SÂU BƯỚM THOÁT XÁC

Để chọn ra giải đặc biệt không cần thiết phải xinh đẹp, quan trọng là phải gây ấn tượng được với ban giám khảo. Mỗi người có một gu thẩm mĩ khác nhau, không ai là người đẹp nhất vậy nên phần trình bày hay biểu diễn phải khiến người khác trầm trồ. Ví dụ như năm ngoái có học sinh thuyết trình bằng hai thứ tiếng, có người lộn nhào ngay trên sân, lại có học sinh mặc bộ quần áo tự chọn trong tiết mục cuối là tự tay may,... nhìn chung, họ phải tạo ra được sự khác biệt.

Nhìn sơ qua là biết có 14 cặp thì hơn nửa số đó là đang hẹn hò, phần còn lại là đã có bạn trai hoặc gái. Là người thường xuyên đi lại giám sát hành lang, thỉnh thoảng hắn vẫn bắt gặp mấy học sinh đang hôn nhau hoặc đút cho nhau ăn.

Sang tới tiết mục thứ 2, đám trai bên dưới đã bắt đầu chán, rủ nhau lên tầng hai bấm điện thoại. Hai tiết mục trước một cái là vũ điệu dân tộc, một cái là vũ điệu Châu Âu, đều có nội dung là mang đến cái nhìn tốt đẹp về các nền văn hoá. Tới tiết mục thứ 3, một người hoá trang thành con gián bỗng bước lên sân khấu, ngoảnh mặt lại mới biết là Triêu Thiên Chương.

Thẩm Quyền suýt chút nữa phun hết chai trà ô long vừa uống.

"Cái gì thế này?"

"Bảo vệ môi trường, phòng tránh các loại côn trùng gây hại."

Có lẽ là do nhà trường cố tình gài tiết mục này ở đầu để lên tinh thần cho cái đám sắp bỏ đi gần hết ở phía dưới bởi vì bộ mặt của Triêu Thiên Chương ghép vào bộ đồ gián trông rất buồn cười.

Một con gián mặt liệt.

Quả nhiên phía dưới phát ra tiếng cười khúc khích, không khí cũng nóng dần lên. Có không ít người đã lấy điện thoại ra quay, thậm chí Tạ Hưng ngồi cạnh hắn còn phá lệ cười ra tiếng.

Cặp đôi chính của lớp 10A3 đóng vai một cặp vợ chồng đang dạy mấy đứa con đứng xung quanh cách diệt côn trùng. Bọn họ lấy ra một tấm bìa các tông to gấp 3 lần bình diệt côn trùng, bên trên vẽ hình y như thế, xịt về phía con gián khổng lồ. Triêu Thiên Chương kêu thất thanh, ngạ khuỵu về phía cánh gà.

Mẹ nó, con gián này đến chết rồi cơ mặt vẫn không nhích nổi một tí!

Triêu Thiên Chương không nói với hắn chuyện này, nếu cậu ta nói sớm phỏng chừng giờ này Thẩm Quyền cười nhiều quá tê mồm.

Điểm đặc biệt của cặp đôi này là không ăn diện những bộ trang phục xa hoa như các đội khác mà thay vào đó là đeo khẩu trang, chân tay bảo hộ kín mít. Bạn nữ thuộc dạng cao, tầm 1m75, bịt hết mặt mũi lại khiến khán giả phía dưới không nhận ra là nam hay nữ.

Tạ Hưng để ý thấy đám nhóc lớp mình cũng xem rất chuyên chú.

Trình diễn xong 14 tiết mục đã là 5 rưỡi chiều, Thẩm Quyền nhìn đồng hồ, thấy người bên cạnh có vẽ đã chán rồi. Phần trả lời câu hỏi là phần nhàm chán nhất, các đội thi đều đã biết hết kịch bản, chỉ cần đọc như một cái máy là xong, thậm chí có người còn chẳng hiểu hết tờ giấy trong đó viết gì.

Ánh chiều tà đỏ rực rơi xuống phiến lá xanh mơn mởn, chạy dọc theo thân cây mà đổ xuống mặt sân. Mặt trời rực rỡ như hòn lửa, khuất dần sau toà nhà cao tầng. Bóng nó phản chiếu trên ô cửa kính, buông những tia nắng cuối ngày ôm lấy ngôi trường.

Thẩm Quyền ngẩng đầu lên trời, nghĩ nghĩ thế nào bỗng hỏi cậu:

"Cậu muốn đi chơi không?"

Tạ Hưng cảm thấy chán là thật nhưng cũng không quên nghĩa vụ của mình.

"Không phải chúng ta nên ở lại trường để dọn dẹp sao?"

"Tôi cũng không nói là sẽ ra khỏi trường." Thẩm Quyền cười.

Hắn muốn lên sân thượng.

Sân thượng là nơi cấm kị, thậm chí nó còn không có cầu thang để đi lên, cách duy nhất để trèo lên được là bắc qua cái thang ở hành lang nhà C hoặc lên cái khoảng sân trống trên tầng 4 mà chèo. Tạ Hưng ngạc nhiên, từ trước tới giờ chưa có học sinh nào tới nơi này mà ngay cả giáo viên cũng không có. Có lẽ là do nhà trường sợ học sinh nhảy lầu hay gì đó bởi không chỉ cấm lên tầng thượng mà lan can mỗi tầng đều rất cao, tuy có thể trèo lên được nhưng luôn có người túc trực phía dưới, chỉ cần ngoái cổ ra đã bị quát ngay.

Cái gì càng bị cấm người ta càng tò mò, Tạ Hưng cũng không phải ngoại lệ.

"Anh có cách để lên đó sao?"

"Thỉnh thoảng tôi hay lên đó với bảo vệ để kiểm tra mấy đường ống hoặc dọn dẹp, trên đó có một cái sân lát gạch rộng lắm."

Khuôn mặt cậu lộ ra vẻ chờ mong.

"Trên đó không bị vướng mấy toà nhà cao tầng, còn có thể ngắm hoàng hôn. Trong mấy phim tình cảm lúc ngắm hoàng hôn người ta thường hôn nhau luôn!"

Tạ Hưng: "..."

Bỏ đi, dù sao Thẩm Quyền cũng không làm thế thật.

Hai người họ rời khỏi ghế, đi cầu thang sau lên tầng 4. Họ là giáo viên, những người xung quanh có nhìn thấy cũng không nói gì nhiều, dù sao hai người họ cũng không còn nhỏ nữa. Câu lạc bộ báo chí sau khi chụp ảnh chán chê đã rời khỏi tầng 2, tụ tập thành một nhóm trong sảnh phía sau sân khấu. Đứng từ trên tầng 4 cũng nghe rõ tiếng nhạc xổ số phát ra từ dàn loa phía dưới vậy không biết các học sinh ngồi đầu đã chịu khổ thế nào.

Thẩm Quyền dẫn cậu qua lỗ thông ở dãy B thì phát hiện thang đã bị mang đi mất, hắn bèn dẫn cậu trèo qua sân tầng 4. Trên tầng 4 có thừa một khoảng sân trống, thường là chỗ để đám học sinh đến đó sống ảo. Thỉnh thoảng nhà trường sẽ cho đặt thêm chậu hoa trên đó và đó cũng là nơi cất trữ bàn ghế bỏ và dụng cụ thể dục cũ. Khoảng sân ấy không có mái, chỉ cần chân đủ dài là có thể trèo lên được.

Thẩm Quyền đạp lên nóc tủ đựng dụng cụ thể dục, sau khi trèo lên rồi mới vươn tay kéo cậu lên cùng.

Lần đầu tiên Tạ Hưng phá luật lên tầng thượng lại không phải 12 năm học mà tận tới khi cậu trưởng thành rồi mới được lên đó một lần. Mãi sau này khi nhớ lại, ấn tượng về nơi ấy là ánh chiều tà đỏ rực và nụ cười rạng rỡ của người kia.

Hoàng hôn nhuộm màu cảnh vật, nhì đâu cũng thấy một màu đỏ ấm áp. Không bị các toà nhà cao tầng che khuất, ngôi sao ấy có cơ hội được tỏa sáng rực rỡ. Hình dáng tròn trịa của nó cũng chẳng còn bị kẻ nào ngáng đường, hiện ra trước mắt hai người họ.

Trái với suy nghĩ của Tạ Hưng, trên này rất sạch sẽ, khô thoáng, vừa nhìn là biết phần sân trên thường xuyên được quét dọn.

"Đến đây ngồi đi."

Thẩm Quyền cười, vẫy vẫy tay với cậu.

"Anh thường xuyên lên đây sao?"

"Không hẳn, tôi cũng không phải loại người thích ở một mình, lên đây ngồi 2-3 tiếng cũng chẳng để làm gì."

Ngược lại với hắn, Tạ Hưng rất thích ở một mình. Không phải nghe tiếng thúc giục mỗi sáng sớm, không phải lo nghĩ cho từng bữa cơm cũng chẳng phải bù đầu vào công việc, ngày đêm chấm bài. Gió xuân ôm lấy khuôn mặt cậu, len lỏi qua mái tóc đen nhánh. Tạ Hưng bỗng thở ra một hơi, nằm vật xuống sàn gạch mà ngước mặt lên trời.

"Cậu không sợ bẩn sao?" Thẩm Quyền hỏi, trong giọng nói còn mang theo sự nuông chiều dễ thấy, ngay cả ánh mắt cũng trở nên hiền từ.

"Không sao, lát nữa đằng nào cũng tắm." Tạ Hưng nghiêng đầu nhìn hắn, khoé mắt cong lên thành hình lưỡi liềm: "Thẩm Quyền, gia đình anh có hay hối thúc anh sớm lấy vợ sinh con không?"

Đàn ông 23 tuổi là đã bị mọi người giục ầm lên, huống chi là Thẩm Quyền đã hơn 30 tuổi rồi vẫn còn đang ngồi gặm bánh bao. Đôi lúc Tạ Hưng thật sự quên mất người này hơn mình 5 tuổi bởi trước mặt cậu, hắn luôn cư xử như trẻ con.

"Có đó, giục 5-6 năm rồi nhưng bố mẹ tôi chỉ muốn tôi lấy vợ để có người bầu bạn khi về già thôi, không cần tôi có con."

Người nhà hắn không muốn đón thêm một đứa nhóc bị thần kinh nữa về.

"Vậy sao. Người nhà em cũng giục nhiều lắm." Tạ Hưng cười khổ: "Họ luôn muốn em có con trai để cuối đời còn có người phụng dưỡng, lo hương khói cho ông bà tổ tiên mà ngay từ khi em lên lớp 6, em đã biết mình không làm được."

Thẩm Quyền cảm thấy người kia đã bắt đầu mở lòng với mình rồi. Gần nửa năm hắn dành hết tâm tư cho một người cuối cùng cũng được đáp lại.

"Em có 2 người bố và 2 người mẹ, họ không hoà thuận cho lắm. Trước khi về nhà bố mẹ nuôi, em từng sống trong trại trẻ mồ côi." Thanh âm Tạ Hưng vẫn đều đều như vậy, tưởng như cậu chỉ đang kể chuyện phiếm mà thôi.

"Ở đó có rất nhiều trẻ con, chúng rất gầy, em cũng gầy. Sau khi được nhận nuôi, em đã rất vui. Mẹ nuôi của em không thể sinh con, họ đành nhận em từ trại trẻ. Họ với ông bà nội và ông bà ngoại không hoà thuận mấy, bởi vì mẹ em không thể sinh con nên bị nhà chồng coi thường và bên ngoại cũng không thích. Ban đầu em không phải họ Tạ mà là họ Trần, Trần Mạnh Hưng."

Nói đến cái tên này, cơ thể Tạ Hưng hơi run lên.

"Em đã sống một cuộc sống rất bình thường cho tới năm lớp 10, lớp 11. Sau đó có một số chuyện không hay đã xảy ra, để tránh sự miệt thị từ người khác, gia đình em đã chuyển vào miền nam. Tuy nhiên vì bố không thể đổi công ty nên chỉ có em và mẹ lên Sài Gòn. Không ngờ rằng,...hai năm trước mẹ nuôi em bị tai nạn xe, liệt cả hai chân. Mẹ em nằm viện và cũng chính tại bệnh viện ấy, em gặp lại mẹ ruột của mình."

Nói đến đây, Thẩm Quyền đã hiểu vì sao Tạ Hưng chụp hình cùng một người phụ nữ khác nhưng lại gọi một người phụ nữ khác là "mẹ". Ngay cả khi cậu không có tình cảm với bố mẹ ruột, thứ chảy trong người cậu chính là dòng máu của họ, cậu có trách nhiệm với họ, phải có hiếu với cha mẹ.

"Mẹ em nói bà ấy đã tìm em rất lâu rồi, thậm chí còn tới cả trại trẻ mồ côi đã đóng cửa để hỏi thăm. Bà ấy nói bà rất nhớ em, năm ấy là do bà chẳng đủ tiền nuôi sống bản thân nên mới bỏ em mà đi, bây giờ khá giả hơn rồi muốn nhận lại con và cả...muốn con mình bỏ họ của bố mẹ nuôi đổi sang họ chồng mình."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi