SÂU BƯỚM THOÁT XÁC

Với những người đã là giáo viên ở trong trường lâu năm, những cuộc gặp mặt bất chợt thế này rất bình thường. Thẩm Quyển ở trong trường 6 năm cũng không tính là nhiều nhưng đủ để hắn làm quen với danh xưng "thầy".

Thẩm Quyền gật đầu với con bé, lách người đi lên tầng 2. Tạ Hưng nhận ra đó là học sinh trường cậu dạy, hỏi hắn:

"Là học sinh của anh sao?"

"Không phải nhưng tôi hay nói chuyện với cô Kim, con bé là học sinh cưng của hiệu trưởng đấy. Thực ra con bé là trưởng câu lạc bộ Taekwondo mà tôi phụ trách câu lạc bộ ấy nên cũng có thể nói nó là học sinh của tôi."

Hiệu trưởng mới của trường này là cô Kim, Triêu Thị Kim. Cô gái lúc nãy ở trong ban chấp hành đoàn trường trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng, hơn nữa Triêu Thị Kim rất quý học sinh, không cần phải tiếp xúc quá nhiều cũng có thể dễ dàng bắt chuyện.

Tạ Hưng gật gật đầu, không hỏi gì thêm.

Mua xong, Thẩm Quyền kéo cậu tới một quán phở thìn mở vào giữa trưa, nằm gần các cơ quan nhà nước, chuyên phục vụ các suất ăn cho nhân viên. Tạ Hưng mua hộp phấn, bút bảng, khăn riêng cùng vài quyển sách. Dòm vào trong túi, cậu thấy cả nắm tẩy, ước chừng 9-10 cục. Thẩm Quyền nói hắn thích sưu tầm vỏ gôm.

Tạ Hưng: Chứ không phải anh thích sưu tầm Hello Kitty à?

Ăn uống xong xuôi, Thẩm Quyền đưa cậu về.

Chuông điện thoại vang lên, hắn nghe máy. Tạ Hưng đứng bên cạnh để ý, cơ mặt Thẩm Quyền hơi co lại như bị nắng hắt thẳng vào mặt, hắn "Hả" một tiếng rồi gật gật đầu, nói là sẽ tới ngay.

"Anh có việc phải đi sao?"

"Bạn tôi bị trộm móc hết tiền, tôi phải tới đón cậu ta ở bến xe." Không đợi Tạ Hưng hỏi thêm, khoé mắt Thẩm Quyền giật giật: "Là giáo viên dạy hoá."

Tạ Hưng: "..."

Không phải cái người hôm trước đấy chứ?

"Vậy mai gặp lại nhé."

"Kệ nó, cho nó chờ, tôi đưa cậu về trước đã."

Tạ Hưng: "..."

Chắc chắn là cái người hôm nọ rồi.

Gần 2 giờ chiều, Thẩm Quyền có mặt ở ga tàu hoả. Tiếng bánh xe với đường sắt ầm ĩ trên cầu Long Biên, đoàn người đổ ập xuống từ nhà ga nằm trên con dốc, tụ tập trước sân. Ai ai cũng đội một chiếc mũ vải chắn nắng, tay xách nách mang, thoạt nhìn cực nhọc vô cùng.

Xuyên qua đám người không ai giống ai, Thẩm Quyền thấy một chàng trai cắt tóc ngắn đứng trước cửa nhà ga. Cậu ta mặc một chiếc áo phông xám kẻ sọc, dưới là quần bò, khuôn mặt đỏ bừng vì chen chúc. Tuy vậy, trên khuôn mặt cậu trai nọ lại không để lộ một chút cảm xúc bực bội hay khó chịu nào.

"Thầy Chương."

Chàng ta liếc mắt nhìn Thẩm Quyền một cái, cúi xuống xem đồng hồ. Người tên Chương này thấp hơn hắn tới nửa cái đầu, dáng người dong dỏng, mặc mỗi áo phông khiến cậu ta trông rất gầy, khuôn mặt luôn giữ vẻ nghiêm túc khó gần. Mái tóc ngắn bị cháy nắng thưa thớt, không che nổi cái trán cao của cậu ta.

"Mày về suốt dịp hè, nghỉ 2/9 còn tranh thủ về tiếp làm gì?"

"Tao đây có tới lần hai, tao đi từ hôm nghỉ hè đến giờ."

"Không tham gia khai giảng?"

"Không tham gia."

Biết là mày không phải giáo viên chủ nhiệm nhưng có cần ngang ngược đến thế không?

Triêu Thiên Chương là bạn cùng trọ với Thẩm Quyền từ năm nhất đại học, tuy vậy, thời gian hai người họ được nhận vào trường lại lệch nhau. Triêu Thiên Chương vào sớm hơn còn hắn đi dạy thuê kiếm tiền, làm phục vụ trong quán cà phê, nhân viên bán hàng, mãi 2 năm sau mới được về.

Chen chúc qua đám người, Thẩm Quyền cùng Triêu Thiên Chương ra khỏi ga, xuống dốc lái xe trở về.

"Tao nhớ là mày với ông bà cũng đâu có hoà thuận lắm, ở với nhau 3 tháng mà vẫn trụ được."

"Không, tao về bên bà ngoại chứ không phải bên nội." Triêu Thiên Chương đáp lạnh nhạt: "Mấy năm nay tao có lúc nào về bên kia đâu."

Cũng phải, hai người họ đều 30 rồi, cái câu "bao giờ lấy vợ" đã vang khắp làng quê từ năm hai người họ 24. Nhìn thằng em họ 22 tuổi đã có 3 con, Thẩm Quyền cảm thấy nó không phải con người.

Thiên Chương là những vì tinh tú, những gì đẹp đẽ nhất, được ví như trăng sao trên bầu trời. Trước đây, ông nội cậu ta đã nghĩ ra cái tên này. Sau khi ông nội mất, gia đình bên nội của cậu chàng không ổn lắm, Triêu Thiên Chương cũng bị nói nhiều nên không hay về quê.

Không tiếp xúc nhiều sẽ thấy Triêu Thiên Chương rất lạnh nhạt, nói chuyện còn vô cảm, chẳng có nhấn nhá gì cả nhưng quen lâu mới thấy là do cơ mặt tên này không hoạt động nổi, rất khó đoán đang vui hay đang buồn nhưng Thẩm Quyền biết cậu ta không có ý xấu.

Ở trường, hai người họ không xưng "mày-tao", chỉ khi ra ngoài, không mặc đồng phục trong trường mới ngang nhiên như vậy.

"Ở đó mấy tháng hè, mày không dành thời gian soạn lại giáo án hả?"

"Dùng cái cũ là được rồi, hơn nữa không phải ở quê tao không có mạng." Triêu Thiên Chương liếc mắt: "Có người yêu hả? Tự dưng quan tâm tao thế?"

Thẩm Quyền cười ngu.

Thầy giáo Thiên Chương nhìn hắn như nhìn người ngoài hành tinh.

Hai người họ thân nhau được 12 năm, từ khi cả hai mới 18. Cùng học một trường đại học, cùng làm tại một quán cà phê, cùng phòng trọ, cùng nơi làm việc, Triêu Thiên Chương rất hiểu hắn. Trong chuyện tình cảm, hai người họ khác nhau ít chỗ, một người chưa gặp được người mình yêu, một người sẽ không bao giờ gặp được người mình yêu. Chính vì vậy, hai con chim bồ câu này 30 tuổi vẫn không vừa mắt ai.

Ít nhất là cho tới khi hắn gặp Tạ Hưng.

Tiếc là gia đình Triêu Thiên Chương không biết điều đó. Sau khi ông nội mất, gia đình họ xảy ra một số tranh cãi liên quan tới tranh chấp tài sản. Họ Triêu bị sát hại dưới thời Lê do nghi dính tới các loại bùa ngải, làm chuyện phi pháp. Người cuối cùng còn sống trong tộc đã dựng lại cơ nghiệp của cha ông.

Nhưng hiện tại, không chừng gia đình này sẽ tận diệt như ngày trước.

Ra khỏi nhà ga, Thẩm Quyền trở cậu ta tới đồn cảnh sát báo là bị móc túi, ước chừng 30 phút sau, hai người họ ra khỏi đồn, lái xe trở về nhà. Họ Triêu rất giàu, Triêu Thiên Chương còn trẻ đã có nhà riêng, xe riêng, cách nhà hắn không xa.

Dường như những gì đến với cậu ta đều dễ dàng, không phải sống trong khu tập thể tầm thường cũng không cần lo chuyện tài chính. Nếu là bạn bè qua đường có lẽ đã ghen tị tới chảy nước mắt nhưng thứ gia đình cậu ta đã đánh đổi vì vật chất thì không bù đắp được.

Đó là lí do vì sao Thẩm Quyền không kì kèo với cậu bao giờ.

Đưa Triêu Thiên Chương về nhà, Thẩm Quyền lái xe vòng lại đường cũ, trở về khu tập thể cũ kĩ. Hắn lột hết vỏ mấy cục tẩy trong túi dán vào một quyển sổ, phần lõi thừa đem cho đám sinh viên trong trường đại học mĩ thuật.

Xế chiều, hắn đóng sách, xoay người đi xuống lầu mua đồ ăn tối.

Thẩm Quyền mang theo điện thoại, tiện nhắn tin cho người kia.

[Cậu ăn tối chưa?]

Ước chừng 5 phút sau, Tạ Hưng trả lời hắn:

[Em chưa.]

Thông thường, vào giờ này Tạ Hưng đã ăn rồi, Thẩm Quyền cũng thường nhắn với cậu. Thẩm Quyền nghĩ nghĩ một hồi, hỏi cậu:

[Nhà mất điện sao?]

[Vâng ạ.]

[Sang nhà tôi đi.]

Đầu bên kia lặng thinh một hồi, nhắn lại:

[Không cần phiền thế đâu ạ, ở Hà Nội cùng lắm là mất 3 tiếng, giữa trung tâm thành phố không thể mất lâu được.]

Loại bếp cậu dùng là bếp từ, không phải bếp ga. Mất điện một cái thì không nấu ăn được.

[3 tiếng nữa là 10 rưỡi tối rồi, tôi cũng chưa ăn tối, cậu muốn đi ăn không?]

[Nhà anh cũng mất điện sao?]

[Tôi không biết nấu.]

[Tôi hết tiền rồi.]

[Lương tháng chưa về.]

Lương tháng chưa về mà còn đòi đi ăn!

[Đi ăn đi.]

Ước chừng nửa phút sau, Tạ Hưng gửi cho hắn một bức ảnh con chó vàng làm dấu "Ok đại ca".

Cậu ta dễ thương phát khiếp.

Thẩm Quyền không sang cửa hàng tiện lợi mua bánh bao nữa mà hẹn cậu dưới đồn cảnh sát gần đó rồi mới đi ăn. Khoảng 20 phút sau, Tạ Hưng xuất hiện, tay xách theo vài chiếc túi ni lông.

"Lại gặp nhau rồi."

Tạ Hưng hơi lúng túng, xoa xoa gáy. Cậu đã nói mai gặp lại, không ngờ gặp nhau sớm thế.

Tạ Hưng không mặc áo sơ mi như thường ngày mà là áo phông đen, nhìn từ xa khiến hai người họ trông rất giống đang mặc áo đôi. Cặp kính đen trên sống mũi thẳng tắp không làm che đôi mắt nâu nhàn nhạt của Tạ Hưng. Cậu mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, không ôm lấy chân mà hơi rộng so với bắp chân cậu.

Thẩm Quyền lấy tay che miệng.

"Anh sao vậy?"

"Đau tim."

Tạ Hưng: Đau tim sao lấy tay che miệng?

Trong túi đựng rau đã nhặt từ trước, thịt lợn, cà chua và vài món đồ lỉnh kỉnh. Thẩm Quyền để ý tới mấy cái túi trên tay cậu, hỏi:

"Không đi ăn ngoài sao?"

"Đi ăn ngoài tốn tiền lắm. Hay là em nấu cho anh nhé."
————————————————————————

Hậu trường:

Khỉ con Triêu Văn Hải: Con cháu tôi lên sàn rồi, tôi có được thơm ké không?

Tác giả: Thêm cảnh đi thắp hương mộ tổ nhé.

Triêu Văn Hải: "..."

(Thực ra người đầu tiên họ Triêu trong vũ trụ "Thổ Sen" và "Sâu bướm thoát xác" là Thiết Lĩnh phu tử sống từ thời Ngô Quyền chứ không phải tổ tiên của bạn này bắt đầu từ thời Lê. Thiết Lĩnh phu tử nhặt một đứa bé về đặt là Triêu Thanh Ty, Triêu Thanh Ty đặt tên cho học trò mình là Triêu Văn Hải, Triêu Văn Hải lấy Hoàng Yến Mị mới có tộc người sau này.

Nhưng mà từ lúc Triêu Thanh Ty mất thì toàn bộ thông tin về ổng về hết tộc người Mị gòy dòng họ Triêu chẳng biết gì)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi