SÂU BƯỚM THOÁT XÁC

Đây là lần đầu tiên Tạ Hưng cảm thấy kinh tởm một người đến vậy. Người phụ nữ kia cũng muốn đánh gã ngay tại bệnh viện nhưng suy cho cùng gã cũng là do bà rứt ruột đẻ ra, bà không nỡ đánh mà chỉ biết quỳ sụp xuống, sắc mặt trắng dã.

Người chết thì cũng chết rồi, kẻ phạm tội có pháp luật xử lý.

"Bản năng của đàn ông, sinh ra đã như thế rồi!"

"Im miệng! Tao không phải đàn ông, mấy người kia không phải đàn ông chắc? Có ai như mày không?!"

Lộc Bình không phải con người, con người mà không kiềm chế được bản năng của mình thì có khác gì con thú trong rừng? Chẳng còn ai coi gã là người mà nhìn gã với đôi mắt như thể đang nhìn một con ấu trùng xấu xí.

Hơn 3 giờ sáng, Triêu Thiên Chương đưa Triêu Thị Kim trở về nhà, Thẩm Quyền cùng cậu cũng bước ra khỏi cửa bệnh viện. Sau một đêm, Triêu Thị Kim già đi trông thấy, ắt hẳn là lại xuất hiện thêm mấy sợi tóc bạc. Khuôn mặt bà nhăn nhúm lại sau khi khóc, vẻ tiều tụy không thể giấu nổi. Triêu Thiên Chương cụp mắt, quay sang nhìn hai người họ mấy cái rồi quay đầu đi mất.

Bọn họ làm ầm ĩ ở bệnh viện, không ít bác sĩ đã chạy ra khuyên ngăn. Sau khi cảnh sát tới bắt Lê Lộc Bình đi, bọn họ mới giải tán.

Càng gần hè, khoảng thời gian đêm đen chiếm ưu thế càng ít. Mới 3 giờ sáng, bầu trời đã ngả màu nhàn nhạt, từng cơn gió se lạnh lay động đống lá khô bên vệ đường.

Cái chết của Lê Ngọc Linh không ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng của nhà trường nhưng nó ảnh hưởng tới Triêu Thị Kim. Bà coi con bé như con đẻ, con bé hiện tại xác đã lạnh.

Tạ Hưng đi sau lưng hắn, để người kia có không gian riêng. Nếu như lần hai người họ gặp Lê Ngọc Linh tại hội thi học sinh thanh lịch mà biết, có thể con bé đã không bước tới bước đường cùng. Cậu không thân với Lê Ngọc Linh không có nghĩa là cậu sẽ không cảm thấy gì.

Lê Ngọc Linh còn quá trẻ, con bé đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời.

Tạ Hưng vô thức nói ra suy nghĩ của mình.

"Có những thứ không thay đổi được đâu." Thẩm Quyền đáp nhàn nhạt: "Sinh, lão, bệnh, tử, những thứ đó có cố đến mấy cũng không đổi. Dương khí đã cạn kiệt, không thể tiếp tục sống trên đời được nữa."

["Bất cứ chuyện gì con cảm thấy khó có thể nói với bố mẹ, hãy tâm sự với thầy cô, thầy và bọn họ sẽ không bao giờ từ chối lắng nghe con."]

Lần diễn ra hội thi học sinh thanh lịch, Thẩm Quyền đã nói câu này với Lê Ngọc Linh. Lúc đó cậu còn không chú ý, giờ nghĩ lại không phải nó hoàn toàn khớp với tâm lý của con bé.

"Khoan đã...anh biết gì đó, phải không?"

Tạ Hưng vị suy nghĩ của mình doạ sợ, đứng sững lại.

Và anh đã không cứu nó?

Thẩm Quyền luôn nói hắn hiểu cậu, nói hắn có khả năng đọc vị và nhìn thấy tương lai của người đó. Nhưng Tạ Hưng không tin hắn. Người bình thường sao có thể đọc mệnh của người khác?

Hoặc là do hắn vốn không phải người bình thường.

"Đúng. Anh biết con bé sẽ chết vào tháng 4. Anh biết vấn đề của nó có liên quan đến tình dục. Nhưng anh không nhìn ra con bé có thai và không hề biết thủ phạm là ai." Thẩm Quyền thừa nhận: "Tận tới lúc anh nhìn thấy anh trai của con bé, anh mới nhận ra."

Vậy chẳng khác nào nói hắn thấy chết không cứu? Nhất là khi Lê Ngọc Linh còn là học sinh của mình.

Khả năng của Thẩm Quyền là đọc vị, tầm ảnh hưởng của nó chỉ dừng lại ở đường đời của một người. Giả dụ như Thẩm Quyền có thể biết một người sẽ bị giết nhưng không thể biết người đã giết người đó là ai. Sau khi hắn gặp tất cả các nghi phạm hắn mới đọc vị từng người một và chọn ra thủ phạm. Giống như Thẩm Quyền vô tình thấy anh trai của Lê Ngọc Linh mới biết Lê Lộc Bình là bố đứa bé.

Như đọc được suy nghĩ của hắn, Thẩm Quyền bỗng cười khổ một tiếng, vươn tay vén lọn tóc ôm lấy gò má cậu, nói một câu chẳng liên quan:

"Lần đầu em nghe thấy tiếng máy hàn của nhà bên cạnh, em sẽ cảm thấy phiền, ra nhắc họ dừng lại. Nhiều lần nghe thấy tiếng máy hàn mà biết mình không làm gì được, em sẽ tập làm quen với chúng, không thể kêu ca mãi được."

Trong lòng Tạ Hưng bỗng lạnh toát.

"Hồi anh học lớp 2, anh nhận ra giáo viên chủ nhiệm của mình sẽ chết khi đi thang máy trường. Anh bảo cô ấy hãy chuyển sang đi thang bộ, cô ấy cười cười nghe theo, còn dắt anh đi cùng. Sau đó chiếc thang máy kia đúng là sập thật còn cô ấy thì vẫn chết, ngã gãy cổ từ cầu thang xuống, máu me be bét. Lúc đó anh vẫn còn đang đứng trên cầu thang cùng cô ấy."

Thẩm Quyền tiếp tục kể chuyện:

"Anh bảo với bác hàng xóm rằng ông ấy đừng đến công trường hôm nay, ông sẽ gặp tai nạn. Ông ấy không nghe, kết quả là bị đá tảng đè nát người, mặt biến dạng đến con cái cũng không nhận ra. Có một cô gái, anh bói cho cô ấy là cô sẽ bị xe tông, đừng ra ngoài bây giờ. Cô ấy nghe theo nhưng kết quả là hôm ấy có trộm đột nhập vào nhà, cô ấy bị tên trộm đâm 15 nhát khắp cơ thể. Còn có một bạn nữ suýt nữa bị người lạ hãm hiếp, anh nhận ra nên đưa cô ấy về, kết quả là tối hôm đó cô ấy bị cha dượng hiếp dâm, tự sát ngay sáng hôm sau."

"Anh chỉ cho một chú chỗ nấp khỏi bọn đòi nợ thuê vì biết chúng sẽ đánh gãy tay anh ta nhưng không ngờ rằng trong lúc đi trốn, anh ta tự trượt chân, hai tay cũng phế luôn."

"Còn rất nhiều người như thế nữa. Sau này anh nhận ra rằng sinh tử không thể thay đổi được, muốn thay thì bản thân người đó phải trả cái giá đắt cắt cổ. Dương khí đã hết rồi, không bằng cách này thì cách khác, họ cũng sẽ qua đời."

Điều kinh khủng nhất chính là ông trời cho hắn khả năng đoán tương lai người khác nhưng lại bắt hắn để mặc người đó chết đi. Thẩm Quyền không thể thay đổi vận mệnh, một ngày kia hắn phát hiện ra người mình yêu sắp qua đời, hắn bị buộc phải trơ mắt nhìn người đó chết đi. Bởi vì ông trời không cho không ai cái gì bao giờ, khả năng đọc vị vượt trội hơn đồng nghĩa với hắn sẽ mất đi cái gì đó.

Tạ Hưng mím môi, một lúc sau mới mở miệng chậm rãi:

"Anh thật sự...rất mạnh mẽ. Nếu là em, em đã sớm phát điên từ lâu rồi."

Hắn cũng là con người, không phải kiểu người sẽ mặc kệ người khác ra sao. Có lẽ đây là lí do Thẩm Quyền có bệnh tâm lý trong người nên không chịu kể với cậu.

Thẩm Quyền mỉm cười, không nói gì.

Hắn không phát điên, hắn đã bị điên từ khi sinh ra.

Nói hắn là kẻ thấy chết không cứu cũng đúng nhưng Thẩm Quyền đã từng cố cứu rất nhiều người rồi lại trở mắt nhìn thi thể bọn họ được đưa vào lò hỏa thiêu, lâu ngày phải tập làm quen. Năng lực này là một loại lời nguyền, người không có thì luôn ước ao mà người có rồi lại thấy sợ hãi.

Tuy nhiên hắn vẫn còn cơ hội. Không thể cứu những người mình yêu thương thì có thể khiến họ thanh thản đi phần nào. Chỉ cần nhìn thấy các đối tượng tình nghi, Thẩm Quyền sẽ biết ai là kẻ có tội rồi giao chúng cho luật pháp xử lí. Đó là sự chuộc tội cuối cùng của hắn dành cho những người đã khuất.

"Chúng ta về thôi."

Thẩm Quyền ngoảnh đầu lại nhìn cậu, cười như không.

Quanh công viên không một bóng người. Chốc chốc lại có một chiếc xe máy lao vút qua, lay động ánh đèn điện, áng mây trắng trôi bồng bềnh trên nền trời thoáng đãng, làm bộ vô tình. Thủ đô chỉ ngủ yên trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, như con quái vật hung ác cuộn mình dưới vách đá. Toà nhà chính của bệnh viện như mũi giáo trắng đâm thẳng lên bầu trời, đứng sừng sững giữa khuôn viên xanh ngát.

Tiến thêm một bước nữa, một bước nữa, Tạ Hưng dang tay ôm lấy hắn. Trong khoảnh khắc, Thẩm Quyền cảm giác như tim mình ngừng đập, sững sờ. Một lúc sau hắn mới mỉm cười khẽ, ngoảnh đầu lại nhìn cậu:

"Tại sao em lại ôm anh?"

"Không biết..."

Tạ Hưng cụp mắt. Tự nhiên cậu bỗng muốn ôm người kia vào lòng, muốn bảo vệ người kia, muốn trở thành điểm tựa, muốn người đó mở lòng hơn, để cậu cũng cảm nhận được nỗi đau của người đó. Thẩm Quyền đã giúp cậu tháo từng dây xích kéo cậu lại nhưng hắn lại muốn chịu đựng một mình.

Thẩm Quyền biết cậu hiểu lầm rồi nhưng vẫn đứng đó để người kia ôm.

Bệnh tâm lý của hắn hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện những người hắn quý trọng chết đi.

Nhìn trước tương lai là một loại lời nguyền tàn nhẫn. Nhìn thấy mà không thể thay đổi thì chẳng khác nào xem một bộ phim truyền hình chiếu tự động trên ti vi. Tạ Hưng cũng không mở miệng an ủi hắn. Lời nguyện ấy kéo dài tới khi trút hơi thở cuối cùng, trong lòng cậu tự biết có an ủi cũng vô ích, tìm cách vượt qua mới là giải pháp.

Hai bóng người đen xì đổ xuống mặt đường, đứng mãi ở đó không chịu nhúc nhích, tận tới khi ánh đèn đường vụt tắt.

—————

Lời tác giả:

Không hiểu đầu năm nay tôi ăn phải cái gì mà đen như than vậy, tay còn chưa lành hẳn thì mắc covid;-;


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi