SAU ĐÓ THẾ THÂN THỤ GIẢ CHẾT

Tần Chu nhặt hộp thuốc mỡ trên mặt đất lên, quay lại liếc Hạ Dương một cái nói: "Đi vào trong đi."

Hạ Dương cau mày nhìn thoáng qua Lâm Trì Tiêu ngoài cửa nhưng vẫn đành phải ngoan ngoãn xoay người trở về phòng.

Tần Chu cầm thuốc mỡ khó xử nhìn Lâm Trì Tiêu nói: "Thật ngại quá... Cảm ơn anh đã cho tôi thuốc."

Lâm Trì Tiêu có chút tò mò nam nhân trong phòng kia là ai nhưng cũng không có hỏi nhiều, chỉ đáp lại: "Không sao thì tốt rồi, tôi về phòng trước đây."

Lâm Trì Tiêu đang định rời đi thì chợt nghĩ ra điều gì đó, thuận miệng hỏi: "Thế lần sau chúng ta còn hẹn không?"

Ý Lâm Trì Tiêu là muốn hỏi lần sau Tần Chu có còn muốn hẹn nhau đến nhà hàng tự phục vụ đó nữa không.

Tần Chu gật đầu đồng ý: "Được."

"Vậy thì chốt tuần sau nhé." Lâm Trì Tiêu cười vẫy vẫy tay rồi quay trở lại phòng mình.


Tần Chu đóng cửa phòng lại, đi vào bên trong. Hạ Dương ngồi im lặng trên sô pha, vừa nhìn thấy Tần Chu đã quay lại liền nhíu mày hỏi: "Em còn muốn hẹn lần sau sao?"

"Ừm." Tần Chu gật đầu, sửa sang lại chăn bông trên giường cho gọn gàng rồi nói với Hạ Dương: "Còn có việc gì nữa không? Không có việc gì thì về đi."

Hạ Dương không muốn rời đi, vì thế trả lời: "Có việc."

Tần Chu chui vào trong ổ chăn, hai mắt nhìn thoáng qua Hạ Dương: "Muốn lên giường?"

"Không phải." Hạ Dương đi tới, thấp giọng nói: "Chỉ là muốn đến gặp em thôi."

Tần Chu tùy ý đáp lại: "Không phải lên giường vậy thì anh đi về đi."

"Không quay về." Hạ Dương nhíu mày, cuối cùng đành sửa lại đáp án: "Làm."

Tần Chu: "Vậy thì anh nhanh lên, sáng mai tôi còn phải quay phim."

Nói xong, Tần Chu liền chống người dậy, vươn tay cởi cà vạt cho Hạ Dương. Hạ Dương cũng đồng thời cởi bỏ áo khoác tây trang, rồi gấp gáp cúi người xuống đè lên Tần Chu.


Trên người Tần Chu chỉ mang một cái áo ngủ, muốn làm cũng không cần phải cởi ra, có thể trực tiếp đi vào từ vạt áo ngủ. Hạ Dương giam cầm Tần Chu dưới thân mình, nhưng còn chưa kịp có động tác nào tiếp theo thì cổ tay đã bị nắm lại.

Tần Chu vội vàng ngăn Hạ Dương, thở hổn hển: "Tôi ở trên."

"Đầu gối em sẽ bị đau." Lần này Hạ Dương không đồng ý.

Tần Chu nhíu mày, lại lấy cà vạt bên cạnh qua, nói: "Vậy anh che mắt lại."

Hạ Dương không cầm lấy: "Không che."

"Thế thì tắt đèn đi."

Hạ Dương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn người thiếu niên bên dưới.

"Tắt đèn." Tần Chu lặp lại lần nữa.

Hai người đối mắt giằng co với nhau, không ai chịu nhường ai. Đến cuối cùng, vị kim chủ Hạ Dương đành chịu thua, nghe theo ý Tần Chu mà đi tắt đèn.

Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hai tiếng hít thở mập mờ. Hạ Dương cúi xuống, áp chặt cơ thể ấm áp của mình vào người bên dưới. Lần này, động tác của Hạ Dương rất nhẹ nhàng, tựa như sợ làm đau người trong ngực mình.


Chẳng qua Tần Chu lại có chút không quen với nhịp điệu này của Hạ Dương, bèn duỗi tay chọt chọt bả vai hắn thúc giục: "Mau dùng sức đi."

"Sẽ đau đấy." Hạ Dương vùi đầu vào cổ Tần Chu, đè nén hô hấp, trầm giọng nói: "Hắn đã làm em bị thương rồi."

Cái tên A Nam kia thô bạo đến mức làm cho đầu gối của em ấy bị thương nặng như vậy, càng khỏi phải nói tới phía sau.

"Anh không thể làm em đau hơn được."

Tần Chu không có kiên nhẫn, vòng tay qua cổ Hạ Dương trực tiếp hỏi: "Anh rốt cuộc có làm được không? Nếu không được thì nói, tôi có thể đi tìm người khác."

Hạ Dương bị nửa câu làm cho suýt kích động mất lý trí, may là kịp kìm nén lại: "Em đừng tìm hắn."

Sau đó, động tác của Hạ Dương hơi buông lỏng ra một chút. Bất quá hắn vẫn là lo lắng cho thân thể của Tần Chu nên cũng không dám làm quá nhiều.
Sau khi kết thúc, Hạ Dương vòng tay ôm Tần Chu vào lòng, đôi môi kề sát vào tai cậu thầm thì: "Em đừng tìm hắn."

Tần Chu chưa kịp hồi phục lại, hơi thở hổn hển dồn dập, tâm trí còn đang đắm chìm trong dư âm của trận làʍ ŧìиɦ lúc nãy. Hạ Dương cúi người hôn tới hôn lui gương mặt cậu, không ngừng lặp lại câu nói kia.

"Đừng tìm hắn."

Tần Chu mở mắt ra, có chút lười biếng trở mình cùng Hạ Dương mặt đối mặt. Tần Chu đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết của Hạ Dương, không chút để ý nói: "Tôi hẹn trước với người khác, liên quan gì đến anh?"

Hạ Dương cũng nắm lấy bàn tay đó: "Bạn giường chỉ cần tìm một người là đủ rồi, tìm người khác không sạch sẽ."

"Người bên ngoài không sạch sẽ, rất dễ lây bệnh cho em." Hạ Dương tiến tới tựa hồ muốn hôn môi.

Tần Chu vẫn không thích hôn, quay đầu tránh đi, hỏi: "Anh nói người khác không sạch sẽ, còn anh thì sao?"
Tần Chu nghĩ tới Thẩm Tu Trúc, cũng không biết hai người bọn họ đã làm bao nhiêu lần rồi.

Năm năm trước, ngày nào cậu cũng đi theo Hạ Dương, vậy nên có thể chắc chắn rằng bên cạnh Hạ Dương lúc ấy chỉ có duy nhất một mình cậu, sinh hoạt cá nhân đều rất sạch sẽ, chỉ có lẫn nhau.

Bất quá hiện tại đã ba năm trôi qua, cậu cũng không rõ sinh hoạt cá nhân hiện tại của hắn như thế nào, đã cùng người nào lên giường. Dù sao những tên thiếu gia phú nhị đại trong vòng quen biết của Hạ Dương đều là những tên ăn chơi trác táng, thường xuyên tìm mấy em người mẫu hoặc tiểu minh tinh hẹn nhau lên giường, Hạ Dương nói không chừng cũng từng chơi với người khác.

Tần Chu đột nhiên có chút lo lắng sợ mình bị nhiễm bệnh, vì thế vội vàng nhìn Hạ Dương nói: "Anh mau đi làm kiểm tra sức khoẻ đi, trước tiên xác nhận xem có bệnh hay không, đừng để lây nhiễm cho tôi."
Tần Chu nhanh chóng thu tay lại rồi dịch về phía đầu giường, cố ý cách xa Hạ Dương một chút.

Hạ Dương nhích lại gần, ôm chặt lấy Tần Chu giải thích: "Anh chưa từng chạm vào ai khác, rất sạch sẽ."

Không bẩn.

Tần Chu chỉ nhẹ giọng nói: "Thế thì vẫn phải đi kiểm tra sức khoẻ."

Tần Chu: "Trước khi có kết quả kiểm tra sức khoẻ thì không được làm nữa."

Hạ Dương an tĩnh suy nghĩ, cuối cùng đành đáp ứng: "Được."

Tần Chu cũng nói thêm: "Tôi cũng sẽ đi làm kiểm tra sức khoẻ."

Hạ Dương: "Vậy em đừng tìm những người khác."

"Để xem tình hình đi." Tần Chu trở mình, lại đẩy Hạ Dương ra: "Anh mau đi tắm đi."

Hạ Dương đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa. Tần Chu nằm ở trên giường, nhắm hai mắt lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Tần Chu cũng có chút mệt rã rời. Bất quá ngay lúc Tần Chu đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy điện thoại rung lên.
Tần Chu bị âm thanh điện thoại đánh thức bèn mở mắt ra tìm xung quanh, liền phát hiện âm thanh phát ra từ áo vest của Hạ Dương. Áo vest bị vứt trên sàn nhà, Tần Chu bước tới nhặt lên rồi lấy điện thoại đang không ngừng đổ chuông ở bên trong ra.

Trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là "Tu Trúc".

Tần Chu nhìn cái ghi chú này, lập tức ấn nút bắt máy. Điện thoại được kết nối, một giọng nam từ tốn vang lên từ đầu dây bên kia.

"Anh còn chưa ngủ sao?" Giọng nói của tiểu thiếu gia rất ôn nhu: "Thứ hai em làm phẫu thuật, anh có thể giúp em mua một cái bánh kem đến không?"

"Đã lâu chưa ăn bánh kem, có chút..."

Bất quá không đợi cho cậu ta nói xong, Tần Chu đã ngắt lời: "Hạ Dương không có ở đây."

Điện thoại im bặt một hồi.

Thẩm Tu Trúc không nhận ra giọng nói của Tần Chu, một lúc sau mới hỏi: "Cậu là thư ký sao?"
Tần Chu: "Không phải."

Trong điện thoại lại là một trận trầm mặc. Bây giờ đã khuya lắm rồi, mà thời gian này cô nam quả nam ở chung với nhau quả thực rất ái muội.

Thẩm Tu Trúc lại hỏi: "Anh ấy đang ở công ty à?"

"Anh ta đang tắm." Tần Chu nhàn nhạt đáp.

Tần Chu nói xong lại chờ bên kia nói tiếp nhưng đợi một lúc cũng không nghe thấy ai lên tiếng. Tần Chu ngẩng đầu nhìn về hướng phòng tắm, ước chừng Hạ Dương còn chưa tắm rửa xong liền nói: "Chờ anh ta tắm xong rồi, tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."

Tần Chu cúp điện thoại rồi vứt nó lên tủ đầu giường, không dư hơi sức đâu mà quan tâm nữa, vội vàng vùi người lại vào trong chăn nhắm mắt lại chuẩn bị đánh một giấc.

Chỉ là một giấc này của Tần Chu liền trực tiếp ngủ đến sáng hôm sau. Lúc Tần Chu tỉnh lại còn có chút mơ mơ màng màng, vừa chuyển động thân thể liền phát hiện có nhiều hơn một cánh tay đặt trên eo mình, vì thế liền nắm cái tay kia bỏ ra.
Tần Chu cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa trước. Sau khi thay quần áo và rửa mặt sạch sẽ mọi thứ xong xuôi, Tần Chu cũng chuẩn bị đến phim trường.

Buổi sáng, Hạ Dương lái xe đưa Tần Chu đến đoàn phim.

Tần Chu ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ, đi qua một đoạn đường liền nói: "Dừng lại phía trước đi, tôi đi mua bánh mì."

Hạ Dương đậu xe lại bên cạnh vỉa hè. Tần Chu xuống xe đến một tiệm bánh ngọt gần đó chuẩn bị mua một ít bánh mì mang tới cho đoàn phim.

Mà trong lúc Tần Chu đang chọn bánh mì thì Hạ Dương cũng đi vào. Tần Chu chọn xong mấy cái bánh mì liền đi tính tiền. Cạnh quầy tính tiền có một cái tủ trưng bày với đầy những loại bánh kem nhỏ xinh và nhiều thứ linh tinh khác.

Tần Chu nhìn thoáng qua bên trong, ánh mắt liền chú ý đến một cái bánh kem nhỏ vị nho. Trước kia, Hạ Dương rất thích mua bánh kem vị nho cho cậu.
Tần Chu nhìn chằm chằm cái bánh kem kia đột nhiên liền nghĩ tới Thẩm Tu Trúc, cũng chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua Thẩm Tu Trúc gọi điện đến, cậu còn chưa kịp nói lại cho Hạ Dương. Vì thế Tần Chu thu hồi ánh mắt, vừa định chuẩn bị nói với Hạ Dương liền nhìn thấy Hạ Dương đã đi tới.

Hạ Dương đến trước tủ trưng bày rồi kêu nhân viên bán hàng lấy cái bánh kem vị nho kia. Tần Chu tưởng rằng là Hạ Dương mua cho Thẩm Tu Trúc, cho nên cũng không nói thêm nữa. Nhân viên nhanh nhẹn đóng gói bánh kem vào hộp đựng tinh xảo rồi đưa cho Hạ Dương.

Thanh toán xong, cả hai cùng quay lại xe. Trong xe, Hạ Dương thản nhiên đưa cái bánh kem kia qua cho Tần Chu. Giống như lúc trước, theo thói quen mua bánh kem rồi đem về đưa cho người bên cạnh.

Tần Chu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem thật lâu, khẽ cau mày nhưng cũng không nhận lấy.
"Hạ Dương." Tần Chu chậm rãi ngẩng đầu lên: "Tôi không thích ăn bánh kem."

Hạ Dương vẫn còn duy trì tư thế đưa bánh: "Lúc nãy em nhìn chằm chằm cái bánh kem này rất lâu."

"Tôi từ trước đến nay đều không thích ăn bánh kem." Tần Chu tựa lưng vào ghế ngồi, không chút để ý nói: "Cái này là Thẩm Tu Trúc thích ăn, anh đừng đưa sai đối tượng."

Trước kia, Hạ Dương luôn mua bánh kem đem về, đặc biệt là bánh có vị nho.

"Vị nho, hẳn là vị cậu ta thích nhất đúng không?" Tần Chu đột nhiên bật cười.

Hạ Dương nghe vậy khẽ chau mày đáp lại: "Cậu ấy không ăn nho."

Thẩm Tu Trúc quả thực rất thích ăn bánh kem, nhưng lại rất ít khi chạm vào mấy loại có vị trái cây.

Hạ Dương: "Bánh kem là anh mua cho em."

"Cho nên, anh là vẫn còn nhớ rõ cậu ta không thích vị gì." Tần Chu gật gật đầu, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ nói: "Đừng đưa bánh kem cho tôi, tôi thật sự không thích."
Hạ Dương cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Anh tưởng em thích ăn nó."

Tần Chu: "Tôi chưa bao giờ thích."

Hạ Dương lập tức nhìn lại: "Mỗi khi anh mua bánh kem cho em, em đều rất vui vẻ."

Tần Chu im lặng không nói gì, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn ngoài cửa sổ. Bởi vì người tặng bánh là người mình thích. Cho nên ngay cả khi được tặng đồ ngọt mà cậu không thích nhất, cậu cũng sẽ rất hạnh phúc.

Tần Chu: "Vậy thì hiện tại anh biết rồi đó, tôi chưa bao giờ thích ăn bánh kem, tôi thậm chí còn ghét nó."

"Được." Hạ Dương gật đầu: "Về sau anh sẽ không tặng nữa."

Tần Chu nói: "Đúng rồi, tối hôm qua lúc anh đang tắm, Thẩm Tu Trúc có gọi cho anh."

Tần Chu nhìn phía Hạ Dương: "Cậu ta nói sắp làm phẫu thuật, muốn anh mang một cái bánh kem tới."

-------------------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi