau đó thì chúng tôi bät đầu chiến đấu, may mà lực lượng cứu hộ đuổi kịp, nếu không thì chúng tôi cũng sẽ bị thương vong khá nhiều”

“Anh có nghĩ rằng tất cả bọn họ đều là người của Phong Thân Nam hay không?”

Trước khi anh nói, vẻ mặt của Vân Mặc Tích tối sầm lại: “Tôi cũng không rõ, nhưng rõ ràng là vừa rồi là cùng một nhóm người, những người dẫn chúng tôi đi rất điêu luyện, họ đưa chúng tôi đến vị trí đã bị phục kích từ trước, hơn nữa trên tay bọn họ đêu mang một thứ gì đó.”

Sau khi Thời Ngọc Diệp nghe thấy điều này thì cô không thể không cau mày.

“Không phải bọn họ là những người mà chúng ta đäc tội trong bữa tiệc tối đấy chứ?”

“Tôi không biết, nhưng dù bất kể như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ điều tra lại.”

Về đến nhà, sáu đứa trẻ đang lo lăng, khi nhìn thấy mẹ bình an vô sự thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm bước tới ôm châm lấy cô.

“Mẹ ơi, chúng con thực sự sợ chết khiếp, khi mới nhận được tin báo, chúng con đều rất lo lãng.”

“Không sao đâu, mẹ rất an toàn”

Vân Mặc Tích bước vào cúi đầu xin lỗi sau đứa trẻ: “Xin lồi các cậu chủ, chính sự sơ suất của Vân Mặc Tích và thuộc hạ đã khiến chúng tôi rơi vào bây của kẻ xấu.”

Thời Ngọc Diệp đột nhiên nghĩ đến điều gì đó ngay lập tức hỏi: “Vân Mặc Tích, làm sao anh lại biết tôi bị Phong Thần Nam bắt đi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi